Thân Huyền đi theo sau lưng Đinh Ninh, nhưng còn chưa thấy rõ ba đạo thân ảnh kia, chẳng qua cảm giác được khí tức trên thân của Cố Hoài cùng Chiến Ma Ha, y bèn tự giễu cười cười, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Đinh Ninh, nói: "Vậy làm sao giết?"
Đinh Ninh bình tĩnh nói nhỏ: "Vẫn có cơ hội."
"Ta có thể tin tưởng ngươi, ta cũng có thể tiếp tục ước định của chúng ta."
Thân Huyền trầm mặc thời gian một hơi thở, trong đôi mắt lạnh lùng đột nhiên lại xuất hiện ý vị cuồng nhiệt, ý vị cuồng nhiệt này giống như bùng lên từ chỗ sâu trong linh hồn của hắn: "Chẳng qua muốn liều mạng, đương nhiên có thể sẽ chết... ta cũng cần ngươi trả lời vấn đề lúc trước của ta."
Tất cả mọi thứ ở Tổ Địa đều quá mức thần bí cùng cường đại, lúc vừa từ bên ngoài sơn đạo đi vào nơi đây, tựa như cách biệt rất nhiều năm dài, thế cho nên Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh nhớ không ra yêu cầu của Thân Huyền rút cuộc là gì.
Nhưng Đinh Ninh lại biết rõ.
Hắn xoay người nhìn Thân Huyền, nói: "Thật ra không phải chỉ Thương gia bị lãng quên ở Đại Tần vương triều, còn có Lý gia. Ngươi nên biết, Thương gia cùng Lý gia mới thật sự là đại công thần giúp cho Đại Tần vương triều trở nên cường thịnh."
Thân Huyền hít sâu một hơi, không nói gì, Chân Nguyên trong cơ thể lại chấn động.
Đinh Ninh nhìn y, nói tiếp: "Ta có thể để ngươi làm một chuyện Lý gia đã làm, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để ngươi chết oan."
"Lý gia là cái gì?"
Hồ Kinh Kinh nhịn không được hỏi.
Nàng biết rõ Thương gia, nhưng lại chưa từng nghe nói qua Lý gia.
"Lý Sư?" Lệ Tây Tinh nhìn Đinh Ninh hỏi.
Hồ Kinh Kinh kinh hãi: "Lý Tư?"
"Cũng có thể nói là Lý gia kia." Đinh Ninh thấy nàng vô cùng giật mình, nhẹ giọng nói: "Là Tư Tác của Tư trong Lý Tướng, là Sư của Sư Tôn trong Sư. Lý Sư là hạ nhân của Lý gia. Lý gia giờ đã không còn nữa."
"Lý Tướng chỉ là hạ nhân của Lý gia kia?" Hồ Kinh Kinh không thể tin điều mình vừa nghe được.
"Thương gia biến pháp, mà Lý gia tu pháp, hình phạt vô cùng tàn bạo, kẻ trộm bị khoét mũi cắt tai. Dân giàu nước mạnh nhưng oán hận chất chứa quá sâu, cho nên có cùng kết cục bi thảm như Thương gia." Lệ Tây Tinh thấy nàng hoàn toàn không hiểu gì bèn giải thích: "Trước Thương gia, Lý gia đã trở thành vật hy sinh để dẹp lửa giận và oán hận chất chứa của bách tính."
Những chuyện này bắt đầu bị lãng quên từ những năm đầu của Nguyên Võ, sau hơn mười năm, thiếu nữ Hồ Kinh Kinh vốn không thể tưởng tượng ra nổi, nàng nghĩ mãi vẫn không rõ Lý gia mà Đinh Ninh nhắc đến thì liên quan gì đến Thân Huyền, nhưng Thân Huyền chợt nở nụ cười khó hiểu: "Có thứ giống như miễn tử kim bài của U Triều sao?"
"Sẽ có, nhưng luật lớn hơn miễn tử kim bài." Đinh Ninh không chút do dự, nhìn y đáp.
Thân Huyền thấy vẻ bình tĩnh của Đinh Ninh, y cười cười, cười rất kỳ quái, nhưng y không nói gì nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn ba đạo thân ảnh đã rõ ràng kia.
Đinh Ninh cũng không nhìn y nữa, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Cố Hoài đi xuống đáy cốc.
Ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh dị thường, nhưng giống như rất nhiều người không thích hắn, Cố Hoài cũng vô cớ chán ghét, nhíu mày khó chịu.
Song người mở miệng đầu tiên không phải lão, mà là đang Ô Thị Quốc Đại Vu, kẻ có địa vị chí cao, nhưng lại phản bội Ô Thị Quốc.
"Thật hân hạnh, đa tạ!"
Chiến Ma Ha rất nghiêm túc khom mình hành lễ với Đinh Ninh, gửi tới lời đa tạ.
