"Vô nhai!"
"Ly thành!"
"Thiên minh!"
Khuôn mặt của Đinh Ninh không có bất kỳ thay đổi nào, ngữ khí của hắn cũng bình tĩnh tới cực điểm, đồng thời cất bước về phía trước, lại đọc 3 đạo kiếm chiêu, tay trái vẫn bắn ra 3 đạo tuyến lộ.
Thân Huyền, Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh sớm đã khiếp sợ đến chết lặng, Chân Nguyên trong cơ thể gần như hành tẩu theo bản năng, mỗi người xuất một kiếm.
Ba đạo kiếm ý mạnh yếu rõ ràng, hoàn toàn bất đồng của Thiên Địa Nguyên Khí dẫn tụ lại đưa tới biến hóa kỳ diệu, oanh vang, một đoàn kim quang như mặt trời mới mọc đột nhiên rơi xuống, rồi văng tung tóe.
Hơn mười luồng kim quang như đao trảm loạn bốn phía, râu thịt trên thân trung niên nam tử lại tiếp tục đứt vài gốc.
Quỷ dị trung niên nam tử há miệng, phát ra tiếng gào rú chân thật thê lương.
Nhưng không có bất kỳ tác dụng, mỗi khi một sợi râu nối với đại thụ tử ngọc bị chém gãy, lực lượng của kẻ này đương nhiên cũng yếu bớt một phần.
Phong vũ đầy trời mà người này liên tục bị xé toạc bởi âm thanh bình tĩnh quát nhẹ của Đinh Ninh.
Đinh Ninh giống như đi trong phong vũ bình thường, cứ mỗi bước hắn hướng về phía trung niên nam tử, râu thịt sau lưng người này trung niên lại đứt thêm vài gốc.
Hắn cứ như vậy chậm rãi đi tới trước mặt của trung niên nam tử.
Lúc đi đến trước mặt trung niên nam tử, phía sau lưng trung niên chỉ còn vài sợi râu thịt nối với đại thụ tử ngọc, những sợi râu đứt gãy phía sau nổi lên như những mạch máu bị cắt đứt bay lả tả như Nguyên Khí hỗn loạn, trông cực kỳ thê thảm.
Chất lỏng màu tử ngọc trong cơ thể của trung niên nam tử chảy ra cùng với sự đứt gãy của đám râu thịt này, cả người gần như trở nên trong suốt.
Đinh Ninh đi đến trước cách trung niên nam tử một trượng.
Hắn lẳng lặng nhìn trung niên nam tử.
Trung niên nam tử duỗi hai tay ra, cứ như muốn cách không bắt lấy hắn.
Nhưng ngay sau động tác này, trung niên nam tử đứng không vững, ầm ầm ngã ra phía sau.
Thân Huyền cùng Lệ Tây Tinh, Hồ Kinh Kinh đều dừng bước ở sau lưng Đinh Ninh.
Ba người nhìn xem trung niên nam tử ngã ngửa, môi đồng loạt run rẩy.
Không có ngôn ngữ gì có thể hình dung tâm trạng của ba người lúc này.
Đây là cường giả kinh thiên chỉ cần một kiếm bèn đả thương nặng Thân Huyền, kiếm ý vô song, nhưng Đinh Ninh lại cứng rắn dùng kiếm chiêu phá kiếm chiêu, phá kiếm ý của đối phương.
Điều này nằm ngoài nhận thức của tất cả bọn họ, chưa kể đến việc hướng dẫn bằng lời nói để 3 người sử dụng ba kiếm ý khác nhau để phản công.
Thực tế Đinh Ninh không chỉ biết rõ kiếm thức của ba người... ngay lúc dùng chỉ dẫn, thậm chí còn xuất ra kiếm ý của 3 người.
Đây là điều chưa từng ai trong toàn bộ thế giới tu hành giả có thể làm được.
Những điều không hợp lý rất nhiều, tuyệt đối không thể xảy ra, khiến cho ba người thậm chí không biết nên kể từ đâu.
Đinh Ninh trầm mặc, chăm chú nhìn trung niên nam tử ngã trên rễ gốc đại thụ tử ngọc.
Trung niên nam tử có lực lượng cường đại, có năng lực ứng biến đối địch, nhưng suy nghĩ không thấu đáo rõ ràng, có ý thức hoàn chỉnh.
Điều này chứng tỏ trung niên nam tử không phải vật sống, thật sự không phải tu hành giả tu luyện bí pháp nào đó.
Nhưng cũng chỉ có hắn có thể cảm giác rõ ràng, trên thân trung niên nam tử vẫn có năng lượng sống nào đó, sinh mệnh lực đặc biệt nào đó.
"Ngươi rốt cuộc là vật gì?"
"Tại sao có thể như vậy?"
Hắn nhịn không được lập lại như vậy hai câu nói này trong đầu, sau đó ánh mắt lướt qua thân trung niên nam tử, rơi vào đại thụ tử ngọc phía sau.
Lúc trước thân hình cùng khí tức kinh khủng trên thân trung niên nam tử đã ngăn cản tầm mắt cùng cảm giác của bọn họ, giờ trung niên nam tử ngã xuống, hắn có thể chứng kiến nơi râu thịt kết nối giữa đại thụ tử ngọc cùng trung niên nam tử thật ra là một khe nứt.
Giống như ai đó đã chém một kiếm vào đại thụ, sau đó tại vết thương của đại thụ mọc ra rất nhiều râu thịt kết nối với người này.
Đinh Ninh có thể khẳng định, sức mạnh của trung niên nam tử cũng không đến từ gốc đại thụ tử ngọc.
