Cho dù là Huyền Nguyệt, hay là mưa gió vô tận, vào lúc này đều bị kiếm ý do lão thi triển cứng rắn ngăn cản.
Nhưng dù bản thân Huyền Nguyệt cùng mưa gió không thể tiếp cận cơ thể của lão, thì chấn động mạnh mẽ không cách nào thoát ra được đều truyền tới trên người của lão.
Chính là bởi vì như thế, Cố Hoài mới phát ra tiếng quát chói tai vô cùng đáng sợ.
Ngay lúc lão hét lên, trong thân thể của lão phát ra một tiếng nổ cực lớn, giống như là hai con thao thiên cự lang đang húc vào nhau.
Trên gương mặt trơn nhẵn như ngọc của lão bỗng xuất hiện vô số nếp nhăn, từ trong những nếp nhăn bay ra những hào quang óng ánh, mỗi một đạo hào quang đều giống như một đạo đao ý và kiếm ý vỡ vụn.
Trong đôi mắt của Cố Hoài tràn đầy khó tin và đau đớn, lão cúi đầu nhìn về phía thân thể của mình.
Trên bụng của lão xuất hiện một vết thương, máu tươi tuôn ra từ bên trong, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ quan nội tạng trong đó.
Trong nội tạng có rất nhiều mảnh vụn nhỏ, lóng lánh chút hào quang màu đen, giống như cát bụi bốc cao trên hoang nguyên.
Vết thương này xé nát từ trong ra ngoài, không do bất cứ ai có mặt ở đây, mà là do Đường Hân gây ra từ trận chiến lúc trước.
Tuy lão mượn sức mạnh của Trịnh Tụ để giết chết Đường Hân, khiến Đường Hân đối với lão giống như người qua đường tình cờ gặp trên hoang nguyên, nhưng dù là về ý chí hay thể xác đều gây ra tổn thương lớn cho lão.
Dù hấp thu một tí linh vũ, nhưng lúc đến trung tâm Tổ Địa thì linh vũ đột ngột ngừng lại, cho nên trước sức ép từ bên trong và bên ngoài, vết thương do đao kiếm Thần Hoàng Đường Hân mang lại lần đầu bộc phát.
Nhìn Cố Hoài gào thét thảm thiết, sâu trong đôi mắt của Chiến Ma Ha tràn đầy thương cảm.
Từ lúc vô song phong vũ kiếm ý xuất hiện, y đã biết Cố Hoài chết chắc.
Một nhân vật truyền kỳ Ba Sơn Kiếm Tràng mà lại chết lãng xẹt như vậy, dù là y cũng có chút khó tin, thậm chí có chút đồng cảm.
Nhưng y vẫn cảnh giác.
...
Cố Hoài rõ ràng tình cảnh của mình hơn so với bất kỳ ai, nhưng lúc này ngoại trừ kinh sợ ra thì phần nhiều vẫn là khó tin.
Tựa như rất nhiều người sắp chết, vẫn không tin mình sẽ chết.
Nhưng dù có tin hay không, lão đều biết mình phải chết.
Lão ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Ninh.
Ngoại trừ quỷ dị trung niên nam tử dính liền với đại thụ tử ngọc, lúc kiếm ý lại chui xuống lòng đất, thì tất cả mọi người đều hiểu lão muốn làm gì trước khi chết.
Trong bầu trời xuất hiện một cái chấm đen, càng tới gần thì nhìn ra đấy là một ngọn núi.
Có tiếng răng rắc trên đường đi, cũng không biết là cung điện bị ép vỡ vụn, hay là hư không bị xé nứt phát ra thanh âm.
Toà kiếm sơn theo ánh mắt của lão, hướng về phía Đinh Ninh.
"Điều cuối cùng muốn làm trước khi chết vẫn là muốn kéo ta chôn cùng, xin hỏi ngươi làm như vậy thì có lợi cho ai?"
"Là ta bảo ngươi tới đây giết ta sao?"
