Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 478 - Q5 - Chương 82: Tư Tâm

Q5 - Chương 82: Tư tâm Q5 - Chương 82: Tư tâm

- Vì đạt được tu vi vô thượng, có người tu bế khẩu thiền*, cả đời không nói một câu với người thân cận chung quanh, trong lòng chỉ suy tư đạo lý thiên địa nguyên khí, chỉ vì cắt bỏ ngoại vật, có vài người vứt bỏ vợ xinh vứt bỏ con cái, có vài người thậm chí tự hại bản thân, hận không thể đổi một thân thể khác. Những người này đều là bởi vì tu hành mà triệt để thay đổi, có gì khác nhau với lợi dụng thứ kia thay đổi?” (*bế khẩu thiền: còn được gọi là dừng ngữ hoặc cấm ngữ, thuộc về thuật ngữ phật giáo, có nghĩa là cấm nói chuyện của riêng mình, để giảm khẩu nghiệp, tiêu tội và tránh thiên tai, giảm tội nghiệp của họ.

Chiến Ma Ha híp mắt lại, nói,

- Nhưng hết lần này đến lần khác rất nhiều Tu hành giả Thiên Lương lúc ấy cho rằng đây là tà đạo, là Tà ma thiên ngoại mượn thân trả hồn. Coi như cho rằng Tà đạo cũng không tính là cái gì, nhưng những người này lại cứ bởi vì bản thân mình không thích, mà muốn giết chết toàn bộ những người làm ra lựa chọn khác biệt này.

- Chuyện ngày xưa chính là chuyện ngày xưa, mỗi người đều có phán xét khác nhau.

Đinh Ninh nhìn Chiến Ma Ha nói một câu này.

Mọi người đều có thể hiểu được ý của hắn.

Cùng một câu chuyện nhưng được những người khác nhau kể ra, sẽ mang theo những cảm xúc khác nhau, mà Đinh Ninh chỉ muốn nghe sự thực câu chuyện, không muốn trộn lẫn bất kỳ sắc thái cảm xúc nào.

- Chuyện kế tiếp nếu nói giản lược thì không khác với suy đoán của ngươi là mấy.

Chiến Ma Ha mặt không chút thay đổi nhìn gốc cây đại thụ khô héo kia,

- Một nhóm Tu hành giả do Vô Song Phong Vũ Kiếm cầm đầu hợp thành phản quân, vây công hoàng cung, cũng chính là chỗ tổ sơn này. Hoàng cung vốn ít người, nhưng ỷ vào chiếm cứ tổ địa, lại có Bất Lão tuyền có thể chữa trị thương thế, lại càng tuyên cáo ra ngoài người lập đại công có thể hưởng thụ thuốc trường sinh bất tử, cho nên mặc dù phản quân bao vây toàn bộ tổ địa, nhưng mất thời gian cực lâu vẫn không thể công được, tình hình chiến đấu càng ngày càng thảm thiết, cuối cùng san toàn bộ tổ địa thành bình địa.

- Nhưng dù sao phản quân cũng gấp vô số lần hoàng cung, cuối cùng đánh hạ tổ sơn, nhưng lại bộc phát đại chiến mới.

- Trong phản quân có vài người liều chết muốn tấn công tổ sơn, thực ra cũng là vì muốn độc chiếm thuốc trường sinh bất tử.

Chiến Ma Ha nói đến đây, lại quay đầu nhìn về phía Ô Diễm Tử, khẽ trào phúng nói:

- Thiên Lương không còn tồn tại, đơn thuần đối với phản quân thuần túy lúc này mà nói, uy hiếp lớn nhất chính là các bộ tộc còn lại trong hoang nguyên này. Các bộ tộc trong hoang nguyên thoáng biết được chân tướng, đều dẫn quân chạy tới nơi đây, phần lớn trong đó lại muốn độc chiếm thuốc trường sinh bất tử.

Ô Diễm Tử nhất lập tức như bị chụp lên sỉ nhục thật lớn, giận dữ nói:

- Ô Thị ta đối với cái tổ địa này kính như Thần minh, mỗi đời đều phát ra thề độc thủ hộ nơi này, sao có thể muốn độc chiếm thuốc trường sinh bất tử kia!

- Không cần vội, ta còn chưa nói hết.

Chiến Ma Ha cười lạnh nhìn Ô Diễm Tử phẫn nộ khó chịu, nói:

- Ô Thị các ngươi lúc ấy trái lại kiên định đứng về phía phản quân do Vô Song Phong Vũ Kiếm cầm đầu. Cho nên kết quả cuối cùng là các bộ tộc trong hoang nguyên lúc ấy vì muốn cướp đoạt thuốc trường sinh bất tử nên bị tiêu diệt toàn bộ, mà Ô Thị các ngươi lại thay thế Thiên Lương biến thành đế quốc lớn nhất trong vùng hoang nguyên này.

