Không ai nghĩ rằng tòa tháp vàng này mong manh như thế.
Bởi vì lực lượng của Chiến Ma Ha còn lại lúc này không hề cường đại.
Cũng không ai cảm nhận được bất cứ khí tức nguy hiểm nào.
Thế nhưng tòa tháp vàng này lại bị phá một cách đơn giản như vậy, cho dù là Đinh Ninh cũng không cảm nhận được khí tức khác thường nào ở lúc phá và lúc chưa bị phá.
Lông mày hắn nhíu lại thật sâu.
Không cảm nhận được bất cứ khí tức khác thường nào, đối với hắn mà nói có nghĩa là thực sự nguy hiểm
......
Thân Huyền cũng không cảm nhận được bất kỳ khí tức khác thường nào.
Khí hải nổ tung thì bất cứ một Tu hành giả nào cũng không thể sống nữa, nhìn đầu Chiến Ma Ha mềm nhũn buông xuống, gã biết người Thiên Lương cuối cùng này chỉ còn lại vài hơi thở hấp hối.
Cũng đúng lúc này, gã đột nhiên ngẩng đầu.
Trên bầu trời phía trên có một phiến hoa đào đang rơi xuống.
Đôi mắt của gã trong nháy mắt trợn to đến cực điểm.
Phiến hoa đào kia che khuất đồng tử của gã.
Gã vươn tay ra, cầm lấy mảnh hoa đào màu hồng phấn đang rơi về phía mình.
Sao chỗ này lại có hoa đào.
Mặc dù trong cảm nhận của gã thì phiến hoa đào này thực sự tồn tại, thậm chí còn cảm nhận được khi phiến hoa đào này rơi xuống, chỗ mép mỗi một cánh hoa đào đều mang theo phong lưu biến hóa vi diệu, nhưng gã vẫn chỉ tin tưởng đây là hư ảo.
Song khi vuốt mảnh hoa đào này gã vẫn cảm thấy chân thật như trước.
Trọng lượng, nhiệt độ, độ ẩm, nước của mảnh hoa đào này, tất cả mọi thứ nhắc nhở gã rằng đây là sự thật.
Đồng tử Thân Huyền kịch liệt co rút lại, sau một mảnh hoa đào chính là vô số phiến.
Gã nhìn vô số mảnh hoa đào đang dồn dập tung bay xuống dưới, bầu trời cũng đã bị nhuộm thành màu hồng.
Hoa đào đang rơi xuống.
Có những bông hoa đào sinh trưởng quanh người gã.
Gã kinh hãi cảm giác được tu vi của mình đang kịch liệt giảm xuống.
Càng khiến gã kinh hãi chính là gã cảm thấy thân thể của mình đã xảy ra biến hóa.
Sau đó gã không kìm được vươn tay ra.
Gã thấy mình đã có hai cánh tay.
Gã rõ ràng cảm nhận được cánh tay vỡ vụn trong trận chiến ở Đại Phù Thủy Lao kia vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu, hơn nữa da thịt trở nên trơn bóng nhẵn mịn.
- Đây là cấm chế gì!
Gã không nhịn được phát ra một tiếng thét lớn.
Song chung quanh lại không có bất cứ kẻ nào trong đám người Đinh Ninh tồn tại.
Cơ thể của gã bắt đầu cứng lại.
Gã nhớ lại mảnh rừng đào này.
Gã nhìn thấy trên người mình còn mặc quần áo của hiện tại, song thân thể của mình lại biến thành thân thể rất nhiều năm trước.
Gã không kìm được đưa tay sờ vào ngực.
Bàn tay chạm tới hai phong thư, một phong là điều lệnh đến từ Binh Mã ty, phong còn lại là của nữ tử ước hẹn gã ở nơi này.
Trong tức khắc ngón tay chạm vào hai phong thư này, thân thể gã run rẩy kịch liệt.
Nếu năm đó gã không tiếp nhận điều lệnh của Binh Mã ty, lưu lại vì nữ tử này, vậy hôm nay bản thân mình sẽ biến thành bộ dáng gì?
Cả người gã run rẩy kịch liệt, chỗ yết hầu lại nhanh chóng cứng ngắc.
Gã không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
Gã nhìn thấy đầu kia rừng đào, xuất hiện thân ảnh thướt tha mà mình quen thuộc.
Đôi mắt của gã mờ dần đi.
Gã muốn ở lại đây.
Thế nhưng tất cả hoa đào lại bắt đầu tung bay.
Tất cả các cây đào cũng biến thành những phiến hoa đào rồi bay lên.
Khuôn mặt nữ tử kia trong khoảnh khắc này càng thêm rõ ràng, mỗi một tia biến hóa trên vẻ mặt đều lọt vào mắt gã.
Song gã lại thấy bàn tay của mình bắt đầu thu nhỏ lại.
Bóng dáng nữ tử biến mất trước mắt mình.
Y phục của gã trở nên cực kỳ rộng rãi, tu vi thì vẫn đang tiếp tục hạ thấp, cả người đang không ngừng trở nên trẻ lại, như trở về thời niên thiếu.
Rồi gã nhìn thấy mình biến thành thiếu niên, biến thành em bé còn chưa biết tu hành.
Sau đó gã đổi từ nỗi buồn sang nỗi sợ hãi vô tận.
Bởi vì thời gian dường như vẫn tiếp tục trôi về phía trước, gã càng thêm trẻ tuổi.
Gã không thể nào đứng vững, ngã sấp xuống bên trong quần áo của chính mình.
Gã chợt trở thành một em bé, và ngay cả những ý thức này cũng đã bắt đầu biến mất.
Gã chỉ nghe thấy tiếng khóc của mình.
Giống như tiếng khóc của mình khi mới được sinh ra.
