Một đạo kiếm quang này bay ra, thiên địa trước mặt y tựa như một tờ giấy bị cắt ra.
Tất cả mọi người vẫn duy trì tư thế như lúc trước.
Mạt Hoa tàn kiếm bay qua thân thể Chiến Ma Ha, rơi vào trong tháp vàng.
Bên trong đó có một đóa hoa bảy màu.
Hoa bảy màu mọc trên một viên đá cuội trắng tinh, ngay cả một chút sợi rễ cũng không có, thế nhưng lại nở ra cực kỳ diễm lệ, giống như vừa mới đón lấy mưa sương vậy.
Mạt Hoa tàn kiếm rơi vào bên trên đóa hoa này, hơn mười tia chân nguyên ẩn chứa trong thân kiếm bốc cháy, sau đó dẫn dắt thêm càng nhiều thiên địa nguyên khí.
Một tiếng "Oanh", trên thanh tàn kiếm của Đinh Ninh cháy lên một đám lửa.
Đóa hoa bảy màu kiều diễm nhanh chóng khô héo, trong phút chốc bị đốt thành tro tàn.
Khi đóa hoa bảy màu này cháy thành tro tàn, thế giới trước mắt mọi người cũng biến mất.
Thân Huyền phát hiện mình vẫn có thể đứng như trước kia, tất cả đều như cũ, thế nhưng trên gò má đã rơi đầy nước mắt.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồ Kinh Kinh cảm thấy khó tin vươn tay ra, nhìn bàn tay mình cũng không thu nhỏ lại, không kìm được kêu lên.
- Đây là chuyện không thể nào.
Chiến Ma Ha còn chưa chết, thời gian giống như đình trệ, hoặc có thể nói đây chính là chuyện xảy ra trong nháy mắt ngắn ngủi, y còn lại một hơi thở cuối cùng, sau đó y nhìn Đinh Ninh, dùng một hơi thở cuối cùng này nói ra một câu như vậy.
Sau đó, y tử vong.
Mang theo loại cảm xúc khó tả mà ngay cả y cũng không thể nào hiểu được chết đi.
- Rốt cuộc là thứ gì?
Lệ Tây Tinh nhìn Mạt Hoa tàn kiếm chật vật bay về, quay đầu hỏi Đinh Ninh.
- Lưỡng Sinh hoa.
Đinh Ninh nhẹ nhàng ho khan, nói:
- Trong rất nhiều truyền thuyết còn gọi là Niết Bàn hoa, một loại dị hoa tác động vào nhận biết và ý thức, có thể khiến con người ngủ say mãi mãi, cho đến khi chết đi.
- Thế nhưng...
Hồ Kinh Kinh không nhịn được lên tiếng.
- Sẽ thấy được chuyện đã trải qua trong cuộc đời này.
Đinh Ninh trực tiếp cắt ngang lời nàng, nói:
- Đây chính là chỗ kỳ dị của loại hoa này.
- Tất cả đều là ảo ảnh nó mang đến? Vậy mà ta nghĩ rằng tất cả đều là chân thật.
Hồ Kinh Kinh cực kỳ khiếp sợ khi nghĩ đến loại cảm giác vừa rồi, nàng không nhịn được hỏi Lệ Tây Tinh ở bên người,
- Vừa rồi ngươi cũng cảm thấy mình không ngừng trẻ lại ư?
Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái, nói:
- Ta còn đánh tên kia thêm một lần, sau đó ném xuống giếng.
- Người nào?
Hồ Kinh Kinh ngẩn người, nhưng chợt hiểu được người Lệ Tây Tinh nói tới chính là tên đã giết chó của y lúc còn nhỏ.
- Cám ơn ngươi.
Đúng lúc này, điều khiến nàng và Lệ Tây Tinh thật không ngờ, thậm chí hoài nghi bản thân nghe lầm là, Thân Huyền nghiêm túc nói một câu này với Đinh Ninh.
Hai người đều vô cùng khiếp sợ nhìn Thân Huyền.
Điều khiến họ càng thêm khiếp sợ là gương mặt Thân Huyền dường như rất khác so với trước đây.
Tầng mây mù và vẻ lạnh lùng trước giờ bao phủ trên mặt mày gã, không biết đã tan biến từ lúc nào.
Thần sắc gã mặc dù vẫn lãnh khốc như trước, song tựa như có một tầng bụi bặm đã bị rửa sạch.
Là bởi vì còn sống?
Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh lúc này vẫn chưa thể hiểu tất cả nội dung trong câu nói cảm tạ của Thân Huyền, nhưng Đinh Ninh lại khẽ gật đầu đáp lễ với gã, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Không có gì.
Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, còn ánh mắt cả hai thì rơi về cùng một chỗ.
Không phải là tháp vàng bị phá vỡ kia, mà chính là nơi suối nước nóng đã khô cạn.
Đáy suối nước nóng tràn ngập cát mịn trắng tinh.
Mà lúc này, phiến cát mịn trắng nõn kia lại giống như biến thành dòng nước, chậm rãi thẩm thấu xuống, rồi chậm rãi biến mất.
Lực lượng cấm chế ảnh hưởng đến nhận biết của Tu hành giả dường như đã hoàn toàn tan biến, theo phiến cát mịn trắng nõn này biến mất, ngay cả Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh cũng cảm nhận rõ ràng được, có một loại đồ vật khó có thể diễn tả bằng lời, lại làm cho người ta cảm nhận được khí tức cường đại đến cực điểm, đang hiện ra ở trung tâm của phiến cát mịn này.
