Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 88

Thương Nhung được hắn đặt xuống giường, nhìn hắn kéo chăn đắp cho nàng, ánh mắt nàng vẫn luôn dán trên người hắn.

“Ta không bị thương.”

Chiết Trúc nhìn thấu hành động của nàng, buồn cười nắm tay nàng, dùng khăn sạch lau vết máu dính trên tay nàng.

“Diệu Tuần chết rồi sao?”

Thương Nhung ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay.

“Ông ta với sư phụ ta thuộc cùng một sư môn, giết ông ta đâu dễ như vậy, trong thảo đường núi Thiên Nghiễn chỉ có hơn chục đệ tử của ông ta, còn ông ta đã xuống núi từ sau khi Lăng Sương chết rồi.”

Chiết Trúc cụp mắt, vừa lau ngón tay nàng, vừa chậm rãi nói: “Hẳn là ông ta đến tìm ta.”

“Rốt cuộc vì sao ông ta lại muốn giết chàng?”

Thương Nhung mãi vẫn không hiểu, Diệu Tuần đã cùng sư môn với Diệu Thiện, rốt cuộc có thù oán gì, giết Diệu Thiện chưa đủ, còn không tha cả đồ đệ như Chiết Trúc?

“Chẳng lẽ, vì cái hộp này?”

Thương Nhung nói, ánh mắt chuyển sang hộp vàng cạnh gối: “Chiết Trúc, hộp này đã ở bên cạnh chàng từ nhỏ sao?”

“Ừ.”

Chiết Trúc nhàn nhạt đáp: “Ông ấy nói đó là di vật duy nhất mẹ ta để lại, cũng là bí mật ta phải giấu kỹ.”

Thương Nhung lần đầu nghe Chiết Trúc nhắc đến mẹ hắn, nàng khẽ nói: “Mẹ chàng chắc hẳn là một vị phu nhân rất đẹp.”

“Có lẽ vậy.”

Chiết Trúc nhếch khóe môi, không hề để tâm: “Ta chưa từng gặp bà ấy, cũng không tưởng tượng được.”

“Tên mẹ chàng thì sao? Sư phụ chàng cũng không nói sao?”

Thương Nhung nhìn hắn.

“Li Nương.” Chiết Trúc tiện tay ném chiếc khăn dính máu loang lổ lên bàn, khẽ nâng hàng mi dài lên nhìn nàng: “Lúc ông ấy say khướt, ta từng nghe ông ấy nhắc cái tên này, có lẽ, là bà ấy.”

Thương Nhung nhìn hắn.

Bỗng nhớ đến đêm tuyết trong núi, nàng hoảng loạn bỏ trốn, thiếu niên này chân trần đạp tuyết cõng nàng về.

“Trên đời này nhiều người có tên không họ, ta là một trong số đó.”

Bên tai vang lên câu hắn nói lúc ấy.

Thương Nhung không biết nên nói gì, vùng khỏi chăn dang tay tiến đến gần hắn, nhưng ngón tay thiếu niên đã chặn trán nàng lại, ngăn nàng chui vào lòng hắn.

“Ta vừa lau sạch cho nàng, sao lại đến nữa?”

Chiết Trúc chỉ vào vạt áo mình, áo đen huyền không thấy rõ vết máu: “Rất bẩn.”

Không đợi nàng phản ứng, hắn đã đứng dậy lục trong rương lấy áo bào mới, rồi bước ra sau bình phong tháo đai lưng, thong thả cởi áo ướt trên người ra.

Ánh sáng chiếu lên bình phong, bóng dáng sau lụa mỏng ẩn hiện, Thương Nhung thấy một bàn tay trắng thon từ sau bình phong ném áo bẩn lên trên, nàng vội quay mặt đi.

Tiếng mưa rào rạt, len vào lòng người.

Nàng ngoảnh lại, lén nhìn một cái.

Thiếu niên mặc áo bào trắng rộng bước ra từ sau bình phong, bước chân nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống mép giường, ôm nàng vào lòng, cong khóe môi, nói: “Giờ thì được rồi.”

Thương Nhung ngồi trong lòng hắn ngước nhìn cằm hắn, không nhịn được cong mắt, ôm eo hắn.

