Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 482 - Q5 - Chương 86: Cùng Nhau Chết

Q5 - Chương 86: Cùng nhau chết Q5 - Chương 86: Cùng nhau chết

"Ngươi bị thương nặng hơn nhiều so với ta."

Một thanh âm lạnh lùng nhưng ẩn chứa lòng tin cường đại, cũng đồng thời vang lên ở trong tiếng kêu vô cùng thê lương này.

Thân Huyền khó có thể tin mình có thể sống sót trong sát cục vừa rồi.

Nhưng gã thực sự còn sống.

Hơn nữa gã hiểu được sở dĩ mình có thể sống, nguyên nhân lớn nhất không phải bởi vì Chiến Ma Ha, mà bởi vì mấy kiếm do Đinh Ninh chém ra kia.

Lúc này mặc dù gã còn sống, song từ lúc bắt đầu tiến vào tổ địa, hắn lại cảm thấy mình đã chết rất nhiều lần.

Chết rồi sống lại mang cho gã sự tự tin một cách khó có thể tưởng tượng được.

Không chút do dự.

Gã xuất kiếm.

Ở trong nháy mắt kiếm bản mệnh màu xám giao thoa cùng màu máu trong tay gã chém ra, lại giống như biến mất trong không khí.

Song cũng chỉ trong nháy mắt này, bên trên mảnh vỡ Loan đao như Huyền Nguyệt vỡ vụn thành vô số phiến vụn cũng xuất hiện một tầng tro bụi.

Giống như rêu xám sinh trưởng trên ngói ẩm ướt, nhưng trên rêu màu xám lại hiện ra một ít màu đỏ, giống như trong những đám rêu này mọc ra những lõi màu đỏ.

Lúc này Thân Huyền bị thương rất nặng, song bởi vì có được lòng tin lớn lao, cho nên kiếm ý của một kiếm này đúng là một kiếm có kiếm ý hoàn mỹ nhất từ sau khi gã trở thành chủ nhân của Đại Phù Thủy Lao.

Bên trong rêu màu xám tràn ngập mùi vị âm u vô tận, nhưng cũng ẩn chứa một loại vui sướng vỗ cánh bay cao, không chút câu nệ.

Ở trong nháy mắt khi vật bản mệnh của Chiến Ma Ha bị tổn hại, còn chưa hoàn toàn mất đi liên lạc với bản thân, hai loại mùi vị hoàn toàn khác biệt này đã vọt tới trên người y.

Tay phải Chiến Ma Ha cũng chỉ vạch một cái, trong tiếng kêu thê lương, một cỗ đao ý sắc bén từ phần bụng bay nghiêng lên trên, thiên địa nguyên khí vốn đã mỏng manh trong khiếu vị cơ thể bị y điên cuồng ép ra.

Phốc phốc phốc phốc...

Những mảnh loan đao vỡ vụn giống như thiêu đốt, tản mát ra hào quang màu vàng, thiêu đốt toàn bộ những rêu màu xám loang lổ.

Nhưng cùng lúc đó, Chiến Ma Ha lại phát ra tiếng kêu càng thêm thê lương.

Trong đôi mắt của y phủ đầy màu xám.

Giống như hai đồng tử của y bị rêu dày che lấp.

Hắn đã bị mù cả hai mắt.

Trong loại không gian mà ngay cả nhận biết cũng chưa chắc đã chuẩn xác, hai mắt thì lại bị mù thì đối với một Tu hành giả mà nói đã hoàn toàn mất đi phán đoán đối với bên ngoài, huống chi chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong thân thể đã bị Chiến Ma Ha ép đến cực hạn.

Song cũng đúng lúc này, Đinh Ninh cố gắng ngồi dậy cũng rống lên một tiếng buồn bực, đưa tay mang theo một đạo kiếm ý nhàn nhạt, đồng thời nói:

- Tuế Thực!

Đây là một kiếm mạnh nhất trong kiếm thế mà Thân Huyền tu hành, lúc này vận dụng nhất định sẽ ảnh hưởng đến thương thế, cũng sẽ tạo thành tổn thương lớn hơn đối với thân thể gã.

Song khi cảm nhận được hướng đi một đạo kiếm ý nhàn nhạt của Đinh Ninh, Thân Huyền lại không có chút do dự nào, theo một tiếng quát lớn trầm thấp, thanh kiếm bản mệnh biến mất của gã xuất hiện trong không khí, gần như bay thẳng lên không trung theo kiếm ý của Đinh Ninh chỉ.

Trên thân kiếm màu đỏ quyện cùng màu xám chợt xuất hiện dấu vết loang lổ dày đặc mà không đồng đều, giống như năm tháng tạo thành ăn mòn đối với thanh kiếm này.

Một tiếng "bùm" vang lên.

Một vòng sóng khí mắt thường có thể thấy được theo phía trên một kiếm này của gã khuếch tán ra bên ngoài, đầu tiên là sóng khí màu trắng, sau đó lập tức biến thành một vòng sáng màu vàng.

Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh gian nan ngẩng đầu lên, bọn họ cực kỳ khiếp sợ nhìn thấy, phía trên vòng sáng màu vàng mà lúc trước nhìn không có bất kỳ thứ gì, nhưng bây giờ đã có một món đồ gì đó đang rơi xuống.

Đó là một mép giếng. (bờ giếng)

Đó là mép giếng dưới gốc cây đại thụ đã biến mất.

