- Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền nhau thuật lại, ta muốn nghe sự thật của câu chuyện xưa kia.
Đinh Ninh nhìn Chiến Ma Ha đang cười tới mức vô cùng cảm khái, nhìn thoáng qua cây đại thụ Tử ngọc còn nguyên vẹn vô khuyết trong đại chiến kia, nói:
- Ta muốn biết trong này rốt cuộc có cái gì. *(Tử ngọc: ngọc bích màu tím, ngọc tím)
Chiến Ma Ha thu lại ý cười, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn hắn, khẽ giễu cợt:
- Nếu ngươi thấy cái gì cũng không còn quan trọng, vậy ta còn cần thiết phải nói cho ngươi biết sự thật chuyện xưa kia ư?
- Cần thiết.
Đinh Ninh nở nụ cười, hắn không nhìn về phía y, mà lại nhìn Ô Diễm Tử ngồi trên mặt đất, nói:
- Chúng ta chưa chắc là đối thủ của ngươi, nhưng có lẽ chúng ta có thể giết chết hắn trước khi ngươi giết chết chúng ta.
Chiến Ma Ha thuận theo ánh mắt Đinh Ninh nhìn Ô Diễm Tử một cái, châm chọc:
- Giết hắn?
Đinh Ninh nhìn y bình tĩnh nói:
- Mặc dù không biết vì sao ngươi nhất định phải mang theo hắn đến nơi này, nhưng nếu ngươi đã dẫn hắn đến đây, lại còn để hắn sống sót, vậy nhất định có đạo lý của riêng ngươi.
Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh giật mình, không kìm được nhìn nhau một cái.
Ô Diễm Tử cũng ngây người, lúc trước tất cả mọi người không ý thức được điểm này, cho đến khi Đinh Ninh nói ra những lời như vậy thì tất cả bọn họ mới ý thức được, Ô Diễm Tử dường như không có tác dụng đối với trận bố cục này, cũng dường như hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Nhưng lại âm thầm cấu kết với nữ chủ nhân vương triều Đại Tần, chuyện mở tổ địa này cũng không phải là chuyện vinh quang cần được chứng kiến, hay nhất định phải có người được tận mắt nhìn thấy, cho nên Chiến Ma Ha tuyệt đối sẽ không vô vị đến mức dẫn theo một người không liên quan tiến vào nơi này.
Huống chi Ô Diễm Tử là Vương tử nước Ô Thị, trước khi không thể xác định chính xác 100% đồ vật bên trong tổ địa, tuyệt đối là dư thừa khi mang theo người thân phận như Ô Diễm Tử ở bên.
Quá nhiều dư thừa, vậy chắc chắn phải có lí do nào đó.
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi?
Chiến Ma Ha trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng lắc đầu rồi nhìn Đinh Ninh, cực kỳ thành khẩn nói,
- Nếu để cho ngươi sống thêm mười mấy năm, còn có ai trong thiên hạ có thể địch lại?
Vẻ mặt Đinh Ninh không có gì thay đổi, nói:
- Quá khen.
Thân Huyền chợt khẩn trương hẳn lên, gã liên tục ho ra hai ngụm máu.
Gã cảm nhận được thiên địa nguyên khí quanh người Chiến Ma Ha có chút biến đổi, nhưng đúng lúc này, Đinh Ninh lại quay đầu nhìn gã một cái.
Gã nhìn ra ý trong mắt Đinh Ninh, cho nên ngừng lại.
"Xùy" - một tiếng nứt vang lên.
Thanh âm chỉ có một tiếng, song tên nam tử trung niên trên người có râu thịt tương liên quỷ dị với đại thụ Tử ngọc, thân thể lại đứt thành vô số mảnh vụn trong tức khắc, dịch nhờn màu đỏ tím cùng mảnh vụn như thịt ngó sen rơi xuống đất, rốt cuộc đã không thể nhìn ra hình người.
Trước khi thanh âm vang lên, có một đạo phi kiếm nở rộ vô số hoa nhỏ, biến mất trong thân thể nam tử trung niên này rồi lặng yên không một tiếng động rời đi, bay đến bên người Đinh Ninh.
Đại thụ Tử ngọc run rẩy như bị đau.
Chiến Ma Ha không nhìn mảnh vụn chảy xuôi trong dịch nhờn màu đỏ tím kia, cũng không nhìn gốc cây đại thụ này, mà chỉ vẻ mặt không chút thay đổi nhìn thanh phi kiếm của Đinh Ninh.
