Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 479 - Q5 - Chương 83: Bia Chữ

Q5 - Chương 83: Bia chữ Q5 - Chương 83: Bia chữ

Lực chú ý của mọi người đều tụ tập trên người Đinh Ninh.

Tình hình lúc này lẽ ra là do Chiến Ma Ha làm chủ, song không biết vì sao tất cả mọi người cảm thấy mấu chốt lúc này chính là lựa chọn của Đinh Ninh.

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn thoáng qua Ô Diễm Tử phía sau Chiến Ma Ha, lại không nói gì.

Chiến Ma Ha tự tin và lạnh lùng nhìn hắn, nói:

- Các ngươi không thể nào giết được hắn.

Đinh Ninh lắc đầu, tiếp tục nhìn Ô Diễm Tử, nói:

- Ta không có ý này, ý ta là chính hắn nên hiểu phải làm như thế nào.

Ô Diễm Tử hiểu được ý trong những lời này của Đinh Ninh, cũng cảm thấy hắn nói đúng, cho nên gã không có bất kỳ do dự nào, tất cả chân nguyên trong cơ thể lập tức hóa thành phong vũ cuồng bạo, tàn sát bừa bãi ở trong thân thể.

- Huyết Sát!

- Đoạn Thành!

- Thiên Diệu!

Đinh Ninh vẫn nhìn Ô Diễm Tử như trước, nhưng tay trái lại duỗi ra giống như lúc trước, trong miệng liên tục nói ba đạo kiếm chiêu.

- Ngươi cho rằng như vậy sẽ có thể giết chết hắn sao?

Chiến Ma Ha cười lạnh, trước người y lần nữa hiện lên thanh loan đao Huyền Nguyệt kia, song rõ ràng là đao lại tỏa ra kiếm ý mãnh liệt, mưa gió vô song biến mất trong sơn cốc này lại xuất hiện.

Vô số giọt mưa dày đặc kịch liệt xoay tròn vây quanh y và Ô Diễm Tử, lực lượng kinh khủng trong nháy mắt giam cầm tất cả chân nguyên trong cơ thể Ô Diễm Tử, sau đó thậm chí còn khiến cho chân nguyên trong cơ thể Ô Diễm Tử bắt đầu chảy xuôi theo tuyến đường y muốn.

Từng tầng từng tầng giọt mưa tạo thành màn che, đan xen thành vô số tầng thế giới, vả lại lực lượng nguyên khí chống đỡ những bức màn che này đều đến từ bản thân Chiến Ma Ha.

Đây chỉ sợ là kiếm ý phòng thủ cường hãn nhất đương thời, giống như dùng vô số tiểu thiên địa ngăn cách mình với thiên địa này.

Lệ Tây Tinh cảm nhận được kiếm ý như vậy, lập tức cảm thấy không thể nào đột phá phòng ngự của nó để giết chết Ô Diễm Tử, song gã vẫn theo bản năng cảm thấy không đúng dựa theo kiếm ý của Đinh Ninh trong nháy mắt xuất kiếm.

Ba kiếm của gã cùng Thân Huyền, Hồ Kinh Kinh hợp ra, mang theo kiếm ý hiển nhiên không phải sát ý, mà là thủ ý.

Một tiếng "Oanh", gốc đại thụ đã hoàn toàn mục nát kia đầu tiên bị lực lượng nguyên khí khuấy động xé rách thành vô số mảnh nhỏ, trước khi kiếm ý còn chưa triệt để hình thành, thân thể Đinh Ninh cũng đã bay lên, rơi vào giữa đại thụ vỡ vụn kia.

Cũng cho đến lúc này, Chiến Ma Ha mới phát giác không đúng, cũng mới biết được mục tiêu của Đinh Ninh không phải là Ô Diễm Tử.

Một tiếng rống to vang lên từ trong miệng y.

Bên trong màn che do vô số tầng mưa nhỏ tạo thành, một đường mưa mang theo sát ý thê lương bay ra, bắn thẳng về phía Đinh Ninh.

Nhưng Đinh Ninh nhìn đường mưa bắn tới này, chỉ phun ra một chữ cực kỳ đơn giản.

- Đi!

Chữ "Đi" này của hắn là nói cho Lệ Tây Tinh, Thân Huyền và Hồ Kinh Kinh.

Hắn vốn không quan tâm đường mưa này.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của hắn đã xuyên qua mảnh vỡ của cự thụ, biến mất ở trong miệng giếng.

"Rầm".

Đường mưa bắn về phía hắn giống như đụng phải một cái chuông lớn vô hình trên không trung, theo một tiếng chấn động này, đường mưa vỡ vụn thành hàng ngàn sợi dây nhỏ, tựa như một đóa hoa băng quỷ dị kịch liệt nở rộ trên mặt gương trong suốt bằng phẳng tinh khiết.