"Ngươi sắp chết rồi, vẫn còn quan tâm đến suy nghĩ của nàng và Nguyên Võ sao? Vẫn còn nghĩ đến tương lai ta có thể mạnh hơn ngươi hay không sao?"
"Ngươi không muốn giữ lại ta, xem ta có thể làm gì với nàng và Nguyên Võ sao?"
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn tòa kiếm sơn.
Bóng ma cùng uy áp của kiếm sơn bao bọc hắn vào bên trong.
Sau khi tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn xác định mình chết chắc, dù không có trợ lực từ Trịnh Tụ, vẫn mạnh đến tình trạng khiến người ta khó có thể tưởng tượng, thậm chí kiếm ý của lão lúc này còn mạnh hơn lúc đánh với Đường Hân.
Tất cả sát ý của kiếm này đều tập trung vào Đinh Ninh, nhưng Đinh Ninh chỉ bình tĩnh nhìn kiếm sơn từ trên trời hạ xuống, không ngừng mỉa mai.
Cố Hoài bỗng dưng rùng mình. Cũng không phải là bởi vì thương thế, mà do tâm tình của lão chấn động kịch liệt.
Chẳng qua là ngay câu nói đầu tiên của Đinh Ninh, cũng đã tạo thành ảnh hưởng lớn đối với tâm tình của lão, khiến cho kiếm ý của lão xuất hiện chấn động.
Kiếm ý trong kiếm này không hề hoàn mỹ.
Nhưng dù không hoàn mỹ, cũng vẫn là một kiếm của tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, cũng vẫn là kiếm sơn kiếm.
Chiến Ma Ha găm mắt nhìn lên kiếm sơn kiếm.
Kiếm sơn kiếm vừa mới xuất hiện trên bầu trời, ngay khi xác định sát niệm bao phủ Đinh Ninh, trong đôi tay của y cũng đã xuất hiện một thanh loan đao màu đen.
Trên thanh loan đao có vô số vết lốm đốm như mã não bị phong hóa nghiêm trọng, nhưng trong mỗi một vết lốm đốm cong như móng ngựa đều được chiếu sáng bởi ánh trăng linh thiêng nhất.
Khi kiếm ý của Cố Hoài dao động, Chiến Ma Ha cũng đưa ra lựa chọn, đôi tay của y nắm chặt thanh loan đao, phát ra tiếng kêu lớn.
Một đao kia giống như đánh thức và hút thần hồn của Giao Long màu xanh vừa mới chết ở chỗ này, trong cuồng phong hỗn loạn, có một long ảnh bay vút lên trời, húc mạnh vào mép kiếm sơn kiếm.
Y cũng không muốn ngạnh kháng một kiếm này, chỉ muốn thay đổi nơi một kiếm này rơi xuống.
Như y mong muốn, kiếm sơn kiếm trong không trung phát ra một tiếng nổ vang cực lớn khó có thể tưởng tượng, bắt đầu chếch đi. Trên không trung, càng nhiều tiếng nổ liên miên vang lên, mơ hồ có vô số càng thêm điểm đen nhỏ như hạt mưa rơi xuống, vách núi từ trên xuống dưới đều sụp đổ.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Kiếm sơn kiếm nghiêng nghiêng rơi xuống, thân kiếm cùng vách núi va vào nhau.
Toàn bộ Tổ Sơn cũng bắt đầu lắc lư, trên sơn thể xuất hiện một vết nứt dọc theo thanh kiếm.
Chỉ là không ai quan tâm đến điều này.
Dù kiếm sơn kiếm bị lệch, nhưng luồng sát khí sắc bén vẫn rơi xuống dọc theo một đạo phù văn của kiếm sơn kiếm, vẫn rơi về phía Đinh Ninh.
...
Sắc mặt của Lệ Tây Tinh trở nên vô cùng trắng bệch.
Gã biết mình không thể đở nổi kiếm ý này.