Sau đó y mở miệng nói:
- Người này từng là kiếm sư đứng đầu nước Thiên Lương thời cường thịnh ngày xưa, đại nguyên soái Thiên Lương quân - Thác Bạt Vô Sầu, Vô Song Phong Vũ Kiếm vô địch một thời, mặc dù ngươi phá Vô Song Phong Vũ Kiếm của hắn, nhưng hắn lúc này nhiều nhất cũng chỉ có bảy phần so với thời toàn thịnh, vả lại đã mất đi ứng biến nên không thể so sánh nổi.
Đinh Ninh khẽ gật đầu thành khẩn,
- Nếu như thời điểm toàn thịnh. Người này thực sự là vô địch một thời.
- Khi Thiên Lương chưa cường thịnh, thành quách nơi này mặc dù chưa chắc đã lớn bằng Trường Lăng, nhưng Tu hành giả cường đại lại không ít hơn chỗ kia, thậm chí sẽ không ít hơn Trường Lăng khi Ba Sơn Kiếm Tràng toàn thịnh.
Chiến Ma Ha lúc này đã không còn nóng vội, mà chậm rãi nói.
Đám người Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh đều nghĩ đến rất nhiều Kiếm kinh mà thú đá kia ghi lại, trong lòng đã xác định lời nói của Chiến Ma Ha thực sự là thật.
Đinh Ninh cũng không nói gì, chỉ nhìn Chiến Ma Ha, chờ y tiếp tục nói.
Sau khi trầm mặc một lát.
Chiến Ma Ha lại không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn gốc đại thụ như Tử ngọc kia.
- Cái này...?
Hồ Kinh Kinh lại phát ra tiếng kinh hô.
Không có bất kỳ khí cơ nào biến hóa, song đại thụ Tử ngọc cách nàng cùng đám người Đinh Ninh cũng không xa lúc này đang nhanh chóng tàn lụi.
Màu tím phai mờ.
Những dịch nhờn màu tím bên trong đại thụ Tử ngọc kia giống như mục nát, từ trong thụ văn chảy ra.
Chất gỗ vốn óng ánh theo những dịch nhờn màu tím này chảy ra mà trở nên xám xịt khô héo, không có bất kỳ khác biệt gì so với gỗ lim bình thường.
- Hẳn các ngươi cho rằng là do gốc cây kỳ quái này cho hắn sức sống.
Chiến Ma Ha mở miệng, y nhìn gốc cây đại thụ bắt đầu nhanh chóng biến thành gỗ lim, chỉ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Thế nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, là hắn ban sức sống cho gốc cây này.
Khi những mọi người còn lại còn đang khiếp sợ và mờ mịt, Đinh Ninh lại như đã sớm đoán ra đáp án này, hắn nhìn gốc cây nhanh chóng mục nát kia, nói:
- Cho nên đối với hắn mà nói, gốc cây này cũng chỉ giống như một phòng giam, nhốt hắn ở nơi đây?
- Nếu hắn rời khỏi cây, cả cây và hắn đều sẽ thực sự chết đi.
Khóe miệng Chiến Ma Ha hiện ra một chút vẻ tàn nhẫn, giọng nói khẽ lạnh:
- Hắn tồn tại ở nơi đây chỉ có một tác dụng, chính là giết chết tất cả người đang cố gắng hiểu được chân tướng cuối cùng ở chỗ này.
Đinh Ninh thản nhiên tiếp lời:
- Vậy chân tướng thực sự trái ngược với truyền thuyết ngày trước của Thiên Lương các ngươi là gì?
Chiến Ma Ha cười lạnh nói:
- Không phải là một trận cứu rỗi bắt nguồn từ ôn dịch, từ đầu đến cuối chỉ là một vụ thảm sát bởi vì lựa chọn dẫn đến.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn y, nói:
- Sẵn lòng nghe ngươi nói rõ.
Chiến Ma Ha cụp mí mắt xuống,
- Thiên Lương từ tổ sơn điềm lành, từ tổ sơn nhiều Linh mạch, nó hiển nhiên đã chậm rãi quật khởi từ trong hoang nguyên, trở thành nước lớn đứng đầu quan ngoại này. Thế nhưng cường thịnh không quá trăm năm, một ngày ngoài vũ trụ có sao băng rơi xuống, nơi đáp xuống cũng chính là tòa tổ sơn này.
Đinh Ninh khẽ gật đầu, hỏi:
- Chính là nơi này?