Ô Diễm Tử thật không ngờ Chiến Ma Ha sẽ nói như vậy, gã lập tức sửng sốt.

- Cho nên nên người thắng cuối cùng chính là những phản quân do Vô Song Phong Vũ Kiếm cầm đầu, Vương tộc Ô Thị và người trong quan tài này?

Khuôn mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn Chiến Ma Ha tiếp tục hỏi:

- Nếu những người Vô Song Phong Vũ Kiếm này không muốn chiếm thuốc trường sinh bất tử, vì cho rằng đây là tà vật từ thiên ngoại, cuối cùng khi thắng lợi phải hủy nó đi triệt để, nhưng ngươi khổ tâm tính kỹ như thế, chắc hẳn là muốn có được loại thuốc kia, vậy đã chứng tỏ dùng lực lượng của bọn họ cũng khó có thể hủy đi thuốc trường sinh bất tử này, cho nên cuối cùng bọn họ chỉ có thể bố trí xuống rất nhiều thứ phong ấn nó lại.

- Ngộ tính của ngươi quả nhiên là đệ nhất thiên hạ, ngay cả loại suy đoán này cũng không hề sai lầm.

Chiến Ma Ha nhìn Đinh Ninh, mang theo một ít tiếc hận nói:

- Cuối cùng những người Thiên Lương thắng lợi do Vô Song Phong Vũ Kiếm cầm đầu không thể hủy đi thuốc trường sinh bất tử, nên quyết định sống quãng đời còn lại ở tổ sơn, một bước không ra, đồng thời bố trí đủ loại sát cục trong chỗ này, khiến cường giả bên ngoài hoàn toàn không có cách nào tiến vào.

- Cũng chính vì năm tháng quá dài, ngay cả Thao Thế thú được nuôi dưỡng cũng đã chết già, nếu không chỉ riêng Thao Thế thú và Hỗn Độn trùng đã đủ khiến cường giả bên ngoài cũng không thể nào tiếp cận sâu trong tổ sơn này.

Chiến Ma Ha lại cười lạnh,

- Cuối cùng Vô Song Phong Vũ Kiếm vẫn lo lắng, nên chính hắn cũng vận dụng thuốc trường sinh bất lão, nhân lúc tính tình mình còn chưa chuyển biến, hợp chính mình và cây này thành một thể, làm người thủ vệ cuối cùng của thuốc trường sinh bất lão.”

"Vô Song Phong Vũ Kiếm cường đại cỡ nào, vả lại có dược lực của thuốc trường sinh bất lão cho nên mãi mãi bất tử có thể liên tục tái chiến, dù cho thiên quân vạn mã đến nơi này chỉ sợ đều hóa thành bột mịn dưới kiếm ý của hắn. Cục diện ta bày ra vốn muốn xem ngươi có phương pháp khác hay không, thông qua phá vỡ nguyên khí thiên địa nơi này, hoặc là phương pháp thay đổi liên hệ giữa cây kia và hắn, để cho hắn thoát khỏi thủ vệ. Thế nhưng thật không ngờ ngươi lại có thể trực tiếp lợi dụng những người này phá vỡ.

- Ô Thị toàn lực tương trợ phản quân, cuối cùng cũng do lực lượng của những người này kết thúc những bộ lạc đối địch trên vùng hoang nguyên, cuối cùng bọn họ đương nhiên không muốn chung sống ở tổ sơn, vì thế theo lời thề rời đi, cũng thề con cháu coi tổ sơn làm cấm địa, không tiến vào chỗ này nữa.

- Nhưng Ô Thị cũng lưu lại một chút xảo trá, ngay thời điểm những người Vô Song Phong Vũ Kiếm cuối cùng thiết lập phong cấm, bọn họ cũng âm thầm động tay động chân, làm một chút chuyện bên trên cấm chế, tương đương với thiết lập một đường tắt.

......

- Sao điều này có thể xảy ra! Không thể nào, ngươi nhất định đang nói dối!

Ô Diễm Tử thất thần kêu lên,

- Ô Thị ta đời đời thề độc thủ hộ tổ sơn, ta chưa từng nghe nói...

- Các ngươi đương nhiên không biết rõ mọi chuyện.

Tiếng kêu la của gã chưa kết thúc đã bị Chiến Ma Ha cười lạnh cắt đứt,

- Từ lúc Ô Thị các ngươi chính thức lập nước, mấy người thực sự biết chuyện kia đã chết.