***

Thế cục triều đình Ngọc Kinh căng thẳng, mưa gió bão táp sắp đến, gần đây lính tuần tra trên phố đông hơn, ra vào Ngọc Kinh càng phải thông qua kiểm tra kỹ lưỡng.

Tháng mười hai vào đông, trời đột nhiên trở lạnh.

“Công tử, theo như lời khai của đạo sĩ ở thảo đường núi Thiên Nghiễn, bệnh chân của Diệu Tuần vẫn có lúc tái phát, trời lạnh thì càng khó chịu, nhưng nửa tháng nay, thuộc hạ tìm khắp các tiệm thuốc lớn nhỏ ở Ngọc Kinh, không thấy ai cầm đơn này đi bốc thuốc.”

Đơn thuốc trong tay Khương Anh chính là có được từ miệng đạo sĩ ở thảo đường núi Thiên Nghiễn.

“Có vẻ như ông ta đang trốn ai đó.”

Khương Anh suy nghĩ.

“Có lẽ, là người Vân Xuyên.”

Chiết Trúc vừa đi về phía trước vừa nói.

“Làm sao biết được?”

Khương Anh nghi hoặc.

“Mười bảy năm trước hai người họ đều đến Vân Xuyên.”

Vạt áo đen huyền của Chiết Trúc khẽ lay theo bước chân hắn: “Từ đó, Diệu Thiện mất tích hoàn toàn trong giang hồ, mà một, hai năm sau đó, Diệu Tuần bị trục xuất khỏi núi Thiên Cơ.”

Giọng thiếu niên lười biếng: “Công pháp núi Thiên Cơ là độc nhất võ lâm, lúc đó Diệu Tuần đang phong độ ngời ngời, sao vừa trở về từ Vân Xuyên lại như phát điên, mặc kệ môn quy nhất quyết muốn so tài võ công với người khác?”

Nếu không phải Diệu Tuần so tài công pháp không nương tay, tay dính quá nhiều máu, ông ta cũng không bị trục xuất.

“Diệu Tuần này có vẻ là kẻ ham mê võ nghệ.”

Khương Anh như đã ngộ ra, bừng tỉnh: “Chẳng lẽ ở Vân Xuyên ông ta gặp được cao nhân, bị đả kích, nên tính tình thay đổi?”

Nhưng Vân Xuyên có cao nhân nào?

Khương Anh buột miệng: “Kiếm tiên Thanh Sương Châu Trình Thúc Bạch!”

Giờ Trình Thúc Bạch đang ở Ngọc Kinh.

Tên tuổi Trình Thúc Bạch vang dội, khắp giang hồ hầu như không ai không biết ông ta, ông ta si mê kiếm, võ công xuất thần tuyệt diệu, thời còn trẻ từng dùng kiếm khiêu chiến khắp giang hồ, nhưng núi Thiên Cơ ẩn dật độc lập, ít tham gia tranh đấu giang hồ, đệ tử trong môn lại hiếm, vì núi Thiên Cơ thu nạp đồ đệ chỉ dựa vào duyên phận, không mong hưng thịnh.

Mà nay, núi Thiên Cơ đã không còn ai.

Trình Thúc Bạch vốn không có cơ hội lĩnh giáo công pháp núi Thiên Cơ, nhưng nếu năm đó Diệu Tuần từng so tài với ông ta ở Vân Xuyên thì sao?

Nếu ông ta biết Diệu Tuần giờ ở Ngọc Kinh, chưa chắc không muốn tái đấu.

“Chẳng phải Thập Ngũ ca đang tìm Trình Thúc Bạch sao?”

Chiết Trúc thờ ơ nói: “Vừa lúc.”

Khương Anh đang định nói gì đó, nâng mắt lên thấy trong ngõ ánh sáng mờ ảo hình như có người đứng đó, bóng người in lên tường gạch, nhìn qua không quá không cao lớn.

“Ngươi đợi ta ở đây.”

Chiết Trúc chỉ nói một câu, bước tới.

Người đứng đầu ngõ khoác áo lông dày, gió lạnh thổi tung vạt áo ông ấy, lộ ra một góc đạo bào xanh xám bên trong.

Ngõ sâu vắng lặng, tiếng bước chân rõ ràng, càng lúc càng gần, ông ấy chống gậy xoay người, ánh đèn lồng dưới mái hiên lay động, ông ấy nhìn thiếu niên áo đen dần bước vào ánh đèn vàng cam.