Đinh Ninh gật đầu đáp lễ, nhưng không đáp trả y, mà đảo mắt nhìn về phía Cố Hoài đang nhăn mày, chăm chú hỏi: " Ta phải chết ở chỗ này sao?"
Cố Hoài hơi ngẩn ra, đột nhiên có chút đồng cảm, nhưng lập tức hóa thành trào phúng.
Lão nhìn Đinh Ninh, trào phúng nói: "Ngươi quá thông minh, hơn nữa cả ta cũng không ngờ ngươi lại có thể mang theo bọn chúng đến nơi đây. Vả lại ban nãy ngươi đối mặt loại kiếm ý mà ngay cả ta cũng chưa chắc ngăn cản được vẫn có thể sống sót, so sánh với những biểu hiện này của ngươi, Tục Thiên Thần Quyết cùng vài cảm thụ của nàng, đều không còn quan trọng."
Vẻ bình tĩnh trên mặt của Đinh Ninh có chút thay đổi, không phải hoảng sợ, mà cũng mang vẻ trào phúng giống như lão: "Lúc trước các ngươi nhất quyết muốn nghĩ cách giết chết người kia, có phải cũng vì thế hay không? Cũng không phải chỉ vì quyền thế, mà là vì hắn quá ưu tú vàcường đại, cường đại đến mức khiến các ngươi cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy không thể vượt qua?"
Trên khuôn mặt của Cố Hoài phủ lên chút hàn ý, nhưng lão không che giấu, chỉ bình thản nói: "Giống như rất nhiều Long Tộc tự nhiên diệt vong vào thời Thượng Cổ, Thiên Ý nói chung đều không cho phép thứ sinh vật coi mọi thứ khác là thức ăn, không có thiên địch tồn tại."
"Chỉ vì vậy sao?"
Đinh Ninh nở nụ cười: "Cho nên căn bản không cần để ý tình bạn, thậm chí là tình nghĩa huynh đệ?"
Cố Hoài cười lạnh một tiếng, lão không trả lời nữa.
Đối với lão mà nói, với thân phận và tình cảnh lúc này của Đinh Ninh, lão cũng khinh thường trả lời vấn đề này.
"Vô sỉ!"
Hồ Kinh Kinh phẫn nộ đến mức toàn thân đều run rẩy.
Nàng từ lúc bắt đầu đã nghĩ đến việc tu hành giả cường đại của Ô Thị Quốc, hoặc có lẽ là cường giả có liên quan với Thiên Lương thật ra đã sớm cấu kết với Trịnh Tụ, cho nên mới để trận chiến tranh này nổ ra Tổ Địa. Nhưng mãi đến lúc này, nàng mới thông qua đối thoại của hai người hiểu rõ hoàn toàn vì sao Đinh Ninh ngay từ đầu đã hỏi Cố Hoài câu như vậy.
Chỉ là vì quá mức kiêng kị, bởi vì Đinh Ninh quá mức ưu tú, Cố Hoài không cho phép Đinh Ninh còn sống sót rời khỏi đây, với nàng thì hành vi này quá mức vô sỉ.
"Thân đại nhân?"
Cố Hoài không nhìn nàng, trong mắt lão thì tu hành giả cùi bắp như Hồ Kinh Kinh không đáng để lão lãng phí nước bọt, lão chỉ nhìn Thân Huyền bên cạnh Đinh Ninh, gật đầu chào hỏi.
Thân Huyền không có bất kỳ động tác gì, chỉ lạnh lùng đứng đấy, cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Chẳng qua là loại không nói không làm này, đã cho thấy thái độ của y.
Sự trào phúng, lạnh lùng trên khóe miệng của Cố Hoài càng thêm nồng đậm.
"Chẳng lẽ ngươi vẫn cảm thấy có thể bảo vệ hắn có thể sống, sau đó từ trong tay của hắn đạt được Tục Thiên Thần Quyết, có thể quay về Trường Lăng phong quang một phen?"
Lão nhìn Thân Huyền, nói: "Dù có cái loại khả năng này, ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được với tình cảnh hiện tại sao?"
"Đố kị tài năng, mượn lực, vô sỉ." Thanh âm của Lệ Tây Tinh vào lúc này vang lên: "Tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn, chẳng qua chỉ có như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy thẹn."
Góp gió thành bão, thái độ của những người này từ nãy đến giờ đã đủ để chọc giận Cố Hoài.
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Đinh Ninh lại bình tĩnh nói: "Nếu như vậy, hôm nay ngươi sẽ là người đầu tiên chết."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Đinh Ninh.
Cố Hoài nở nụ cười.
Lão hơi ngẩng đầu lên, như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian, lặp lại câu nói của Đinh Ninh: "Hôm nay ta sẽ là người đầu tiên chết?"