Hơn nữa nhìn thần sắc của Đinh Ninh và Thân Huyền, hai người đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết không giấu ở trong tháp vàng, mà chính là ở dưới suối nước nóng này.
Nếu thực sự quan sát kỹ, sẽ thấy một chút hào quang trong suốt chậm rãi lộ ra ở trung tâm cát trắng.
Tiếp theo một chút hào quang trong suốt càng ngày càng nhiều, sau đó tràn ngập toàn bộ.
Một viên Tinh cầu màu bạc tròn trịa lẳng lặng lơ lửng ở trung tâm cát trắng đang không ngừng trôi đi, mà bên ngoài viên Tinh cầu màu bạc này lại có rất nhiều Tinh thể màu bạc lớn nhỏ không quy tắc lơ lửng bay bổng.
Những Tinh thể màu bạc này tựa như từng mảnh băng phiến nhỏ, không ngừng hòa tan, vỡ vụn, song cũng không ngừng sinh ra, không ngừng biến hóa.
- Nó giống như một thế giới thực sự.
Hồ Kinh Kinh ngơ ngác nhìn viên Tinh cầu màu bạc lớn như đan dược này, không kìm được nói.
Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy.
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, cứ như thể người nào cũng có thể xác định đây chính là thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
- Ta đã thẩm tra vô số phạm nhân, mặc dù không thể nhìn thấu hoàn toàn sâu trong nội tâm của một người, nhưng ít nhất có thể nhìn ra ngươi cũng không tham lam.
Thân Huyền quay đầu nhìn Đinh Ninh, hỏi:
- Lúc trước ngươi hỏi ta nghĩ như thế nào về thuốc trường sinh bất tử này, ta trả lời thứ này mặc cho ngươi xử trí. Nhưng ngươi lại không có chút ham muốn nào đối với thuốc trường sinh bất tử này, là bởi vì ngươi cảm thấy Cửu Tử Tằm của ngươi đã quá cường đại, còn cao hơn cả loại thuốc kia, hay là bởi vì thật sự cũng không thể nào chấp nhận được bản thân thuốc trường sinh bất tử này?
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn viên Tinh cầu màu bạc tròn trịa kia, lại nghĩ đến Lưỡng Sinh hoa vừa rồi, sau khi trầm mặc một lát, nói:
- Nếu như cả đời này đều sống không vui, vậy vĩnh hằng còn có ích lợi gì.
Thân Huyền hiếm khi nở nụ cười.
Bởi vì nụ cười của gã hiếm khi xuất hiện, cho nên nó có vẻ hơi cứng nhắc và khó coi.
Nhưng lại vô cùng chân thật.
- Thực ra ngươi mới là người thích hợp làm chủ nhân Đại Phù Thủy Lao nhất, không ai có thể nhìn rõ lòng người hơn ngươi.
Gã mỉm cười rồi chân thành nói.
Đinh Ninh không đáp lại câu nói của gã.
Hắn chỉ nhìn viên Tinh cầu màu bạc tròn trịa trong cát trắng, bắt đầu ra bước chân, tiến về phía trước.
Ngay lúc hắn bước đi, trong tai mọi người đều vang lên vô số thanh âm xào xạc, giống như có vô số tằm nhỏ bắt đầu động đậy trong thân thể Đinh Ninh.
- Bây giờ chúng ta đều đã biết bí mật của hắn.
Lệ Tây Tinh nghe được những lời này, sau khi trầm mặc một chút lại khẽ nói một câu với Hồ Kinh Kinh.
Hồ Kinh Kinh cũng trầm mặc một lát, chỉ nói:
- Hoàng hậu giết sư phụ ta.
Dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía Lệ Tây Tinh, nghiêm túc nhìn y hỏi,
- Còn ngươi thì sao?
Lệ Tây Tinh nhíu mày, dường như có chút không vui, nói:
- Hắn là bằng hữu của ta.
Hồ Kinh Kinh đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào.
Có một số người làm việc không phân biệt đúng sai, chỉ hỏi thân sơ*. (*có nghĩa là khoảng cách giữa các mối quan hệ hoặc cảm xúc, gần gũi và xa lánh)
Nàng hiểu được đối với Lệ Tây Tinh mà nói, toàn bộ Trường Lăng cũng không bằng một người bằng hữu chân chính của y.
Lệ Tây Tinh không quan tâm Đinh Ninh và viên thuốc trường sinh bất tử kia, mặc kệ nó rốt cuộc là thứ gì thì đối với y mà nói, chỉ cần Đinh Ninh có lòng tin đi về phía nó, hiển nhiên cũng sẽ đã nghĩ ra phương pháp xử trí nó.
Mà ở hiện trường, giờ phút này còn có một người biết được bí mật Cửu Tử Tằm của Đinh Ninh.
Ô Diễm Tử tựa lưng vào tháp vàng.
Sức sống của thiếu niên trên hoang nguyên dù sao cũng tràn đầy, bị thương nặng rồi liên tiếp bị va chạm, nhưng hiện tại gã vẫn chưa chết, thậm chí còn chưa rơi vào hôn mê.
Gã rung động và sợ hãi bất lực nhìn Đinh Ninh đi về phía trung tâm cát trắng.