Dù dưới ánh sáng ấm áp, khuôn mặt trắng nõn của hắn vẫn toát lên vẻ lạnh lùng xa cách, gương mặt thanh tú, nốt ruồi cuối đuôi mắt sống động.

Khóa vàng trên eo thon lấp lánh, thanh nhuyễn kiếm Ngân Xà vô cùng nổi bật.

Trong lúc ông ấy quan sát Chiết Trúc, Chiết Trúc cũng quan sát ông ấy, khuôn mặt không còn trẻ nữa, tóc mai điểm sương, nhưng thứ Chiết Trúc chú ý đến là đôi mắt của ông ấy.

Thương Nhung và ông ấy đều có đôi mắt phượng.

Khương Anh phía sau nghển cổ nhìn, thấy một già một trẻ đứng đối diện nhau, nhưng hình như chẳng có ai mở miệng, hắn ta sốt ruột, không biết công tử có nhớ lời hắn ta không.

Gặp cha vợ, phải có dáng vẻ gặp cha vợ.

“Ta đã muốn gặp cậu từ lâu.”

Vinh Vương lên tiếng trước, ánh mắt dừng trên khuôn mặt thiếu niên.

Trước đây Chiết Trúc từng dùng thi thể nữ chưởng quỹ phường Đôi Vân giả làm Thương Nhung, cũng không định giấu được bao lâu, hắn biết rõ thủ đoạn Lăng Tiêu Vệ, huống chi thời gian ngắn, chưa chắc thi thể đã cháy hết.

Nhưng cuối cùng Lâm Thanh Lâu cháy sạch, hai thi thể trong lầu đã cháy đen, chuyện Thương Nhung giả chết giấu được vài tháng.

Từ lúc đó, Chiết Trúc đã bắt đầu nghi ngờ.

Sau đó Thập Ngũ lại nói, tin tức vốn được báo cho Chỉ huy sứ Lăng Tiêu Vệ Hạ Trọng Đình lại không đến được tai Hoàng Đế, mà truyền vào Vinh Vương phủ, đến đây Chiết Trúc mới xác định suy đoán của mình.

“Ngài rốt cuộc muốn gặp ta, hay gặp nàng ấy?”

Chiết Trúc đối diện với ánh mắt ông ấy.

Tay Vinh Vương nắm gậy chặt hơn: “Nhung Nhung… ổn chứ?”

“Rất ổn.”

Chiết Trúc đáp ngắn gọn.

Vinh Vương gật đầu, lát sau lại nói: “Gặp rồi, sẽ không nỡ, nhưng giờ nó bắt buộc phải rời khỏi Ngọc Kinh thị phi này, với cậu.”

“Cậu nên biết.”

Ông ấy cười khổ: “Ta không phải người cha tốt, ân oán đời trước của chúng ta quá nhiều, đã hại Nhung Nhung phải chịu khổ.”

“Thu Hoằng.”

Ông ấy bỗng gọi nữ tỳ đứng phía sau không xa.

Nữ tỳ lập tức tiến lên, đưa hộp gỗ trong tay cho Chiết Trúc.

Chiết Trúc liếc chiếc hộp, không hề động tay.

“Ta biết, nếu không có cậu, có lẽ ta đã mất nó từ lâu.” Chứng đau nhức khiến chân Vinh Vương run lên, nhưng ông ấy vẫn chống gậy cố đứng: “Nó lưu lạc Nam Châu may mắn gặp được cậu, nếu không dù ngoài kia hay trong cung cấm, chắc nó cũng đau khổ như nhau, ta rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng không ngờ có ngày nó sẽ…”

Vinh Vương nghẹn họng, lời nói ngừng lại.

Ông ấy không nhịn được nhớ đến ngày Thu Hoằng trở về từ cung cấm, kể về vết sẹo sâu trên cổ tay Thương Nhung, về máu ở điện Lan Trì, lòng ông ấy càng xót xa, viền mắt thấm ướt: “Cậu đến Ngọc Kinh, vào cung cấm vì nó, cứu nó bảo vệ nó, đủ thấy tấm lòng thành của cậu với nó.”