Chiến Ma Ha lạnh lùng gật đầu, nói tiếp:
- Sao băng thông thường trong hoang mạc đều ẩn chứa Thiên thiết và nhiều bảo vật khác, chỉ dùng cho luyện khí, nhưng trong ngôi sao băng này lại ẩn chứa dược lực làm cho xương trắng của người mọc ra máu thịt, sau khi nhập vào trong Linh mạch liền hóa ra một dòng Bất Lão tuyền. Nhưng kinh người nhất chính là trong ngôi sao băng này còn sinh ra thứ kỳ dị, không chỉ làm cho tu vi Tu hành giả tăng mạnh, hơn nữa thọ nguyên gần như không có tận cùng, tựa như thực sự trường sinh bất tử.
- Thọ nguyên không có tận cùng, tựa như thực sự trường sinh bất tử?
Nghe được lời nói như vậy, đừng nói là Lệ Tây Tinh, Hồ Kinh Kinh cùng Ô Diễm Tử, mà ngay cả Thân Huyền cũng khiếp sợ không nói nên lời thêm lần nữa.
Thuốc trường sinh bất tử chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nếu một Tu hành giả thực sự trường sinh bất tử, vậy sẽ có được vô tận tu vi, sẽ tích lũy kinh nghiệm tu hành đến bực nào, cũng sẽ trở thành loại tồn tại ra sao?
Song lúc này, Đinh Ninh lại bình tĩnh lên tiếng:
- Cũng hóa thành cỏ cây giống như Thác Bạt Vô Sầu - chủ nhân Vô Song Phong Vũ Kiếm này?
Chiến Ma Ha thu hồi ánh mắt rơi vào trên cây khổng lồ đã hoàn toàn mục nát, nói:
- Tương tự như vậy.
Đinh Ninh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
- Cho nên có vài người ở Thiên Lương ngày xưa muốn lợi dụng thứ sinh ra trong sao băng kia để trở thành tồn tại trường sinh bất tử, mà có một số người khác lại cho rằng điều này trái với tự nhiên, chính bởi vì lựa chọn khác nhau của mỗi người, mà cuối cùng ủ thành phản loạn cùng tàn sát?
Mặc dù trong lòng đã sớm có đánh giá cực cao đối với Đinh Ninh, nhưng mắt thấy hắn dễ dàng suy nghĩ rõ ràng chuyện trong đó như rút kén nhổ tơ, tâm tình khiếp sợ trong lòng y càng ngày càng nồng đậm.
Y khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:
- Lúc ấy sao băng rơi xuống hình thành nên Bất Lão tuyền, đối với Thiên Lương mà nói là phúc nguyên* trên trời rơi xuống, nhưng cũng là thay đổi cực lớn, hoàng đế Thiên Lương lúc đó đương nhiên phong tỏa nó, không phải ai cũng có thể tiếp cận, cho nên khi phát hiện thứ sinh ra trong sao băng, những người đầu tiên không nhịn được vận dụng chính là hoàng tộc Thiên Lương.” (*phúc nguyên: niềm vui vẹn toàn)
- Nếu là thuốc trường sinh bất tử, cho dù thân thể thay đổi thì dường như máu thịt vẫn giữ nguyên, đối với người tu hành mà nói cũng không phải là chuyện quá đáng sợ.
Đinh Ninh nhìn Chiến Ma Ha, nói:
- Hoàng đế vận dụng mà tôi tớ lại phản, chắc bởi vì thuốc trường sinh bất tử này không phải hoàn toàn tốt đẹp, chỉ sợ có chỗ nào đó không tốt?
Chiến Ma Ha nhìn hắn thật sâu, cũng không phủ nhận mà chậm rãi nói:
- Chỉ là thứ kia giống như sinh linh, vận dụng thứ kia tuy có thể trường sinh, dù cho có bị thương nặng đều có thể nhanh chóng khôi phục như cũ, nhưng một số ý thức của bản thân sẽ biến mất, đồng thời có thêm một số ý thức khác biệt sinh ra... Nói một cách đơn giản, tính khí sẽ thay đổi, giống như trở thành một người hoàn toàn khác.
Hồ Kinh Kinh hít một hơi khí lạnh, cảm thấy trên người có chút rét, nàng không tự chủ được nhích tới gần Lệ Tây Tinh một chút.
- Giống như biến thành một người khác, tựa như thay đổi hoàn toàn so với của bản thân trong quá khứ, cách nhìn hay tình cảm với bạn bè, người thân, thậm chí cả người yêu của mình đều thay đổi, người quen biến thành người xa lạ, thậm chí còn trở thành địch nhân... Đây đích thật là chuyện rất đáng sợ, đối với đại đa số người mà nói hiển nhiên là điều không thể chấp nhận được.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Chiến Ma Ha cười lạnh, nói:
- Mấu chốt chính là, đối với một số người mà nói thì có thể chấp nhận được.