Vô số tiểu tằm nhìn không thấy bắt đầu bò loạn trong cơ thể hắn, lúc này bởi vì một loại quái dị khí tức, những tiểu tằm dưới Chân Nguyên của hắn áp chế, có sự điên cuồng run rẩy bất an, thậm chí cảm giác sợ hãi.
Là cái gì có thể khiến Cửu Tử Tằm sợ hãi?
Đinh Ninh hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh trở lại, sau đó ánh mắt của hắn tiếp tục dời xuống.
Dưới khe nứt của gốc đại thụ, có một miệng giếng.
Gốc đại thụ này lẽ ra phải mọc từ mép giếng, sau đó càng ngày càng lớn, gần như vây kín cái giếng trong cây.
Giếng là giếng vuông.
Trong giếng không có nước, chỉ có bậc đá phía dưới, có một luồng khí tức nguy hiểm mà Đinh Ninh lúc này mới có thể cảm nhận được.
...
Thiên Địa rung chuyển bởi phong vũ, một ít dị thú cường đại nguyên bản đang chém giết chung quanh Tổ Sơn cũng bị quét sạch kiếm ý khủng bố của phong vũ, hoàn toàn tỉnh táo lại, sau đó hoảng sợ chạy tứ tán.
Lúc này vô song kiếm ý lặng lẽ biến mất, dị thú quay đầu chạy trốn không còn bị linh vũ thu hút nữa, sự cuồng nhiệt cũng rốt cuộc thay thế bằng sợ hãi, cũng không dám quay đầu lại nữa.
Bột đá và dịch của đám cỏ xanh quái dị trên vách sơn cốc trong Tổ Địa vẫn đang không ngừng chảy ra.
Đại Vu của Ô Thị tên là Chiến Ma Ha, nam tử tại Ô Thị Quốc vừa là quốc sư còn kiêm tiên tri, lúc này mặt giày đã thấm nước cỏ xanh mà tựa hồ không hề hay biết.
Y quả thật là kiêu hùng có tâm tính cực kỳ trầm ổn nhẫn nại, mà giờ khắc này đứng ở trên con đường núi, cảm thụ vô song kiếm ý dưới đáy cốc tiêu tán, cơ bắp trên mặt có hơi co quắp, ánh mắt cũng phức tạp tới cực điểm, chất chứa vô số cảm xúc mãnh liệt không nói ra được.
"Thật sự phá được."
Trong lòng cũng đang nói những lời này, nhưng tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, Cố Hoài, người đã sớm trở thành truyền kỳ tại Trường Lăng lại có tâm tình hoàn toàn khác.
Trên mặt của lão mang theo cảm khái khó hiểu cùng vui mừng, nở một nụ cười kỳ quái.
"Phía dưới rốt cuộc có cái gì?"
Sự hiếu kỳ mãnh liệt đã chiến thắng cơn giận do bị lừa gạt và phản bội, Ô Liễm Tử nhịn không được nhìn Chiến Ma Ha hỏi.
Loại kiếm ý linh động và biến hóa đột ngột cũng không phải là cấm chế cố định hoặc Phù Khí có khả năng tạo ra, nhưng Tổ Địa phong ấn vô số năm, chẳng lẽ còn có tu hành giả tuyệt thế tồn tại?
Ngay sau đó, Ô Liễm Tử bỗng càng thêm phẫn hận.
Bởi vì bị coi thường.
Chiến Ma Ha không thèm trả lời câu hỏi của gã, thậm chí không thèm liếc nhìn gã.
Ở chỗ này, vương tử Ô Thị Quốc như gã, căn bản chả khác gì người qua đường éo có gì quan trọng.
...
"Làm sao ngươi biết rõ chiêu kiếm của ta?"
Dưới gốc đại thụ tử ngọc, Thân Huyền nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh, như thể nhìn ra hai luồng huyết hoa trên mặt hắn.
"Kiếm chiêu này đâu phải do ngươi sáng chế, nếu được người khác truyền lại thì ta muốn biết sẽ có vô số cách, hơn nữa chuyện này không quan trọng."
Đinh Ninh chỉ lắc đầu trước ánh mắt giống như cắn người của Thân Huyền, lạnh lùng mang theo cường đại tự tin nói: "Mấu chốt là ta cường đại hơn ngươi nghĩ, mà ta càng cường đại, thì hợp tác giữa ta và ngươi lại càng có ý nghĩa."
"Có nên chặt nát... thứ này không?"
Lệ Tây Tinh rốt cuộc đã lấy lại bình tĩnh, gã nhìn lấy thân thể của trung niên nam tử quỷ dị vẫn đang không ngừng rung rung, vốn định nói cần chém nát người này không? Nhưng sau chút do dự, hắn vẫn cảm thấy không thể dùng "người" để hình dung.
Mặc kệ đây rốt cuộc là vật gì, gã đều cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Nếu không phải Đinh Ninh ở chỗ này, nếu như là gã và Hồ Kinh Kinh đến nơi này, gã sẽ lựa chọn chém nát cả trung niên nam tử cùng đại thụ tử ngọc.
"Đừng."
"Bọn chúng đã đến."
Đinh Ninh lắc đầu, nhìn một bên vách núi nhẹ giọng nói một câu, sau đó cất bước ra hiệu bọn họ đi theo, kể cả Thân Huyền trầm mặc không nói nhìn hắn.
Nhưng hắn lại không đi về phía miệng giếng, mà đến phía bên kia của đại thụ tử ngọc. Chính là mặt sau của cái giếng này.
Trên con đường núi nơi bột đá và dịch cỏ xanh hòa quyện thành thác nước, ba bóng người từ từ hiện ra.