Đinh Ninh nghe xong những lời này, cũng không lập tức nói gì, chỉ trầm mặc đứng ở nguyên chỗ.
Hồ Kinh Kinh không biết hắn đang chờ đợi cái gì, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được rơi vào dòng suối nước nóng phía sau tấm bia đá kia.
Sau khi trải qua sự chữa trị của Bất Lão tuyền, đối với nàng loại suối nước nóng này có sức hấp dẫn khó có thể dùng lời lẽ hình dung.
- Cho nên hiện tại chúng ta đã ở trong sát cục?
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Thân Huyền lại vang lên ở phía sau nàng.
Thân thể Hồ Kinh Kinh hơi chấn động, nàng khó hiểu xoay người nhìn lại, nhưng chỉ thấy Thân Huyền nhìn Đinh Ninh, chờ đợi hắn trả lời.
Đinh Ninh gật đầu.
Hồ Kinh Kinh còn chưa thể hiểu được, Lệ Tây Tinh ở bên cạnh nàng đã nhìn nàng một cái, nói:
- Có phải ngươi không cảm nhận được khí tức đặc biệt gì không?
Hồ Kinh Kinh gật đầu.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nói:
- Không có sát khí đặc biệt, có nghĩa khắp nơi đều là sát khí.
Cơ thể Hồ Kinh Kinh hơi cứng đờ, nàng chợt dần dần hiểu được vì sao ngay cả Đinh Ninh cũng không nhúc nhích.
Có lẽ chỉ cần một sự biến đổi nhỏ sẽ có thể thay đổi vị trí hiện tại của họ, đồng thời đưa tới sát ý khủng bố.
- Có thể rất khó để giết chết Vô Song Phong Vũ Kiếm, nhưng không phải là không thể làm được. Nếu Chiến Ma Ha nhất định phải mang theo huyết mạch Vương tộc Ô Thị tới đây, đã chứng tỏ hẳn là trong sát cục bên này còn cường đại hơn so với Vô Song Phong Vũ Kiếm.
Thân Huyền nhìn mọi người, nói:
- Mà chúng ta hiện tại đang ở trong sát cục này.
Nghe Thân Huyền nói những lời này, Hồ Kinh Kinh không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt di chuyển xuống.
Ngay cả động tác nuốt nước miếng dường như cũng trở nên có chút khó khăn.
Mặt đất cách trước người nàng một tấc nhìn qua bình thường không có gì khác lạ, song giờ phút này lại tựa như mọc vô số kim nhỏ nhìn không thấy, làm cho nàng hoàn toàn không cách nào di chuyển.
Chiến Ma Ha có thể lợi dụng Ô Diễm Tử trực tiếp vượt qua sát cục mà lấy được thuốc trường sinh bất tử, nhưng bọn họ lại sẽ vây ở chỗ này cho đến chết.
Ánh mắt Thân Huyền rơi vào trên mặt Đinh Ninh lần nữa,
- Còn có thể có biện pháp gì ư?
Lệ Tây Tinh vẫn chưa mất hết lòng tin, gã nhíu mày nhìn Đinh Ninh, khẽ nói:
- Có thể phá giải được không?
- Quá mạnh, không thể nào phá được.
Đinh Ninh lắc đầu, nói,
- Nhưng chúng ta có thể trói Chiến Ma Ha lại một chỗ với chúng ta.
Lần này ngay cả Hồ Kinh Kinh cũng lập tức hiểu được ý trong câu nói này của hắn.
Sát cục này hội tụ tâm huyết rất nhiều cường giả Thiên Lương, dùng năng lực của riêng một mình Đinh Ninh sẽ không thể nào tìm hiểu phá giải, song hắn lại có thể phá hư một số chỗ, từ đó thay đổi đường tắt mà Vương tộc Ô Thị lưu lại.
Chí ít khi Chiến Ma Ha không thể lợi dụng đường tắt Vương tộc Ô Thị lưu lại, thì sẽ bị kéo vào trong sát cục như thế này.
