Nhanh thì vô giải.
Dù Cố Hoài bị đánh bại trong trận chiến với Đường Hân ở ngoài hoang nguyên Cốc Ngục Quan, Kiếm Tâm hơi áp chế, nhưng dù sao lão cũng là tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, là một trong mấy vị Kiếm Sư mạnh nhất thiên hạ.
Lão cầu nhanh, chính là nhanh đến mức người bình thường không thể phản ứng.
15 đạo kiếm ý mang theo Bản Mệnh Nguyên Khí vừa mới bắn ra, đâm thủng không trung phía trên Tổ Địa, xuất hiện mười lăm điểm tinh quang, như nhiều thêm 15 ngôi sao chân chính.
Kiếm ý như vậy thậm chí nhanh đến mức không người nào có thể đoán ra được.
Thân Huyền chỉ kịp cảm thấy bi ai, y biết cho dù lúc mình toàn thịnh, cũng gần như không thể tiếp được một kiếm này.
Chênh lệch chính là chênh lệch.
Tu vi hiện giờ của y đủ để khinh thường tuyệt đại đa số Thất Cảnh tại Trường Lăng, nhưng lại không đủ thể sánh bằng loại nhân vật truyền kỳ của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa như Cố Hoài, Trịnh Tụ, thủy chung kém một bậc.
Tuy đều là Thất Cảnh, nhưng chênh lệch giữa họ chính là chỉ một kiếm cũng chưa chắc có thể tiếp được.
Những người này giống như thần linh trên trời tại Trường Lăng, còn y chỉ là phàm nhân.
Cho nên một kiếm này chính là tử vong sao?
Nhưng ngay lúc trên không trung trong xuất hiện 15 ngôi sao, khi y không kịp phản ứng, Đinh Ninh lại vẫn đưa ra được phản ứng.
Phản ứng của Đinh Ninh cực kỳ đơn giản.
Hắn đưa tay ra, chân nguyên bên trong cơ thể nhanh chóng phun ra, bắn lên không trung: trên cây đại thụ tử ngọc trước mặt.
Nhiều râu thịt trên cây đại thụ tử ngọc phát sáng kỳ dị, tựa như có vô số tia chớp, dọc theo những sợi râu rậm rạp này đến đỉnh của cây đại thụ tử ngọc, sau đó lại phóng lên không trung.
Cố Hoài nhíu mày thật sâu.
Thiên Địa Nguyên Khí tuôn ra từ trên ngọn cây đại thụ tử ngọc đỉnh, mạnh mẽ tán loạn trên bầu trời, cũng không dẫn động uy lực của thiên địa biến thành sát cơ, chỉ đưa đến một tác dụng ---- đoạn tuyệt liên hệ giữa kiếm sơn của y và nữ chủ nhân của Trường Lăng.
Giống như là một đám mây đen che đậy tinh không.
Tinh quang kế tiếp không thể rơi lên kiếm của y, y không thể mượn sức mạnh của Trịnh Tụ, Trịnh Tụ cũng không cách nào lại mượn kiếm của y "nhìn" nơi đây, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản sát ý của y.
Lúc này chỉ có một người có khả năng tạo thành uy hiếp với lão.
Người này chính là Chiến Ma Ha đứng ở phía sau lão.
Chiến Ma Ha chỉ đứng lặng lẽ, nhưng trong không gian chật hẹp giữa y và Cố Hoài, có hơn mấy chục sợi ánh sáng màu đen cứng như sắt hướng về phía lưng của Cố Hoài.
15 ngôi sao trên đỉnh đầu của Cố Hoài rơi xuống, không hướng về Đinh Ninh, lại hướng về không gian chật hẹp giữa Chiến Ma Ha và lão.
Giống như phá vỡ một mặt hồ phẳng lặng bị đóng băng.
Có một vài vết nứt rõ ràng trong không gian chật chội này.
Một bạch tuyến bằng thẳng xuất hiện ở chính giữa hai người, cứ như rạch đôi thiên hà thành hai thiên địa.
Cơ thể của Cố Hoài nhẹ bay về phía trước mấy trượng, Chiến Ma Ha trong nháy mắt chợt xuất hiện trên rìa của bức tường núi với bột đá và dịch cỏ, chỗ y từng đứng xuất hiện một khe nứt lớn, mặt ngoài quan tài đá vỡ vụn.