"Tam ngục."
"Mạc ngự."
"Minh tịnh quang."
Đinh Ninh cũng hơi ngẩng đầu lên, hắn không lên tiếng, chỉ dồn dập hô ra tên ba đạo kiếm thức, đồng thời tay trái chĩa vào Cố Hoài, bắn ba phát vào khoảng không.
Hắn và Thân Huyền, Lệ Tây Tinh, Hồ Kinh Kinh đều ở phía bên kia của đại thụ tử ngọc, chính giữa Cố Hoài cùng gốc đại thụ tử ngọc, lúc nói chuyện tuy chỉ cần nghiêng người là có thể thấy rõ mặt của đối phương, nhưng lúc này kiếm ý trực chỉ, lại giống như chỉ hướng gốc đại thụ phía trước, khiến mọi người cảm thấy tất cả kiếm ý đều nhắm vào gốc đại thụ.
Nhưng trong trận chiến vừa rồi, Thân Huyền, Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh sớm đã vứt bỏ mọi nghi kị.
Lúc này nghe tên của 3 đạo kiếm thức này, ba người đều không có chút do dự, Kiếm Ý lập tức xuất theo ngón tay của Đinh Ninh.
Trong đồng tử của Cố Hoài càng thêm tràn ngập vẻ mỉa mai.
Đối với lão thì dù kiếm thức của ba người này có thể hình thành quỷ dị kiếm ý cường đại khó hiểu, nhưng với tu vi của lão thì động tác của ba người này vẫn quá chậm chạp.
Lúc này, nghe thấy 3 cái tên kiếm ý như vậy, hữu chưởng của hắn chậm rãi xẹt qua không trung, Một đạo kiếm quang màu trắng sáng như trăng tròn trực tiếp xẹt qua quanh đại thụ tử ngọc cắt ngang thân ảnh của ba người.
Nhưng ngay tại giây phút này, vẻ mỉa mai trong mắt biến thành cảm giác mất mát và đau đớn.
Lão không thể tin nổi nhìn về phía vai trái của mình.
Một lực lượng sắc bén xuyên qua vai trái của lão, tạo thành một cái lỗ xuyên thấu to cỡ ngón cái, máu tươi từ bên trong tuôn ra, mang theo lực lượng cường đại trong cơ thể lão, giống như một biển sao màu máu.
Miệng vết thương như vậy đương nhiên không đủ để giết lão, thậm chí không đủ để tạo thành thương tích thật sự nghiêm trọng, ảnh hưởng đến chiến lực của lão. Nhưng trùng kích tinh thần của lão, lại mãnh liệt hơn so với bất kỳ trận chiến nào trong quá khứ, thậm chí vượt qua lần chiến đấu trên hoang nguyên với Đao Kiếm Thần Hoàng Đường Hân.
Đạo kiếm quang giống như trăng cắt ra khỏi đám người Đinh Ninh ba thước, ngay lúc lão đâm vết thương, trên kiếm quang sáng trắng xuất hiện mấy đạo hắc tuyến, rồi đột nhiên tiêu tán.
Một số kiếm ý ẩn chứa trong đó biến thành một tia sát khí nào đó xuyên qua vai trái của lão.
Cố Hoài kịch liệt chấn động, trong thời gian mấy hơi thở, lão cảm thấy cực kỳ khó tin.
Không chỉ bởi vì một kiếm này của lão giống như đã bị đoán trước, mấu chốt nhất là đạo kiếm ý đâm thủng vai trái của lão, chính là sơ hở duy nhất trong một kiếm này của lão.
Không có nhát đâm này, lão thậm chí không nhận ra một kiếm này của mình lại có sơ hở lớn đến vậy, trong nháy mắt khiến cho lão không thể nào ngăn cản kiếm ý tập kích.
"Càng là như thế, ngươi càng phải chết."
Nhưng lão dù sao cũng là tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, trong thời gian mấy hơi thở, lão bèn hiểu rõ loại chiến pháp phá chiêu của Đinh Ninh.
Một đạo Bản Mệnh khí tức từ trong tay lão tuôn ra, trong ánh mắt cuồng bạo lóe lên mười lăm đạo kiếm khí, một kiếm tiếp theo một kiếm, đâm về hư không phía trên.
Chiến pháp chỉ dẫn kiếm chiêu của Đinh Ninh căn bản không hợp đạo lý, nhưng loại chiến pháp không hợp đạo lý đâm bị thương lão có sơ hở căn bản... Chỉ cần lão đủ nhanh, đám người Đinh Ninh căn bản không cách nào dùng biện pháp này dùng chiêu phá chiêu, bất luận kiếm chiêu nào trong mắt của Đinh Ninh đều là hư vô, bất luận kiếm chiêu nào cũng đều có thể phá pháp.