Lệ Tây Tinh trầm ổn hơn so với bất kỳ tài tuấn nào cùng tuổi ở Trường Lăng, song thần sắc rung động trong mắt gã lúc này còn nồng đậm hơn nhiều so với Hồ Kinh Kinh.
Bởi vì gã biết nhiều hơn nàng.
Mặc Thủ Thành đã qua đời, nhưng vì bồi thường cho Lệ Tây Tinh hoặc có thể nói là Lệ gia, Mặc Thủ Thành đã mang Thủ Thành kiếm của lão truyền cho gã.
Thủ Thành kiếm này lại liên lụy đến ý không gian.
Ý không gian đối với tu hành mà nói không quá khó lý giải, ánh mắt người bình thường nhìn thấy đường thẳng, hiển nhiên sẽ cho rằng đó là khoảng cách ngắn nhất giữa hai vật, nhưng đối với Tu hành giả mà nói, trong đường thẳng này lại có vô số thông đạo cho thiên địa nguyên khí lưu thông, vật thể lưu chuyển ở trong những thông đạo này sẽ có vô số khả năng.
Hoặc nhanh hơn, hoặc rất chậm, hoặc giống như xuyên qua không gian, hoặc giống như kéo dài không gian.
Những đạo lý này tuy rằng dễ hiểu, song dùng thủ đoạn của Tu hành giả nếu muốn thật sự vận dụng được, lại khó khăn giống như xây dựng một cái thế giới độc đáo của riêng mình.
Mà khoảng cách đáy quan tài trên đỉnh đầu và dưới chân bọn họ cũng không quá lớn, nhưng khi những quan tài đá vỡ vụn sau đó hóa thành tro sáng phủ xuống, vậy mà lại như rơi xuống từ trên không trung cực cao.
Không gian này, chính là một thiên địa đặc thù bị những cường giả Thiên Lương ngày xưa dùng thủ đoạn khó có thể tưởng tượng tạo thành.
Hai cái bóng người kia đương nhiên là Chiến Ma Ha và Ô Diễm Tử, hiện tại đã từ trên không trung đã rơi xuống thật lâu, nhưng vẫn còn cách dòng suối nước nóng kia một cự ly rất xa.
- Cấm chế này thậm chí còn thay đổi hoàn toàn cảm giác của chúng ta?
Lệ Tây Tinh gian nan quay đầu lại nhìn Đinh Ninh,
- Cho nên dòng suối nước nóng kia cũng không phải là Bất Lão tuyền.
Đinh Ninh gật đầu.
Hồ Kinh Kinh kịp hiểu được, nàng nghĩ đến khát vọng tiến vào dòng nước suối này mà mình khó có thể khống chế lúc nãy... Người bên ngoài sau khi thấy được Bất Lão tuyền thần diệu, chỉ sợ sau khi hao hết trăm cay nghìn đắng đến được nơi này, nếu nhìn thấy một dòng Bất Lão tuyền như vậy, sẽ hoàn toàn không thể khống chế được dục vọng của mình, nhất định không kìm được nhảy vào trong đó.
Nhận biết của Tu hành giả thường đáng tin cậy hơn cả mắt và mũi của họ, song cấm chế nơi này hiển nhiên có thể lừa gạt cả thứ này, đối với bất cứ Tu hành giả nào mà nói, điều này thực sự cực kỳ đáng sợ.
Nhận biết bị lừa gạt, vậy thì dù có một thanh phi kiếm thực sự bay tới cũng sẽ dễ dàng giết chết bọn họ.
- Chúng ta sẽ không may mắn thoát khỏi.
Thân Huyền lúc này đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói lạnh lùng của y còn mang theo chút rung động.
- Đúng vậy, chúng ta không thể may mắn tránh khỏi.
Khi Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh vẫn chưa thể hiểu được ý trong những câu nói này của Thân Huyền, Đinh Ninh đã bình tĩnh khẽ gật đầu, hắn nhìn Thân Huyền nghiêm túc nói:
- Nhưng ngươi vẫn không thể ra tay như trước. Ngươi bị thương nặng hơn hắn, hơn nữa tu vi của hắn cao hơn ngươi, chỉ cần thương thế kế tiếp của hắn nhẹ hơn ngươi, vậy chúng ta sẽ không thể nào chiến thắng. Chúng ta nhất định phải đánh cược một lần.”
Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh vẫn không thể nào suy đoán ra được dựa theo những lời này của Đinh Ninh, nhưng khi hắn nói xong những lời này, bọn họ đã có chút hiểu ra.
Thân ảnh Chiến Ma Ha cùng Ô Diễm Tử còn đang rơi xuống, cho đến lúc này vẫn chưa thực sự tiếp xúc với dòng suối, song mỗi một văn tự hiện lên trên bia đá lại bắt đầu nhanh xoay tròn, những thứ này đều bắt đầu phát ra tiếng nổ vang.
Những văn tự màu đen này mang theo từng cái tia sáng đen tuyền, sau đó vây quanh tấm bia đá biến thành một vòng xoáy màu đen, mà dòng nước trong suối nước cũng bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, giống như biến thành một xoáy nước màu đen vậy.
Thiên địa nguyên khí toàn bộ không gian nơi này đều bị hai cái vòng xoáy này kéo theo, không khí bắt đầu ngưng kết lại thành từng chùm từng chùm, rồi biến thành vô số dải sáng màu đen.
Mỗi một dải sáng này bắt đầu xoay tròn, chính là từng cái lưỡi cưa.
Vô số lưỡi cưa xoay tròn trong không gian này, bất cứ kẻ nào ở bên trong đều không thể tránh khỏi.
Hiện tại thiên địa nguyên khí trong không gian này vừa mới bắt đầu ngưng kết, song Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh đã cảm thấy rất nhiều chỗ trên người truyền đến đau đớn do bị cắt đứt.
Cơ thể của họ sẽ bị cắt thành vô số mảnh.
Chiến Ma Ha cũng đang ở trong không gian này.
Nếu y ra tay đối với không gian này mà không thể nào tạo thành thay đổi về mặt căn bản, vậy tất cả bọn họ sẽ cùng nhau chết.
Đây chính là thứ Đinh Ninh đánh cược.
Dải sáng màu đen triệt để hình thành, toàn bộ không gian quỷ dị bị vô số dải sáng tràn ngập mà chia cắt.
Trên người Đinh Ninh và Lệ Tây Tinh, Hồ Kinh Kinh, Thân Huyền đều xuất hiện từng sợi tơ máu thẳng tắp với mặt đất, trong tơ máu bắt đầu có máu tươi nhỏ giọt.
Môi Thân Huyền hơi run rẩy, nắm đấm tay trái y càng nắm càng chặt, nhưng khi nhìn tơ máu trên mặt Đinh Ninh và ánh mắt bình tĩnh như trước của hắn, y rốt cục vẫn không có bất kỳ động tác gì khác.
Rất nhiều hạt sương màu xám đột nhiên xuất hiện trong dải sáng màu đen.
Hạt sương màu xám trong nháy mắt dường như lại muốn biến đổi, hóa thành những giọt mưa.
Nhưng một tiếng "ầm" như một tiếng nổ lớn vang lên trong đám mây xa xa.
Tất cả dải sáng màu đen đột nhiên biến mất, từng đám từng đám mây đen đặc sệt giống như nồng đậm nhất, trong khe hở của những đám mây đen này lại có tia sáng bắt đầu cuộn trào, giống như là vô số tia chớp muốn đánh ra.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Đinh Ninh rốt cục xuất hiện một tia mừng rỡ chân chính.
Hắn biết mình đã cược thắng.
Mạt Hoa tàn kiếm dán sát vào lưng hắn như một đoạn xương sống lưng vào lúc này bay lên.
Theo hắn thấp giọng quát lớn một tiếng, tất cả chân nguyên trong khí hải cơ thể hắn trong nháy mắt này gần như đều bị hắn bức ra từ trong hai tay.
Hơn mười đạo chân nguyên mang theo huyết ý tràn vào trong đoản kiếm đang nhanh chóng bay lên này, trong nháy mắt tơ kiếm của Mạt Hoa tàn kiếm lập tức tỏa ra phía trên đỉnh đầu hắn, tựa như một đóa hoa màu đỏ nở ra.
Tóc Đinh Ninh bị kiếm khí kéo theo, tung bay phất phới.
Bởi vì chân nguyên lưu động quá kịch liệt, ngay cả mạch máu nhỏ trong đồng tử hắn đều nổ tung, khiến cho đôi mắt hắn đều đỏ tươi như máu.
Hô hấp của Lệ Tây Tinh đã hoàn toàn ngừng lại, gã chưa từng thấy Đinh Ninh có chiến ý như thế, sát ý như thế... và đáng sợ như thế!