Thân ảnh Lệ Tây Tinh, Thân Huyền cùng Hồ Kinh Kinh lúc này cũng đã rơi xuống miệng giếng kia.

Khuôn mặt Chiến Ma Ha hơi vặn vẹo, loan đao trước người y lập tức bay ra, nhưng cũng đúng lúc này, y cảm nhận được một cỗ kiếm ý đã sớm biến mất, y ngẩng đầu lên nhìn trời.

Có một cái bóng khổng lồ hạ xuống.

Thanh Kiếm Sơn kiếm khảm trên vách núi kia đã rơi xuống ngay trong nháy mắt y ngẩng đầu lên.

Có tinh quang nhàn nhạt chảy xuôi trên kiếm.

Trên thân Kiếm Sơn kiếm mang theo kiếm ý chân chính của Cố Hoài, tỏa ra uy thế khủng bố cùng lực lượng chân chính.

Song tinh quang kia lại mang theo một ít ấm áp.

Không phải từ Trịnh Tụ.

Lần thứ hai trong thiên địa vang lên một tiếng nổ lớn.

Loan đao vốn đã chém phía trước chợt xoay chuyển lên trên, va chạm cùng Kiếm Sơn kiếm.

Bên trong vách núi tựa như có vô số dòng suối nóng phun ra, đồng thời xảy ra mấy trăm lần nổ tung.

Kiếm Sơn kiếm vốn vô cùng nặng nề lại bị một đao này của y chém lệch sang một bên, âm ảnh biến mất khỏi thân thể y và Ô Diễm Tử.

Chiến Ma Ha rên lên một tiếng.

Trong ánh mắt Ô Diễm Tử lại lóe lên hào quang dứt khoát.

Lúc này chân nguyên trong cơ thể gã khôi phục lưu động.

Song cũng trong nháy mắt, thân hình Chiến Ma Ha cũng đã lui tới trước người gã, một ngón tay điểm lên người gã.

Phốc phốc phốc phốc. . .

Tất cả chân nguyên vừa mới lưu động trong cơ thể Ô Diễm Tử đều bị Chiến Ma Ha bức ra, ngay cả rất nhiều khớp xương và gân thịt trên thân thể đều bị y đánh vỡ.

Trong một tiếng kêu đau đớn, ánh mắt Ô Diễm Tử vô cùng phẫn nộ, song ngay cả một chút phản kháng cũng không làm được.

Thân thể Chiến Ma Ha hơi chấn động, khóe miệng lại thấm ra mấy dòng máu tươi.

Y nhìn thân ảnh đám người Đinh Ninh biến mất, vẻ kinh sợ trong mắt cũng không ít hơn Ô Diễm Tử.

Cứng rắn khiến kiếm ý bị lệch, đồng thời ngay khi chân nguyên trong cơ thể đang còn kích động lại mạnh mẽ ngăn cản Ô Diễm Tử tự sát, khiến y lúc này đã bị chút nội thương.

Trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, dường như Đinh Ninh chỉ nói một câu với Ô Diễm Tử, mà y lại hiểu sai ý của hắn, sau đó lại bị nội thương.

Nhưng chỉ dùng ba kiếm cản lại một kiếm của y công tới, lại dẫn động Kiếm Sơn kiếm... Bao gồm cả tinh quang nhàn nhạt quấn quanh núi kiếm, trong này lại hàm chứa rất nhiều khả năng khiến người sợ hãi.

Mấu chốt nhất chính là tất cả những chuyện này, bao gồm cả chuyện y bị thương, dường như ngay từ đầu đều ở trong tính toán của Đinh Ninh.

Thềm đá xuống giếng cũng không dài.

Chỉ cần mười hơi thở, thềm đá đã biến mất trước mặt Đinh Ninh và đám người Thân Huyền theo sát hắn nhảy vào trong giếng vuông.

Bọn hắn cũng không phải là hậu duệ Thiên Lương như Chiến Ma Ha, không thể đoán được bên trong này có những thứ gì, nhưng trong tưởng tượng của bọn hắn, nhất là trong tưởng tượng của người từng tham gia Mân Sơn kiếm hội như Lệ Tây Tinh, có lẽ phía dưới cũng giống như mật địa của Mân Sơn kiếm hội, là một mảnh thiên địa rất rộng lớn.

Song ngoài dự liệu của tất cả bọn họ chính là xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chỉ là một cái động đất liếc mắt đã nhìn thấy toàn bộ không gian bên trong, giống như chỗ tu luyện dưới đất của rất nhiều người tông môn hay tạo ra, diện tích không quá mấy trăm trượng.

