Lúc nhìn thấy Thân Huyền xuất kiếm ngăn cản kiếm ý của mình, Cố Hoài cảm thấy ngay từ đầu mình đã phạm sai lầm ở phương diện nào đó.
Từ lúc mới bắt đầu, Đinh Ninh có thể phá giải chiêu kiếm của lão, dường như không phải chỉ nhờ vào thiên phú, mà do hắn hiểu quá sâu, thậm chí như thể có thể đoán được tiếp theo lão sẽ thi triển chiêu kiếm nào.
Đây không phải chỉ là quen thuộc với kiếm kinh mà lão tu luyện, mà còn quen thuộc cả tính cách, cách xuất kiếm, và mọi thứ khác của lão, mới có thể đúng chuẩn lão sẽ xuất loại kiếm thế nào.
Chỉ vì lão quá mức kiêu ngạo và tự tin, cho nên cảm giác mơ hồ này chưa chính thức hiện lên trong đầu. Nhưng đến lúc này, người như Thân Huyền lại dám không tiếc tính mạng đỡ kiếm thay Đinh Ninh, lão mới chính thức bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Nhưng lão vẫn không có thể hiểu được, trừ người nọ, ai sẽ hiểu rõ chiêu kiếm cùng cách làm người của lão như thế?
Dù là những người còn lại của Ba Sơn Kiếm Tràng, dù là truyền nhân của người nọ cũng không thể nào làm được như thế.
"Vì sao?"
Lão cảm thấy khó tin nhìn Đinh Ninh, mất hồn nói.
Kiếm sơn kiếm không tiếp tục rơi xuống, khảm trong vách núi, nhưng kiếm khí vẫn còn thẩm thấu vào trong vách núi, trong vách núi vẫn vang lên vô số âm thanh vỡ vụn.
Trong cơ thể của Cố Hoài đang vang lên vô số âm thanh vỡ vụn.
Mặt ngoài da thịt của lão bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương hơn nữa.
Những vết thương này đến từ các trận chiến rất xa xưa, kẻ gây ra những vết thương này đều là những cao thủ hàng đầu võ lâm, song những vết thương này vốn đã lành lặn từ lâu. Thậm chí ngay cả bản thân Cố Hoài cũng không cảm giác được, nhưng hôm nay toàn thân lão gần như tan rã, những thương tích lại hiển lộ ra.
...
Thân Huyền như đang đắm chìm trong suối nước Bất Lão Tuyền, y cảm giác được sinh cơ đã rời xa mình lại tràn ngập tại trong cơ thể, vết nứt nơi sâu nhất trong cơ thể cũng nhanh chóng khép lại.
Y ngẩng đầu lên, biết mình sẽ không chết, nhưng khi thấy những vết thương hiện lên trên người của Cố Hoài, y hiểu rằng Cố Hoài chết chắc rồi.
Lệ Tây Tinh một kiếm bắn vào không, trong người có cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng khi nhìn thấy bản thân, Hồ Kinh Kinh cùng Đinh Ninh vẫn bình an, bỗng dưng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Ô Liễm Tử vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn thấy cảnh này, chẳng hiểu tại sao tự nhiên cảm thấy vô cùng hâm mộ Đinh Ninh, gã lại cảm thấy lúc này Đinh Ninh cũng không vui.
Cố Hoài đã không cách nào khống chế chân nguyên của mình, không cách nào khống chế binh giải của thân thể mình, đối với Chiến Ma Ha mà nói, chỉ cần một động niệm thì có thể trực tiếp tiêu diệt Cố Hoài, nhưng lúc này y cũng không vội giết chết Cố Hoài, chỉ đăm chiêu nhìn Cố Hoài và Đinh Ninh.
Đinh Ninh không trả lời ngay vấn đề của Cố Hoài, nhưng hắn cũng bắt đầu động bước, đi về phía Cố Hoài.
Trong thân thể Cố Hoài lại vang lên thêm tiếng băng vỡ, nhìn thấy Đinh Ninh đang đi tới, chẳng biết tại sao lão đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng lão không thể ngăn Đinh Ninh lại gần.
Đinh Ninh đi thẳng đã đến trước mặt lão, sau đó nhìn lão dần trở nên xám ngoét, thậm chí trong con ngươi cũng xuất hiện vết nứt như băng tan, rất nghiêm túc nói: "Ta đã nói ngươi sẽ chết đầu tiên."
Cố Hoài cảm thấy vô cùng đau khổ, nhưng lão không thể phẫn nộ cũng không trả lời, bởi vì điều này đã trở thành sự thật.
"Lúc ta phát hiện có thể lợi dụng gốc cây này để cắt đứt mối liên hệ giữa ngươi và Trịnh Tụ, thì hôm nay ngươi đã định trước sẽ chết." Đinh Ninh nhìn lão, nói ra: "Đối với Trịnh Tụ, ngươi cũng chỉ là một con chó. Rất nhiều người không coi ngươi là chó, nhưng ngươi lại cứ khăng khăng làm chó, giúp đỡ nàng giết chết không người coi ngươi là chó."
"Ngươi chính là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, đệ tử của hắn!"
Cố Hoài thấy Thân Huyền vẫn còn chưa chết, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh lúc trước, lão rốt cuộc hiểu ra điều gì đó. Trong giọng nói của lão cũng như cùng mang theo tiếng vỡ vụn, mơ hồ không rõ.
Nhưng ngoại trừ Thân Huyền và Chiến Ma Ha, 3 người còn lại ở đây, ngay cả Lệ Tây Tinh cũng như bị một chiếc búa tạ vô hình đập thẳng vào tim, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đinh Ninh không phủ nhận, hắn chỉ bình tĩnh đưa tay ra.