Dù gần như mọi lực lượng đều do y gánh, nhưng Ô Liễm Tử đứng ở bên cạnh vẫn bị ảnh hướng, cơ thể đâm mạnh vào vách đá dựng đứng, Ô Liễm Tử phun mạnh một ngụm máu.
Vết thương trên vai trái của Cố Hoài cũng lần nữa nhỏ máu.
Y không thèm nhìn đám người Đinh Ninh cùng Thân Huyền, mà lạnh như băng xoay người, mỉm cười nhìn Chiến Ma Ha đứng trước vách đá, trong nụ cười mang theo vẻ châm biếm khó tả, thậm chí còn mang theo một tia thương hại: "Nhanh như vậy đã không nhịn được sao?"
Chiến Ma Ha không nhìn lại y, chỉ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Y bình tĩnh nói: "Hắn nói không sai, ngươi là người mạnh nhất nơi đây, cho nên ngươi phải chết đầu tiên. Huống hồ ngươi đã bị thương, vả lại hiện tại Trịnh Tụ đã không thể nào nhìn thấy kiếm của ngươi."
"Chỉ cần nàng không cách nào thông qua kiếm của ngươi nhìn thấy nơi đây, nàng sẽ không thể cảm giác được tạiTổ Địa thật sự đã xảy ra chuyện gì."
Sau khi dừng một lúc, Chiến Ma Ha nói tiếp: “Chỉ cần giết ngươi, nàng cũng không thể biết được rốt cuộc ta đã lấy được thứ gì trong này, nàng cũng không thể vì vậy mà nổi điên, nếu muốn hoàn toàn chinh phục mảnh hoang nguyên này, bình yên đối phó nỗi lo tam triều: Sở Yên Tề, nàng còn phải hợp tác cùng ta."
"Ý tưởng rất hay." Cố Hoài cười lớn, nhưng lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Song ngươi không phải Đường Hân."
Chẳng qua ngươi không phải Đường Hân. Những lời này vào lúc này cũng không khó hiểu. Chiến Ma Ha cũng tự biết không bằng Đường Hân.
Nhưng y cũng không phẫn nộ vì này câu nói tràn ngập trào phúng này.
Y chậm rãi cúi đầu, ánh mắt hướng về Đinh Ninh.
Cố Hoài nhìn y, vẫn mặt không biểu tình, giống như đang nhìn một người chết.
Sau đó lão xuất kiếm.
Lão luôn luôn đều hiểu đạo lý đánh đòn phủ đầu.
Đặc biệt là giáo huấn từ Nguyên Võ đăng cơ 3 năm trước, càng khiến cho lão hiểu sâu sắc chỗ tốt của đánh đòn phủ đầu.
Lúc này lão cần nhanh, tuyệt đối sẽ không ra tay chậm hơn những kẻ này.
Thân Huyền bị thương nặng đã không còn đáng chú ý, nhưng người Thiên Lương này vẫn là kình địch đáng sợ, cho nên lão không chút do dự, vận dụng kiếm nhanh nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, cũng là kiếm nhanh nhất trên thiên hạ từ trước đến nay.
Kiếm này gọi là "Niệm Hư".
Ngay lúc Cố Hoài vừa nghĩ, không gian trước người Chiến Ma Ha tựa như nứt ra, trực tiếp xuất hiện một đạo kiếm ảnh.
Đạo kiếm ảnh này chỉ dài một xích, nhưng lại vô cùng trầm trọng, mang theo một loại khí thế trấn áp thiên địa, giống như hình ảnh thu nhỏ của kiếm sơn kiếm.
Không chỉ là trước Chiến Ma Ha, ngay trong nháy mắt, tại không gian trước mặt Đinh Ninh, Thân Huyền, Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh, đều giống như trực tiếp nứt ra, xuất hiện một đạo kiếm ảnh giống nhau.
5 đạo kiếm ảnh này đều chân thật.
Ngoại trừ Ô Liễm Tử lúc này còn chưa đứng lên, kiếm này của Cố Hoài đồng thời tấn công năm người.
Chiến Ma Ha lật bàn tay, một cỗ Bản Mệnh Nguyên Khí mạnh mẽ tuôn ra.