Đóa hoa kiếm màu đỏ kia tựa như đến từ địa ngục.
Mỗi một tia kiếm đều tỏa ra một loại khí tức khủng bố đến mức khó có thể nói rõ.
"Nghiệt Hải Hoa!"
Bên trong nắm đấm của Thân Huyền đã có những giọt máu chảy xuôi, bởi vì y dùng sức quá mức, cho nên móng tay đã đâm thủng máu thịt của mình, song chính y lại hoàn toàn không cảm nhận được.
Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh không thể nào biết được, song y đã từng thấy chiêu kiếm như vậy, cũng đã từng cảm thụ được kiếm ý như vậy!
Khi hoàng đế Nguyên Vũ đăng cơ ba năm trước, trong trận chiến mà người nọ chết trận, chỗ đỉnh tháp do vô số thi cốt tích lũy thành kia đã từng tỏa ra kiếm ý như thế!
Trong thiên địa màu đen xuất hiện rất nhiều tia chớp màu đỏ ngòm.
Mỗi một tia chớp kia đều là một đạo kiếm ý tỏa ra trên tia kiếm.
Một mảnh mây đen dày đặc đến nồng nặc bị những tia chớp màu đỏ ngòm như ăn mòn đâm ra vô số lỗ thủng, vô số kình khí phát ra tiếng "xì xì" điên cuồng trào ra ngoài.
"Thủ Thành!"
"Viên Quang!"
Trong miệng Đinh Ninh phun ra một ngụm máu, song ngay lúc đó thì hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, hô lên tên hai chiêu kiếm.
Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh xuất kiếm!
Hai đạo kiếm ý va chạm ở trước mặt, sau đó dung hợp lại một cách gần như hoàn mỹ.
Ầm ầm!
Nhưng trong nháy mắt sau đó, thân thể Đinh Ninh và Lệ Tây Tinh, Hồ Kinh Kinh bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ đụng vào bậc thềm đá cách đó không xa.
Rắc rắc rắc...
Một đoàn bụi mù dâng lên, ngoài ra còn có một hồi tiếng vỡ vụn truyền ra, cũng không biết là tiếng xương nứt hay là thanh âm vỡ vụn của bậc đá.
Thân Huyền không quay đầu lại nhìn.
Y cũng không để ý bụi mù mà chỉ hít một hơi thật sâu.
Sau đó y buông nắm đấm ra, một đoạn chuôi kiếm màu máu xuất hiện ở lòng bàn tay y trước tiên, sau đó nương theo khí tức bản mệnh càng thêm mãnh liệt, một thanh kiếm bản mệnh có màu máu và máu xám giao thoa với nhau xuất hiện trong tay y.
Những đám mây đen phía trước y như vải vóc vỡ vụn bắt đầu bay bổng phiêu tán.
......
Một tiếng rống thảm thê lương vang lên.
Tiếp theo là một tiếng "Coong" thật to, giống như có người gõ một tiếng chuông lớn.
Đinh Ninh không ngừng ho khan, ho đến mức muốn trào cả phổi của mình ra.
Trước người hắn đều là máu tươi, không chỉ mỗi máu tươi do hắn ho ra, dường như toàn bộ cơ thể của hắn cũng đang chảy máu ra bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn gắng gượng chống đỡ thân thể mình, vươn người ra trước ngồi dậy, nhìn về phía nơi thanh âm kia phát ra.
Chỗ mây đen tiêu tán, ở phía trên tháp vàng có hai bóng người giống như ruồi nhặng bị đập bay, đang dán thân pháp màu vàng trượt xuống.
Thân tháp màu vàng lúc ban đầu vốn êm dịu, nhưng hiện tại đã trở nên chói mắt.
Suối nước nóng trước tháp vàng đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một đáy suối khô cạn, toàn bộ bên trong là cát trắng.
Phía trên cát trắng lơ lửng một thanh loan đao thật lớn như Huyền Nguyệt.
Đó là Huyền nhận bản mệnh của Chiến Ma Ha.
Song cũng chỉ trong một cái liếc mắt của Đinh Ninh, loan đao như Huyền Nguyệt kia suy sụp chấn động, giống như một khối thân thể đã vỡ vụn, chỉ như ngói cẩn thận xếp chồng lên nhau bị chấn động sụp đổ lần nữa, trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống.
- Đinh Ninh!
Một tiếng kêu vô cùng thê lương vang lên ở phần dưới của tháp vàng.