Động tác của Đinh Ninh cực kỳ cẩn thận.
Thần sắc hắn ngưng trọng đi đến trung tâm cát trắng, khi hắn đi tới nơi này, đã chỉ còn lại một tầng cát trắng nông cạn, phía dưới đã lộ ra mặt đá cứng rắn.
Mặt đá cứng rắn có màu xanh đen, giống như bầu trời đầy sao của hoang nguyên vào ban đêm.
Giống như tinh không, trên mặt đá cứng rắn cũng có rất nhiều điểm sáng, đó là từng cái lỗ thủng rất nhỏ, nhưng được sắp xếp cực kỳ có trình tự, tương ứng với phương vị rất nhiều vì sao trên bầu trời.
Viên thuốc trường sinh bất tử trong truyền thuyết này lơ lửng ở độ cao ngang bằng trước ngực Đinh Ninh, dường như có từng phiến băng không ngừng hòa tan bên ngoài Tinh cầu màu bạc, vỡ vụn, lại không ngừng sinh ra, không ngừng biến hóa thành Tinh thể màu bạc, trong suy nghĩ của hắn đều là huyền ảo vô cùng, có vô số quy tắc nguyên khí khiến hắn khó có thể hiểu được.
Hắn cực kỳ cẩn thận vươn ngón tay ra.
Ô Diễm Tử ở đối diện hắn nhìn thấy có một sợi tơ màu trắng lặng lẽ lộ ra nơi đầu ngón tay Đinh Ninh, rơi vào trong những Tinh thể màu bạc đang liên tục biến hóa kia.
Nhìn giống như một sợi tơ màu trắng, song mặt ngoài cũng có vô số hạt tròn rất nhỏ đang bắt đầu cuộn trào, đang tiến hành biến hóa.
Liên tưởng tới vương triều Đại U ngày xưa và truyền thuyết có liên quan đến người ở Trường Lăng kia, sự rung động và bất lực trong mắt Ô Diễm Tử đã biến thành kính sợ tuyệt đối.
Thân thể Đinh Ninh khẽ run rẩy, cũng không phải bởi vì tâm tình của hắn lúc này, mà do Cửu Tử Tằm bên trong thân thể hắn.
Vô số "tằm nhỏ" được chuyển hóa giữa hữu hình và vô hình vừa sợ hãi run rẩy, nhưng cũng tràn ngập khát vọng thôn phệ.
Sợi tơ trắng được hình thành bởi vô số "tằm nhỏ" hợp lại.
Khi "con tằm nhỏ" đầu tiên tiếp xúc với Tinh thể màu bạc liên tục biến hóa, Đinh Ninh cảm nhận được run rẩy và khát vọng tương tự.
Loại run rẩy và khát vọng này đến từ thuốc trường sinh bất tử kia.
Đinh Ninh nhắm mắt lại.
Hắn như thấy được một cuộc chiến tranh.
Vô số tằm nhỏ màu trắng đang cắn nuốt những Tinh hạt màu bạc, nhưng vô số Tinh hạt kia cũng đồng thời cắn nuốt những con tằm nhỏ kia, hai bên đều tham lam và sợ hãi.
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ không ai biết cuối cùng thứ nào sẽ nuốt chửng thứ còn lại, và thứ nào giành được thắng lợi cuối cùng.
Thôn phệ hoàn toàn mang ý nghĩa là thay đổi.
Cho nên lời Vô Song Phong Vũ Kiếm nói năm đó là sự thật, nếu như tiếp nhận lực lượng của thuốc trường sinh bất tử này, tiếp nhận những Tinh hạt giống như Cửu Tử Tằm thôn phệ, vậy sẽ có nghĩa là bản thân mình bị thay đổi.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, mở hai mắt ra.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, viên thuốc trường sinh bất tử này cũng là một loại Cửu Tử Tằm, nhưng khác biệt là Cửu Tử Tằm của hắn có thể khống chế, mà viên thuốc trường sinh bất tử này thì không thể khống chế.
Thanh âm thôn phệ sàn sạt càng ngày càng vang dội.
Từ sợi tơ màu trắng ban đầu, cho đến thành dòng chảy nhỏ giọt, rồi lại trở thành một luồng chảy lớn bằng cánh tay!