Trước một đạo Kiếm Ý này, gã chỉ nhỏ bé như một con ruồi dưới mũi kiếm, thậm chí dù chết cũng không thể cải thay đổi dưới xu thế mũi kiếm rơi.
Nhưng gã vẫn ngẩng đầu, kiên định vung mạnh Lão Nha Kiếm.
Một bức tường vô hình mang tất cả sức mạnh và ý chí của gã.
Nhưng lúc này, bên cạnh Đinh Ninh bên người có một người còn nhanh hơn gã. Người này đương nhiên chỉ có thể là Thân Huyền.
Bởi vì có Chiến Ma Ha ngăn cản, cho nên y có thời gian cân nhắc thiệt hơn. Y biết nếu mình lại ngăn cản một kiếm này, tất nhiên sẽ càng bị thương nặng hơn, thậm chí rất có thể sẽ trực tiếp mất mạng.
Nhưng nếu y không ra tay, ở đây không ai có thể ngăn cản Đinh Ninh bị giết. Cho nên đây chính là một ván bạc.
Một ván bạc dùng mạng làm tiền đặt cược.
"Lý gia sao?"
Y nghĩ về điều đó, quyết định chơi một canh bạc.
Bởi vì nếu cứ sống như vậy... sống cũng không có nghĩa lý gì.
Y xuất kiếm.
Một chùm máu đỏ tươi bốc lên, giống như toàn bộ máu tươi trong Đại Phù Thủy Lao lơ lửng nhiều năm như vậy đều bị một kiếm này của y thu hết, lao thẳng tới kiếm ý đang ép xuống.
Lệ Tây Tinh rùng mình.
Gã không cảm thấy có quá nhiều áp lực, bởi vì kiếm ý này đã va chạm với kiếm ý của Cố.
- Rắc rắc rắc rắc...
Vô số tiếng nứt xương vang lên trong cơ thể Thân Huyền.
Kèm theo âm thanh giống như da thịt bị xé rách vang lên.
Thân Huyền cười sầu thảm. Y cảm giác mình đã thua. Xương cốt vỡ vụn chưa hẳn có nghĩa chết, nhưng kinh mạch cùng nội tạng bị xé rách, thì ngay cả cường giả như Cố Hoài cũng khó có thể sống sót.
Cường giả như Cố Hoài dù chiến ý không hoàn mỹ, cũng dư sức giết chết y đang liều mạng, như thể y thay Đinh Ninh gánh chịu sát ý cuối cùng.
Y cười nhạt, nhìn về phía Đinh Ninh, thậm chí bắt đầu cảm thấy tất cả những điều này chỉ là sự sắp đặt hoàn hảo của Đinh Ninh.
Bởi vì bất kỳ màn trình diễn nào của Đinh Ninh trước đó đều quá hoàn hảo, cứ như mọi thứ đều nằm trong dự liệu của hắn.
"Ngươi đánh bạc thắng."
Nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh nói với ycâu này.
Sau đó nhẹ giọng nói: "Dù chúng ta có chết ở đây, nhưng ít ra bây giờ ngươi sẽ không chết."
Lúc này Đinh Ninh đã chạm vào y. Thân Huyền đã nghe được vô số thanh âm rất khẽ.
Giống như ảo thanh trước khi chết, chẳng qua thanh âm này đến từ chính thân thể của Đinh Ninh. Sau đó hắn cảm thấy vô số sợi tơ nhỏ bay vào cơ thể mình. Loại cảm giác này giống như trong thân thể của Đinh Ninh phun ra rất nhiều thứ nhỏ như sợi tơ, thấm vào thân thể của y.
Nhưng ngay sau đó, những sợi tơ này đều hóa thành mưa.
"Đây là?"
Y kinh sợ tới cực điểm, không chỉ là bởi vì trong trận mưa này ẩn chứa sinh mệnh lực mạnh mẽ, mà còn đến từ bản thân những sợi tơ kia.