Đây là một cỗ Đao Ý, nhưng tựa hồ mang theo sức mạnh hô ứng với ánh trăng, như thể trực tiếp hái xuống huyền nguyệt trong bầu trời đêm.
Thời gian của một ý niệm quá ngắn ngủi, nhưng y đang chờ đợi.
Bởi vì y cũng chỉ có thể có thể ngăn cản một kiếm của Cố Hoài tấn công mình, nếu Đinh Ninh không cách nào phá cục thì chỉ trong tích tắc, đám người Đinh Ninh sẽ chết hết.
Đinh Ninh dường như không có bất kỳ động tác gì.
Nhưng một đạo kiếm ý nhẹ nhàng, nhỏ yếu đến mức không thể phát hiện, nhanh hơn cả đao ý của y, thậm chí nhanh hơn cả kiếm ý "Niệm Hư" của Cố Hoài.
Đạo kiếm ý nhẹ, nhỏ yếu đến từ trên thân trung niên nam tử nằm ở trên gốc đại thụ tử ngọc, lúc chạm vào đao ý của Chiến Ma Ha bèn hóa thành phong vũ.
Cố Hoài với khuôn mặt không cảm xúc, trong mắt tràn ngập mỉa mai bỗng nhiên hoảng hốt, lão không kịp quay người, nhưng cảm giác đã vượt qua cực hạn bình thường, rơi vào tên trung niên nam tử.
Một đạo phi kiếm yếu ớt trắng nhạt nhanh chóng lui về sau, đâm về phía gốc tử ngọc đại thụ.
Cùng lúc đó, tên quỷ dị trung niên nam tử đang co giật run rẩy, nhìn như tuyệt đối không còn chiến lực, nhưng đã ngồi dậy, với sức mạnh đáng sợ giữa hai lòng bàn tay.
Lông mày của Chiến Ma Ha giãn ra, giờ y mới được thông não.
Y giờ mới hiểu Đinh Ninh hậu chiêu ở nơi nào.
Đao ý trong tay y cũng không bảo lưu, quyết nhiên bay ra ngoài.
Huyền Nguyệt tạo ra, ngay lập tức cắt đứt kiếm quang giống như một đoạn xích sắt xuất hiện từ khoảng không trước mặt, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Trong Tổ Địa, thậm chí toàn bộ phong vũ mãnh liệt trong thiên địa, một đạo vô song kiếm ý, quét sạch phong vũ thiên địa kiếm, đâm thẳng tắp vào sau lưng Cố Hoài.
Sự khó hiểu cùng khiếp sợ trong lòng Cố Hoài thậm chí khiến hắn hụt hẫng, lúc này lão vẫn có năng lực giết chết đám người Đinh Ninh, nhưng chính bản thân y không muốn chết.
Mấy đạo hư ảnh tiểu kiếm trầm trọng như núi đang gần như nghiền ép trên đỉnh đầu đám người Đinh Ninh bỗng nhiên biến mất.
Tất cả sức mạnh giống như là dường như lại cách không bị hút vào tay lão.
Một tiếng nổ vang, kiếm sơn vẫn chưa xuất hiện, nhưng thần hồn của tòa kiếm sơn lại dường như đã tới tay lão, tay phải của lão như thể nắm lấy một tòa Đại Kiếm Sơn vô hình lớn, chém về phía phong vũ đầy trời.
Cùng lúc đó, năm ngón tay trái của lão búng ra, một vòng kiếm quang màu tím nhạt cắt vào khoảng không, tại phía trước Huyền Nguyệt của Chiến Ma Ha, cắt ra một lỗ hổng thuần hình tròn.
Kiếm ý trên tay trái của lão trống rỗng mà thần diệu, như mang theo khí tức từ không gian khác, chạm vào đao ý của Chiến Ma Ha.
Kiếm ý tinh thuần trên tay phải nặng như núi, quá sức cương mãnh, như thể nó đối kháng với vô song kiếm ý của quỷ dị trung niên nam tử.
Trong chớp nhoáng này, lực lượng cùng khí thế mà lão triển hiện giống như thiên thần.
Nhưng cùng lúc đó, lão hét lên một tiếng gầm thê lương tới cực điểm!