Mặc dù tất cả mọi người đã khẳng định Đinh Ninh là truyền nhân của Cửu Tử Tằm khi giết chết Cố Hoài, song lúc tận mắt nhìn thấy thứ trong truyền thuyết này, nhìn thấy vô số con tằm nhỏ cuồn cuộn không ngừng như dòng lũ tràn về phía viên thuốc trường sinh bất tử kia, tất cả mọi người vẫn cảm thấy rung động và khó có thể hiểu được.
Mặc dù chỉ là khí huyết tầm thường, nhưng nếu phun trào như vậy cũng đã sớm chảy hết, song những con tằm nhỏ này lại giống như hoàn toàn không có điểm cuối, tựa như thân thể Đinh Ninh vi phạm lẽ thường của thiên nhiên, làm sao có thể chứa đựng được nhiều Cửu Tử Tằm như vậy.
Khuôn mặt Đinh Ninh càng ngày càng bình tĩnh, ngay cả vẻ mặt ngưng trọng cũng hoàn toàn biến mất.
Vô số luồng chảy màu trắng hình thành từ những con tằm nhỏ không ngừng trùng kích vào Tinh thể màu bạc, dần dần bao bọc toàn bộ viên thuốc trường sinh bất tử lại, biến thành một quả cầu tròn mặt ngoài có vô số tằm nhỏ màu trắng bắt đầu phun trào.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Những con tằm nhỏ màu trắng biến mất.
Viên thuốc trường sinh bất tử như một thế giới huyền ảo kia cũng không còn.
Cát mịn màu trắng dưới chân hắn cũng đã chảy hết, chỉ còn lại nham thạch màu xanh đen cứng rắn nhưng phủ đầy vô số lỗ thủng.
Một tiếng "Ùng ục", Hồ Kinh Kinh nuốt nước miếng.
Thanh âm lúc này có vẻ rất vang dội, nàng không kìm được có chút xấu hổ, nhưng nàng cảm thấy dường như cũng không có biến hóa gì, sau khi Cửu Tử Tằm thu liễm, trên người Đinh Ninh lại không có bất kỳ khí tức đặc biệt nào lộ ra, nàng không nhịn được hỏi,
- Ngươi đã luyện hóa viên thuốc trường sinh bất tử này?
- Đây là tồn tại cao hơn bát cảnh.
Đinh Ninh lắc đầu,
- Mặc dù không biết thứ này được sinh ra như thế nào, nhưng đây vẫn là tồn tại cao hơn bát cảnh như trước, ngay cả cường giả Vô Song Phong Vũ Kiếm ngày xưa tụ tập tất cả trí tuệ và lực lượng đều không thể tiêu diệt, thậm chí không cách nào chạm đến thứ này, vậy sao ta có thể luyện hóa được.
- Nhưng rõ ràng những thứ kia đã ăn...
Hồ Kinh Kinh theo bản năng muốn buột miệng nói, rõ ràng những con tằm nhỏ kia đã ăn nó, nếu không sao bây giờ viên thuốc trường sinh bất tử kia có thể biến mất không thấy?
Nhưng vào lúc này, Đinh Ninh xoay người nhìn nàng một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng lập tức ngừng lại, có chút khó hiểu,
- Ngươi.... ngươi giữ nó lại?
Đinh Ninh rất thẳng thắn khẽ gật đầu.
- Ngươi sẽ vận dụng nó ư?
Thân Huyền nhìn Đinh Ninh, nói thêm,
- Ý ta là khi ngươi thật sự phải đối mặt với cái chết.
Đinh Ninh nhìn gã lắc đầu,
- Biến thành sinh mệnh khác mà ngay cả chính mình cũng không rõ. Đây không phải là trường sinh, mà là tử vong.
Thân Huyền lạnh lùng nói:
- Ngươi không thay đổi, giao hẹn vẫn sẽ như cũ.
Lệ Tây Tinh hoàn toàn không quan tâm Đinh Ninh xử trí viên thuốc trường sinh bất tử kia như thế nào, từ lúc hắn đi về phía viên thuốc kia, hắn đã biết thái độ của Đinh Ninh đối với viên thuốc trường sinh bất tử kia giống như Vô Song Phong Vũ Kiếm năm đó.
Ánh mắt của y rơi vào trên người Ô Diễm Tử cạnh tháp vàng bị nghiền nát cách đó không xa, hỏi:
- Xử lý hắn như thế nào?
Đối với y mà nói, nếu Đinh Ninh xác định Thân Huyền có thể che giấu bí mật của Cửu Tử Tằm, vậy trong tất cả những người còn sống trong tổ địa này hiện tại, cũng chỉ Ô Diễm Tử có uy hiếp lớn nhất đối với Đinh Ninh.
Thân thể Ô Diễm Tử run rẩy kịch liệt.
Gã cảm thấy những người này chắc chắn sẽ không chút do dự giết chết mình.
Nhưng điều khiến gã thật bất ngờ chính là Đinh Ninh sau khi trầm ngâm mấy hơi thở, rồi nhìn gã hỏi,
- Ta nghe nói ngươi được sủng ái nhất ở trong tất cả hoàng tử Ô Thị.... Mà trên thực tế, đại đa số binh quyền của Ô Thị đều khống chế trong tay Thái hậu? ”
Ô Diễm Tử dùng không ít thời gian điều tức, chật vật khống chế máu thịt của mình, để cho hàm dưới vốn trật khớp khôi phục về nguyên chỗ, sau đó càng gian nan ngẩng đầu, nhìn Đinh Ninh đang bình tĩnh chờ đợi mình trả lời, nói:
- Ta không hiểu ý của ngươi.
- Chiến tranh giữa Ô Thị và Đại Tần, ngay từ đầu đã là một bàn cờ do Chiến Ma Hà và Trịnh Tụ bày ra, cho dù vương tộc Ô Thị xưng hùng trên vùng hoang nguyên này, những Tu hành giả cường đại và chiến sĩ của Ô Thị dũng mãnh không sợ chết, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ vô hình bị Trịnh Tụ khống chế.
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn Ô Diễm Tử, nói:
- Ý của ta là, nếu có thể để cho cuộc chiến tranh này chấm dứt yên bình sớm một chút, thì sẽ cố gắng để cho cuộc chiến này kết thúc hòa bình như vậy.
Ô Diễm Tử ngây người, có chút mờ mịt theo bản năng nói:
- Làm sao chấm dứt một cách hòa bình? Cho dù Ô Thị ta nghị hòa, vậy chẳng lẽ Đại Tần ngươi sẽ đồng ý?
- Chỉ cần muốn nghị hòa thì không cần chúng ta suy nghĩ, Thái hậu yêu thương ngươi sẽ nghĩ ra phương pháp khả thi.
Đinh Ninh nhìn gã, khẽ giễu cợt,
- Về phần Trịnh Tụ, sau khi đã đạt được thứ mình muốn, hoặc có thể nói là thứ mình muốn cũng đã biến mất, vậy không cần tiếp tục cuộc chiến này.
Hắn dừng một chút, thần sắc trào phúng trên mặt càng thêm đậm,
- Chẳng lẽ bà ta thật sự muốn chiếm cứ một mảnh hoang nguyên mà không có chút tác dụng với mình?
Thân Huyền nhìn Đinh Ninh một cái, lên tiếng:
- Có lẽ bà ta không biết trong tổ địa này thực sự có cái gì.
Đinh Ninh khẽ gật đầu,
- Nhưng tổ địa đã tiêu tan, tất cả đều không còn tồn tại. Cho nên thứ bà ta muốn nhất lấy được cũng chỉ còn Tục Thiên Thần Quyết.
Thân Huyền hiểu được ý của Đinh Ninh, cho nên không lên tiếng nữa.
Ô Diễm Tử không thể hiểu được toàn bộ ý của Đinh Ninh, nhưng trong lúc vô hình gã cũng đồng ý với đề nghị của hắn, gã bình tĩnh lại, suy nghĩ nghiêm túc một chút rồi nói:
- Chỉ bằng ta thì sẽ không đủ, chỉ dựa vào mạng và một ít lý do thoái thác của ta, chắc chắn Thái hậu cũng không thể nào phục chúng.
- Đối với người trị quốc mà nói, không nói đạo lý, chỉ nói về lợi ích của một quốc gia.
Đinh Ninh nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người nhìn về nơi này, nói:
- Nếu ta chú giải toàn bộ những kiếm kinh điêu khắc kia, sau đó giao cho Ô Thị, ngươi nói bà ta có thể phục chúng hay không? (chú giải: chú thích)