Cố Hoài vốn đã dùng hết tất cả khí lực, toàn thân vỡ vụn sắp mà chết, nhưng giống như Thân Huyền, một khí tức sinh động lại từ tay của hắn rót vào giữa tâm mạch của Cố Hoài, giúp lão còn có thể duy trì trạng thái bây giờ.
"Trả lời ta một vấn đề, ta cũng nói cho ngươi biết một bí mật."
Đinh Ninh nhìn Cố Hoài bởi vì mức kích động mà toàn bộ khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo, nói nhẹ nhàng nhưng rất chân thành.
Cố Hoài đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, lão hỏi: "Cái gì?"
Đinh Ninh nói thẳng: "Đại Hình Kiếm ở đâu?"
Cố Hoài lập tức trừng lớn mắt tới cực điểm, bờ môi cũng bắt đầu nứt ra.
"Ta không biết ở đâu, không có ở Linh Hư Kiếm Môn."
Lão cảm thấy Đinh Ninh không cho mình quá nhiều thời gian, cho nên dù rất kích động, nhưng lão vẫn lập tức trả lời.
Đinh Ninh hơi nhíu mày.
Nói một cách chính xác, Cố Hoài không đưa ra được đáp án.
Nhưng điều này đã loại bỏ ít nhất một trong những giả định quan trọng của hắn, giúp hắn lờ mờ đoán ra được đáp án. Cho nên hắn lại gần nửa bước, nhẹ giọng nói vào tai của Cố Hoài: "Khi mận chín vàng, hãy xem tôi cắt khuôn mặt đó."
Đây là một câu nói dường như không liên quan gì đến tình cảnh hiện nay, hơn nữa bản thân lời nói cũng rất kỳ quái.
Nhưng Cố Hoài lại hiểu rõ ý của một câu nói kia. Đây là một câu ngạn ngữ.
Từ rất nhiều năm trước trong một mảnh rừng mận, mưa phùn lất phất nhẹ, có người đã nói những lời này lúc cùng lão pha trà luận kiếm.
Lúc ấy mận trong rừng mận còn non và xanh, còn phải hai tháng nữa thì mận mới chín vàng.
Nữ Kiếm Sư nổi danh trong thành Trường Lăng, có ngoại hình rất xấu xí, nhưng lại cực kỳ thích chưng diện, tự cho mình siêu phàm, hơn nữa tính cách dữ dằn, đã kết thù hận với bọn họ.
Song vào thời điểm đó Nữ Kiếm Sư mạnh hơn bọn họ rất nhiều, theo cách nghĩ của lão, chỉ hai tháng tu hành thì không có cửa thắng được Nữ Kiếm Sư kia.
Nhưng cuối cùng người nọ lại phá cảnh thành công trong thời gian hai tháng, làm được điều mà hắn đã nói. Chuyện này, chỉ có lão và người nọ biết.
Lúc này Cố Hoài rất khó có thể lý giải cảm xúc của mình, nhưng lão chỉ cảm thấy vô cùng rét lạnh, giống như có vô số bông tuyết khảm vào thân thể, ánh mắt lão nhìn Đinh Ninh, cứ như đã nhìn ra chân tướng nào đó.
"Ngươi không... ngươi là..."
Nhìn thấy chân tướng, nhưng mặt của lão lại như thể nhìn thấy vô số điều không chân thực.
Lão run rẩy đến mức nói lắp bắp, nhưng Đinh Ninh cũng không có lão thời gian nói xong câu đó.
Thân thể của lão hoàn toàn tan biến. Toàn thân chẳng phân biệt trước sau, trong tích tắc biến thành vô số mảnh vụn, tan biến giống như thủy tinh vỡ vụn.
...
Nhìn Cố Hoài hóa thành cát bụi, tất cả mọi người đều có cảm giác không chân thực.
Nhưng một tòa kiếm sơn kiếm dính chặt vách núi, lại đang nhắc nhở tất cả mọi người chuyện này vô cùng chân thật.
Tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, vào lần đầu tiên rời núi sau rất nhiều năm, đã bị giết chết tại nơi này.
"Cái gì là phải, lại cái gì là không phải?"
Chiến Ma Ha hít một hơi thật sâu, sau đó nhếch môi cười khó hiểu, nhìn xem Đinh Ninh, hỏi.
"Ta là cái gì cũng không quan trọng."
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn y, ung dung nói: "Mấu chốt ngươi là ai, người Thiên Lương cuối cùng."
Chiến Ma Ha khẽ gật đầu, động tác của y trông có vẻ vô cùng chậm chạp: "Vì sao ngươi nói ta là người Thiên Lương cuối cùng?"
"Không phải người Thiên Lương, tại sao có thể thiết lập một cái bẫy như vậy?" Đinh Ninh nhìn xuyên qua bầu không khí đã khôi phục tĩnh lặng trong đáy cốc, rơi vào khuôn mặt có chút trắng bệch của đối phương: "Nếu như người Thiên Lương coi Tổ Địa này là thánh địa, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào, vậy nếu còn có người Thiên Lương khác tồn tại, thì sao có thể cho phép ngươi thiết lập một cái bẫy như vậy, cho phép ngươi tiến vào nơi này?"
Nghe Đinh Ninh nói như vậy, Chiến Ma Ha nở nụ cười, cười vô cùng bi thương: "Ngươi nói không sai, nhưng ta cuối cùng đã tiến vào nơi đây."