- Vô Song Phong Vũ Kiếm là một người tâm tư cực kỳ thận trọng, đồng thời cũng là người rất ngoan độc, ngay cả đối với mình đều có thể tàn nhẫn như vậy, cho nên bố trí sát cục cuối cùng sẽ không đơn giản.
Đinh Ninh không nhìn Hồ Kinh Kinh và Lệ Tây Tinh, mà chỉ quay đầu nhìn về phía Thân Huyền,
- Mấu chốt nhất chính là ngươi nghĩ sao về thuốc trường sinh bất tử này.
......
......
Chiến Ma Ha bình tĩnh đi trên quan tài đã đầy vết nứt, thân thể Ô Diễm Tử bị nguyên khí tỏa ra từ trên người y bao bọc, lơ lửng ở trên không trung phía sau y, đi theo bước chân của y.
- Không nên dùng loại ánh mắt này nhìn ta, nếu không phải tổ tiên của Ô Thị các ngươi cũng không đủ cao thượng như ngươi tưởng tượng, cũng sẽ không có loại kết quả như hôm nay.
Y không quay đầu lại nhìn Ô Diễm Tử, chỉ nhẹ nhàng nói,
- Đây là Nhân quả.
Hắn dừng lại trước một quan tài đá.
Thật ra trên mỗi quan tài đều có một ít vết khắc ít được người ta chú ý, những vết khắc này chính là tên của những người trong quan tài.
"Xưa kia rất nhiều Tu hành giả ủng hộ hoàng đế Thiên Lương thì có gì sai? Song những phản quân này cuối cùng thành công, bọn họ lại có thể an cư trong quan tài, mà những người còn lại thì phơi thây ngoài hoang dã. Vô Song Phong Vũ Kiếm lại được cho là rất cao thượng ư?"
Y cười lạnh, đưa tay xuống khẽ vuốt, động tác rất nhẹ nhàng, giống như vuốt ve thân thể tình nhân.
Nắp quan tài và thi cốt trong quan tài đá lặng yên thành tro, sau đó theo gió thổi bay ra ngoài.
Bề mặt quan tài đá lộ ra rất nhiều điểm tia sáng nhàn nhạt, theo chân nguyên của y chảy xuôi chảy vào, những tia sáng này dần dần nối liền cùng một chỗ, hình thành hàng chục cái phù tuyến.
Thanh âm của y còn chưa tiêu tán, trên người Ô Diễm Tử đã chợt xuất hiện hơn mười vết thương.
Khí huyết đỏ tươi lập tức chảy ra từ những vết thương này, giống như hơn mười thanh chìa khóa rơi vào hơn mười cái phù tuyến kia.
Trong thiên địa đột nhiên vang lên một tiếng oanh minh khó hiểu.
Một cỗ khí cơ phủ bụi đã lâu, giống như suối phun ra từ trong quan tài này.
Trong nháy mắt sau đó, tất cả quan tài đá đều vỡ vụn, vô số mảnh vỡ như mưa bay ngược lên trên, lại hóa thành ánh sao bốc cháy.
Ánh sao thiêu đốt lướt qua da thịt Chiến Ma Ha, lưu lại từng đường vết cháy trên da thịt y, những đường vết cháy đen này tựa như muốn thẩm thấu vào trong thân thể, nhưng trong ánh mắt Chiến Ma Ha lại dấy lên ngọn lửa càng thêm cuồng nhiệt.
Quan tài đá trước người y cũng đã vỡ nát thành vô số ánh sao, hơn mười cái phù tuyến kia vẫn khắc trên không trung, càng ngày càng sáng, hơn nữa theo khí huyết Ô Diễm Tử tràn vào, những phù tuyến kia tựa như một thanh đao màu máu cắt không gian, ở trong nhận thức của y, những phù tuyến này sắp cắt ra một ít nguyên khí đã giam cầm vô số năm, giống như trực tiếp mở ra một cánh cửa.
Không biết bao nhiêu năm mưu tính cùng trả giá mới đổi lấy thành quả hôm nay, cho dù tâm vững như bàn thạch, y lúc này cũng bắt đầu thực sự cảm thấy tràn đầy vui mừng.
Thế giới sau khi những phù tuyến này cắt ra, đối với y mà nói sẽ là một thế giới hoàn toàn mới.