Cảnh vật đập vào mắt cũng cực kỳ đơn giản, chỉ có một tấm bia màu đen, một dòng suối nước nóng, phía sau nó chính là một tòa tháp vàng.

Tấm bia màu đen nhìn qua là bia đá nhưng lại là chất liệu mã não màu đen nào đó, cao cỡ một người, phía trên khắc chi chít văn tự.

Dòng suối sau tấm bia đá màu đen là màu trắng sữa, điều thực sự khiến người ta khiếp sợ chính là bên trên mặt nước suối này tỏa ra linh khí nồng đậm, trong cảm giác của Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh, đúng là không có bất kỳ khác biệt gì so với dòng Bất Lão tuyền dưới chân tổ sơn!

Tháp vàng hiện ra rõ nhất phía sau dòng suối nước nóng, độ cao chừng ba người, nhìn qua không chói lóa, nhưng do toàn bộ hang động này không có bất kỳ nguồn ánh sáng nào khác, cho nên lúc này lại không có bất kỳ khác biệt nào với độ sáng bên ngoài.

Tất cả ánh sáng dường như đều đến từ tòa tháp vàng dường như không có gì đặc biệt, chỉ giống như vàng nguyên chất chế tạo thành này.

......

Tình cảnh cực kỳ đơn giản cùng những đồ vật giản đơn nhưng không tầm thường này, lại hình thành ra sự đối lập một cách khó tả.

Hồ Kinh Kinh phải mất mấy hơi thở rốt cục mới khôi phục hô hấp như bình thường, ánh mắt nàng dừng ở trên dòng Linh tuyền màu trắng sữa kia, không nhịn được hỏi:

- Đó cũng là Bất Lão tuyền?

Không ai trả lời của nàng.

Lệ Tây Tinh quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.

- Nếu như hắn muốn xuống, thì đã xuống rồi.

Đinh Ninh lắc đầu, hỏi:

- Ngươi có biết những chữ này không?

Trước người bọn họ chỉ có tấm bia màu đen kia có chữ, cho nên vấn đề Đinh Ninh hỏi hiển nhiên là Lệ Tây Tinh có nhận ra văn tự trên tấm bia đá này hay không.

Lệ Tây Tinh hít sâu một hơi, chăm chú nhìn tấm bia đá màu đen cách bọn họ gần nhất trước mặt, trầm mặc một lát rồi khẽ gật đầu, nói:

- Mấy chữ này rất giống văn tự nước Ô Thị hiện tại, vả lại có thêm chút nét bút. Nhưng có thể phỏng đoán ra phần lớn ý bên trong đó.

- Cũng không khác so với suy nghĩ của ta, đây là văn tự của Thiên Lương ngày xưa, mà văn tự này hẳn là tiền thân của văn tự Ô Thị hiện tại.

Đinh Ninh cũng bình tĩnh khẽ gật đầu, hỏi:

- Bên trên viết như thế nào?

Đinh Ninh trong lúc nói chuyện lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh, Thân Huyền cũng hiểu ý đứng bất động nguyên chỗ.

Đồ vật nơi này càng đơn giản, càng có thể ẩn chứa nguy hiểm cực lớn, nhất là khi Chiến Ma Ha ở hậu phương cũng không lập tức đi theo.

Cho nên Lệ Tây Tinh cũng không lập tức trả lời, gã nghiêm túc đọc tất cả văn tự trên tấm bia đá màu đen lại một lần nữa, sau đó mới vừa nhìn vừa chậm rãi nói:

- Bên trên này ghi chép sự thực về Thiên Lương bị diệt và tổ địa Thiên Lương... Cụ thể ghi chép đại khái giống với Chiến Ma Ha nói, nhưng người lập tấm bia này chính là thủ lĩnh phản quân Vô Song Phong Vũ Kiếm, ở trên này viết hắn hình dung thuốc trường sinh bất tử thành Tà vật thiên ngoại, nương theo Yêu tinh rơi xuống, bất cứ kẻ nào tiếp xúc với thuốc trường sinh bất tử kia đều sẽ bị Tà vật thiên ngoại nhập thể, bị chiếm cứ mất tâm trí, biến thành cái xác không hồn. Bởi vì Tà vật thiên ngoại hấp thu tất cả thiên địa nguyên khí, tất cả kim thiết hay thủy hỏa đều không thể hủy diệt nên chỉ có thể thiết lập phong ấn bên trong tháp vàng, đồng thời hắn xả thân dung nhập cây để hóa thành thủ vệ, cầu xin dù người nào có thể vượt qua cửa ải kia của hắn, sau khi đến đây nhìn thấy bia chữ này, cũng không bao giờ được mở tháp vàng, nếu không chính là tai họa lớn.

Bình Luận (0)
Comment