......
Khi hoa đào rơi xuống trước mắt Thân Huyền, Chiến Ma Ha chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Nhưng khi y thở ra ngụm khí cuối cùng này, lại chưa thể chết đi như vậy.
Trong con ngươi y không phải tràn ngập màu hồng, mà lại là màu tím.
Y thấy được cây đại thụ Tử ngọc đã mục nát đã biến mất kia xuất hiện ở trước mặt mình một lần nữa.
- Quả nhiên thật thần diệu.
Trong nháy mắt này y cảm thấy vui mừng, không biết lấy khí lực từ chỗ nào mà hoan hô thành tiếng.
Ngay sau đó, y thấy vết thương trên cơ thể của mình biến mất và bản thân bắt đầu trẻ lại.
Y đứng trong hoàng cung Ô Thị.
Trên đầu còn đeo một cốt quan*. (cốt quan: vương miệng xương)
Đây là cốt quan của Đại vu được kính trọng nhất nước Ô Thị.
Y quay ngược lại phía sau.
Sau lưng là Thần điện Đại Vu.
Y xuyên qua Thần điện uy nghiêm, mỉm cười với thị nữ thành kính, rồi tiến vào nơi sâu nhất trong mật thất.
Trong chỗ này có một bộ thân thể máu thịt mơ hồ bị đóng đinh trên giá gỗ.
- Tỷ tỷ thân yêu của ta, rốt cuộc trong tổ sơn còn có cấm chế gì nữa?
Y vẫn mỉm cười như trước, ôn nhu nói ra đối với khối máu thịt mơ hồ thậm chí đã không thể nhìn ra là thân thể nam hay nữ này.
- Tổ sơn nhất định sẽ trừng phạt ngươi.
Thân thể máu thịt mơ hồ phát ra tiếng nguyền rủa thê lương.
- Đã trừng phạt rồi.
Trên mặt y không có chút thay đổi nói,
- Ngay cả tỷ tỷ ruột thịt đều muốn giết ta.
- Đó là bởi vì ngươi muốn mở tổ sơn. Ngươi muốn biến thành ác ma...
- Chỉ bởi vì muốn mở tổ sơn mà tỷ tỷ ruột thịt muốn giết ta. Tỷ tỷ ngươi cũng là ác quỷ a.
Y nở nụ cười mỉa mai, tự giễu:
- Bây giờ ta bị ép phải đối xử với tỷ tỷ của mình như thế này ... Ta cũng đã biến thành ác ma từ lâu, về phần tổ sơn nguyền rủa, không phải cũng đã sớm tồn tại sao?
Chiến Ma Ha đột nhiên thống khổ.
Không phải bởi vì sắp phải lập tức chết đi, mà do y thấy chính mình tiếp tục nhỏ đi, trơ mắt nhìn cốt quan trên đầu biến mất.
Y nhìn thấy một cảnh tượng lăng trì càng thêm tàn nhẫn.
Một cô gái chăn cừu bằng tuổi với y bị xử tử.
Y quen biết cô gái chăn cừu này.
Trong khi tuần tra xung quanh tổ địa, y quen biết với nàng.
Y đã khuyên bảo cô gái chăn cừu này rằng nàng phải cực kỳ tôn kính tổ địa và không thể tiến vào nơi này.
Y cũng biết ngày cô gái chăn cừu kia tiến vào tổ địa, nơi đó có bão cát lớn, mà doanh trướng và thân quyến của nàng ở cách đó mấy chục dặm.
Cho nên cô gái này bởi vì trận bão cát kia mà bị lệch phương hướng, đi nhầm vào tổ địa.
Y nói rõ những lý do này.
Tuy nhiên y không thể thay đổi thiết luật của tổ sơn.
Cho nên y chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái chăn cừu này chết.
"Tổ địa chính là tội ác."
Y nghĩ đến Thiên Lương đồ sát ngày xưa, nghĩ đến sứ mệnh mà tổ tiên mình gánh vác, trong lòng chậm rãi nói.
Sau đó y thấy mình trở thành một đứa trẻ, rồi thành một em bé.
Y nở nụ cười trước khi ý thức dần dần mơ hồ.
Tất cả cấm chế đều bị phá hư gần như không còn, mặc dù y và toàn bộ đám người Đinh Ninh chết đi ở chỗ này.
Cho dù tòa tháp vàng này vẫn chưa thể hiện ra uy năng.
Nhưng cuối cùng càng ngày sẽ có càng nhiều người đến hơn, mà họ chỉ cần phải đối mặt với cửa ải cuối cùng này.
Thế nên rốt cuộc cũng sẽ có người nhận được thuốc trường sinh bất tử.
Sau đó vùng tổ địa tổ sơn này... cuối cùng sẽ không còn tồn tại nữa?
......
Khi y trở thành một đứa trẻ sơ sinh và ngã bên trong quần áo của mình, thì Đinh Ninh cũng đã trở thành một em bé.
Song khác biệt với Thân Huyền, cũng khác biệt với y, Đinh Ninh lại không cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
"Thì ra là Lưỡng Sinh hoa."
Không biết hắn đã nhìn thấy thứ gì, nhưng khuôn mặt đã trở nên rất cổ quái.
Sau đó hắn từ em bé đứng dậy, cơ thể của mình bắt đầu lớn dần lên.
Hắn kịch liệt ho khan một tiếng, máu tươi thấm ra từ trong miệng.
Mạt Hoa tàn kiếm rơi xuống bên cạnh hắn, khi bay lên lần nữa đã hóa thành một đạo kiếm quang thẳng tắp, bắn thẳng về phía trước.
P/s: Chương này quá khó dịch, nếu mình không diễn tả được như ý cũng mong mọi người thông cảm :x