Song đúng trong nháy mắt này, y ngạc nhiên cúi đầu, sắc mặt trong nháy mắt trở nên cực kỳ tái nhợt.
Một bông hoa nở ở ngực phải của y.
Một bông hoa máu tươi đẹp.
Trong nháy mắt tiếp theo, y phát ra một tiếng kêu thê lương còn hơn cả dã thú bị thương, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng phun trào ra trước.
Một thanh loan đao giống như Huyền Nguyệt điên cuồng chấn minh, phía trên dấy lên vô số ngọn lửa màu vàng.
Vốn phù tuyến màu máu triệt để vỡ vụn.
Trong không gian sau khi nó cắt chém, lại lộ ra từng đạo từng đạo chỉ vàng ẩn chứa sát khí đáng sợ.
Những chỉ vàng này cắt vật bản mệnh của y, cũng cắt ra vết tích trên bề mặt loan đao.
Bất cứ vật bản mệnh kiêm tu tính mạng người nào bị thương, có nghĩa là tu vi và uy lực đối địch sẽ giảm xuống, sẽ khiến bất kỳ Tu hành giả nào cũng đau lòng không thôi.
Nhưng càng làm cho y thêm đau lòng chính là cánh cửa sắp mở ra kia đã biến mất.
Y giống như bước vào một vùng biển.
Một vùng biển dữ dội.
......
Đinh Ninh ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu, trong không khí trên đỉnh đầu hắn xuất hiện vô số thiên thạch màu vàng.
Chỗ mặt đất hắn và đám người Lệ Tây Tinh đang đứng kỳ thật cũng không xa những quan tài đá phía trên kia, song ở trong tầm mắt của hắn, những thiên thạch màu vàng kia tựa như từ không trung cực cao cực xa rơi xuống.
Trong nháy mắt lông mày hắn nhíu lại như đao khắc.
Thanh Mạt Hoa tàn kiếm lúc trước không biết bay tới đâu đã xuất hiện trên không trung trước người hắn.
Sau đó đạo kiếm quang này khắc ra ba đường sáng bạc trên không trung ở trước người.
Trong nháy mắt mỗi một đường sáng bạc xuất hiện, Đinh Ninh đều ho ra một ngụm máu.
Hắn liên tục ho ra ba ngụm.
Những thiên thạch màu vàng kia đột nhiên bốc cháy.
Bắt đầu thiêu đốt trong không gian cách đỉnh đầu bọn họ chỉ có mấy thước, hóa thành tro sáng nóng rực, bay lả tả ra ngoài.
- Không nên nhúc nhích.
Sắc mặt Đinh Ninh tái nhợt không có một chút hồng hào, song hắn lại cực kỳ kiên định phun ra bốn chữ.
Phía trên những tro bụi nóng rực bay tung tóe kia lại xuất hiện hai cái bóng người, giống như bị dòng suối nước nóng kia hấp dẫn, đang nhanh chóng bắn về phía nó như thiên thạch.
Tro bay nóng bỏng, nhưng lại nhanh chóng nguội lạnh, khi rơi trên mặt đất đã biến thành tuyết lạnh cực kỳ lạnh lẽo.
Hồ Kinh Kinh nhìn nơi hai bóng người kia rơi xuống, đột nhiên không nhịn được phát ra một tiếng kinh hô.
Tất cả cảnh vật đã thay đổi.
Nơi tuyết lạnh rơi xuống, văn bia trên tấm bia đen trước người nàng và Đinh Ninh giống như từng chữ từng chữ bay bổng lên, toàn bộ văn bia quấn quanh tấm bia đá bay múa lơ lửng, tỏa ra sát ý càng ngày càng khủng bố.
Dòng suối tỏa ra linh khí màu trắng kia ở trong nháy mắt tuyết lạnh rơi xuống cũng đã biến thành màu đen, hơn nữa lại hoàn toàn không còn loại hương vị nàng quen thuộc, giống như một cái miệng khổng lồ màu đen thông tới U Minh, đang chờ đợi hai bóng người từ phía trên rơi xuống.