Hiện tại mặt ngoài mép giếng này tản ra tia sáng màu vàng, tựa như pháp khí Thần Phật trấp áp Ma vương trong truyền thuyết, tràn ngập một loại khí tức uy nghiêm to lớn, hoàn toàn không có cách nào chống lại.

Cũng không có bất kỳ âm thanh nào.

Kiếm bản mệnh của Thân Huyền xuyên qua trung tâm của cái mép giếng này, cả hai dường như hoàn toàn không có bất kỳ đụng chạm nào.

Song khi mũi kiếm xuyên qua mép bên trên, dấu vết loang lổ bị năm tháng ăn mòn trên thân kiếm lại liên tiếp biến mất, giống như bị nước rửa sạch, cả thanh kiếm sạch sẽ như mới, đồng thời lại chấn động kịch liệt, không biết chỉ trong một hơi thở đã chấn động bao nhiêu lần.

Mép giếng rơi xuống, ánh vàng lại nhanh chóng biến mất, rồi biến thành màu xám, như những mảng rêu màu xám mọc đầy.

Cả người Thân Huyền tiếp tục trùng xuống, gã phun ra một đoàn huyết vụ, cũng không thể nào tiếp tục đứng vững, mà suy sụp ngã ngồi trên đất.

Nguyên bản từ trên không trung rơi xuống tựa như vô cùng thong thả, nhưng trong nháy mắt này lại ầm ầm rơi xuống đất, đâm thẳng xuống chỗ suối nước nóng kia biến mất.

Trong một tiếng nổ nặng nề, tất cả cát mịn trắng nõn ở đáy suối nước nóng nương theo mảnh vỡ của loan đao Huyền Nguyệt rơi xuống, như sóng biển bắn tung tóe, giống như thủy triều cuốn ra ngoài.

Thủy triều này một mực phun trào đến mấy trượng trước người bọn họ, sau đó mới như hết lực đầy, tan biến trên mặt đất.

Thân Huyền cũng bắt đầu ho khan kịch liệt, mỗi một lần ho khan đều có bọt máu không kìm được trào ra từ môi và răng của gã, song gã lại nở nụ cười nhìn Chiến Ma Ha ở đáy tháp vàng.

Mỗi người đều có thể cảm nhận được ý trong tiếng cười của gã.

Rất trào phúng, nhưng nhiều hơn là vui mừng.

Trong cái không gian này đột nhiên trở nên an tĩnh lại, ngoại trừ tiếng cười của Thân Huyền thì không có bất cứ thanh âm nào khác.

Chiến Ma Ha không nhìn Thân Huyền, mà dựa vào tháp vàng phía sau, cũng hoàn toàn không cách nào đứng lên, y chỉ nhìn Đinh Ninh giống như nhìn quái vật chân chính, rồi đột nhiên nói một câu,

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Trong nháy mắt tiếp theo, y lại đột nhiên nở nụ cười điên cuồng, hơn nữa tiếng cười càng lúc càng lớn.

Đinh Ninh không lên tiếng.

Lúc này Chiến Ma Ha đã rơi vào đường cùng, vốn muốn xuất ra một kiếm cũng không thể nào làm được, song hắn lại ngửi được một tia nguy hiểm trong tiếng cười như vậy.

Lông mày của hắn không kìm được hơi nhíu lại, thanh Mạt Hoa tàn kiếm nằm trước người hắn gian nan hiện ra bông hoa trắng tinh tế, chấn động, gian nan nhẹ nhàng bay lên, giống như con chuồn chuồn trong gió bão, bay về phía Chiến Ma Ha.

Mặc kệ trong tiếng cười của Chiến Ma Ha lúc nàyrốt cuộc ẩn chứa ý gì, giờ phút này hắn muốn giết chết y trước tiên.

- Phá Vô Phong Song Vũ Kiếm. Lại khiến nguyên khí của Trịnh Tụ không thể kết nối với Kiếm Sơn kiếm, rồi lợi dụng cấm chế phong sơn nơi này... để giết chết Cố Hoài, kế tiếp phá đường lui mà Ô thị lưu lại... Sau đó lại thi triển ra kiếm ý của Vương Kinh Mộng... Nếu truyền nhân của Vương Kinh Mộng thật sự mạnh như vậy, chẳng phải hắn thật sự còn mạnh hơn cả Thiên Lương ư?

Chiến Ma Ha nhìn tàn kiếm bay về phía mình, thần sắc điên cuồng trong mắt lại không có gì thay đổi, y nhìn Đinh Ninh, cuồng tiếu,

- Nhưng ngươi cho rằng như vậy thì thực sự có thể phá hoàn toàn được ván này sao? Nếu đã tính toán cuối cùng, mà ta cũng không chiếm được thuốc trường sinh bất tử này, vậy thì cùng chết đi!

Trong thanh âm như vậy, khi Mạt Hoa tàn kiếm bay tới trước người y một thước, khí hải trong cơ thể y phát ra một tiếng nổ vàng.

Một cỗ lực lượng hủy diệt cuối cùng thuộc về y xông ra từ phía sau lưng, đâm gãy cột sống của y, cũng mang theo máu thịt và xương vụn xông lên tháp vàng phía sau y.

Một tiếng "Coong" vang vọng.

Chợt một cái lỗ xuất hiện trên tháp vàng mà y dựa vào.

Bình Luận (0)
Comment