“Ta tin cậu sẽ đối tốt với nó.”

Vinh Vương nhìn hộp gỗ trong tay Thu Hoằng: “Đây là ta chuẩn bị cho nó, coi như của hồi môn.”

Chiết Trúc nhận ra cây gậy hơi run rẩy, thấy sắc mặt Vinh Vương càng thêm tái nhợt, lặng lẽ thu tầm mắt, cuối cùng nhận hộp từ tay Thu Hoằng.

Vén áo một cái, Chiết Trúc quỳ trước Vinh Vương, cúi đầu.

Hắn không nói gì, Vinh Vương lại đưa tay nắm cánh tay hắn, giọng khàn hơn: “Tốt lắm…”

Vinh Vương thở dài, ngẩng mặt, giữa màn đêm trông thấy vầng trăng treo cao trên mái ngói, ánh bạc lấp lánh, lạnh lùng xa cách.

“Chuyện đêm nay, xin cậu đừng nói với Nhung Nhung, bao năm nó đã đợi ta, đợi người làm cha là ta đón nó về, nhưng ta vẫn luôn không làm được, ta biết nó là đứa trẻ ngoan, dù ta dành cho nó rất ít hơi ấm, nó vẫn luôn nhớ ta là cha.”

“Nhưng làm con gái ta, nó chỉ có khổ sở mà không có vui sướng, cứ để nó nghĩ ta không biết nó còn sống, như vậy nó sẽ không còn nhớ ta, nhớ mẹ nó, mãi mãi rời khỏi đây, không quay lại nữa.”

Vinh Vương nói xong, được Thu Hoằng đỡ rời khỏi ngõ.

Gió đêm thổi mạnh, không biết từ lúc nào trời đã đổ những bông tuyết nhỏ lấp lánh, thấm trong ánh trăng lạnh, lùa qua tóc mai, tan trên má người.

Chiết Trúc lặng nhìn bóng lưng hơi còng của Vinh Vương chậm rãi di chuyển, ông ấy đi lại đã rất khó khăn, nhưng lát sau, hắn thấy ông ấy đột nhiên dừng lại.

Vinh Vương quay đầu, nhìn thiếu niên cách đó không xa: “Giờ nó cao bao nhiêu rồi?”

Chiết Trúc nghĩ, giơ tay đến ngực mình, xem như ngầm trả lời.

Vinh Vương nhìn hắn, gật đầu.

“Ta còn chưa biết tên cậu.”

“Chiết Trúc.”

Vinh Vương không hỏi là hai chữ nào, chỉ nói: “Dạ thâm tri tuyết trọng, thời văn chiết trúc thanh?”

Chiết Trúc ngẩn ra.

Khẽ gật đầu.

Dù tin đồn trong thành Ngọc Kinh nhiều thế nào, dù bao người nghi ngờ Minh Nguyệt Công chúa là con ruột của Hoàng Đế, dù chịu bao lời mỉa mai, Vinh Vương vẫn luôn im lặng, để người ta tiếp tục hiểu lầm.

Nhưng ràng buộc huyết thống, định mệnh tình thân, dường như không thể lừa được ai.

Ông ấy không thể từ bỏ những gia thần đã chết thảm vì mình, dù có thế nào, ông ấy cũng không tàn nhẫn được bằng Thuần Thánh Đế, nên đi sai một bước, thua cả ván cờ.

Mà Thương Nhung bị giam cầm bởi cái chết của Tiết Đạm Sương và cả Tiết gia, những người chết vì nàng, tất cả đều là gông xiềng mà nàng khó có thể thoát nổi.

Đôi cha con bọn họ, tính tình tương tự nhau, cuộc gặp gỡ như định mệnh.

Giống như.

Ngày hôm đó nàng không hỏi, đã biết tên hắn là hai chữ nào.

Giống như.

Giờ đây Vinh Vương không hỏi, cũng dễ dàng đọc ra câu thơ ấy.

“Mắt chọn lang quân của Nhung Nhung rất tốt.”

Tuyết rơi lấp lánh trong ánh sáng lạnh ấm đan xen, Vinh Vương run run chống gậy, nói với thiếu niên: “Chiết Trúc, nó ở bên cậu, chắc chắn sẽ rất vui.”

Bình Luận (0)
Comment