Ô Diễm Tử lại ngây người.

Gã còn chưa kịp phản ứng, Đinh Ninh đã nhìn Chiến Ma Ha nói tiếp:

- Cho nên một mạch các ngươi hẳn là một thành viên của phản quân, nhưng cuối cùng không nguyện ý sống quãng đời còn lại ở tổ sơn, nên cùng người Ô Thị rời khỏi nơi này, mà tổ tiên của ngươi lại biết được bí mật từ trong tay những người Ô Thị rời đi kia.

Dừng một chút, Đinh Ninh nhìn Chiến Ma Ha nói tiếp:

- Nếu ta đoán không sai, chỉ sợ cái chết của mấy người Ô Thị kia, cũng có quan hệ với một mạch này của các ngươi.

- Ngươi lại đoán sai.

Chiến Ma Ha nở nụ cười, nói:

- Một mạch chúng ta mặc dù bên ngoài không muốn sống quãng đời còn lại ở tổ sơn, nhưng trên thực tế lại tuân theo mệnh lệnh Vô Song Phong Vũ Kiếm, thực ra đi theo Ô Thị chính là muốn giết chết những người này bất cứ lúc nào, mục đích để tuyệt hậu hoạn. Cho nên tâm địa của những người Vô Song Phong Vũ Kiếm còn lạnh lẽo cứng rắn hơn nhiều so với các ngươi tưởng tượng.

- Một mạch các ngươi mang sứ mệnh triệt để che dấu bí mật tổ sơn, nhưng sau khi từ trong miệng đám người Ô Thị biết được bọn chúng lưu lại một đường tắt bí mật có thể đi tới thuốc trường sinh bất tử, lại thay đổi chủ ý?

Khuôn mặt Đinh Ninh không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ bình thản tiếp tục hỏi.

Lông mày Chiến Ma Ha khẽ nhấc lên một cái, không lập tức trả lời.

Đinh Ninh nhìn y, nhẹ nhàng nở nụ cười,

- Thì ra lúc trước những người đó đời đời cũng không quên sứ mệnh của mình, mà khi truyền đến ngươi, ngươi lại muốn đạt được thuốc trường sinh bất tử trong tổ sơn.

Ý cười châm chọc trên mặt Chiến Ma Ha cũng hoàn toàn biến mất, toàn bộ đều hóa thành lạnh lùng, y hít sâu một hơi, nhìn Đinh Ninh, nói:

- Tổ tiên của ta lúc trước vốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả sẽ tự sát bỏ mình, nhưng ra ngoài dự liệu vợ của một người trong đó có thai, tuy hắn đã tự sát, nhưng lại để vợ mình đang mang thai còn sống, không ngờ người vợ kia lại âm thầm nghe được một số chuyện của bọn họ.

- Cho nên bí mật này đã truyền từ đời này sang đời khác, mãi cho đến trên tay ta, nếu những người đó đều không có tư tâm, vậy ta sao có thể biết được bí mật này?

Chiến Ma Ha lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, hỏi ngược lại:

- Hôm nay ta có tư tâm của mình, nhưng thay vì mang sứ mệnh hoàn toàn không liên quan đến mình, không bằng tự mình tìm cách đoạt được thuốc trường sinh bất lão này, có cái gì không đúng ư? Huống chi ở trên hoang nguyên này ta cũng không có quá nhiều bằng hữu thực sự, nên nếu trường sinh, thay đổi tính tình thì làm sao? Một phần của bản thân cũng là bản thân mà thôi.

Lệ Tây Tinh nghe thấy không kìm được nhíu mày.

Nhưng Đinh Ninh cũng không phản bác bất cứ lời nào của Chiến Ma Ha, chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua Ô Diễm Tử, nói:

- Cho nên tiếp theo nhất định còn có cấm chế lợi hại, nên phải lợi dụng hắn để có thể vượt qua chỗ kia, thực sự tiếp cận tới thuốc trường sinh bất lão... Nếu lần này ta không đoán sai, vậy đường tắt dẫn đến thuốc trường sinh bất lão nhất định phải dùng huyết mạch đích truyền của Vương tộc Ô Thị mới có thể mở ra?.

Chiến Ma Ha hơi ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh, nói:

- Lần này đoán không sai chút nào.

Đinh Ninh cười cười, không hỏi nữa.

Chiến Ma Ha cũng không tiếp tục lên tiếng.

Không khí trong sơn cốc dường như đột nhiên trở nên lạnh lẽo và sền sệt.

Nếu đã không còn nghi vấn, vậy sẽ nghênh đón cuộc chiến cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment