Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 486 - Q5 - Chương 90: Đồng Ý

Q5 - Chương 90: Đồng ý Q5 - Chương 90: Đồng ý

Ô Diễm Tử hoảng sợ khó tả.

Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh cũng khiếp sợ đến cực điểm.

Phù văn, bức vẽ, thậm chí là văn tự kiếm kinh là những thứ khó tìm hiểu nhất, nhưng nếu có người có thể chú thích chân ý cho từng thứ, vậy cho dù là một ít kiếm kinh thâm ảo thì đối với Tu hành giả có chút năng lực lĩnh ngộ mà nói cũng sẽ không còn quá khó.

Hiện tại trong rất nhiều nơi tu hành ở Trường Lăng vẫn còn rất nhiều kiếm kinh có nội dung tối nghĩa khó giải, nguyên nhân lớn nhất là do những kiếm kinh này đều là bí bảo của các tông môn, rất nhiều đều là truyền riêng một mạch, từ sư phụ dạy cho đệ tử thân truyền, nếu sư phụ hay đệ tử trong đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy dù cho môn kiếm kinh này có điển tịch lưu truyền xuống, thì người trong bổn môn sau này cũng chưa chắc có thể tìm hiểu thấu đáo.

Lấy Bảo Quang quan của Hồ Kinh Kinh làm ví dụ, chân ý quan trọng nhất trong một môn kiếm kinh của Bảo Quang quan lại được truyền thụ cho riêng Hồ Kinh Kinh, nếu nàng không may chết trong vùng hoang dã này, vậy sau này cho dù có đệ tử Bảo Quang quan nhìn thấy bộ kiếm kinh kia, cũng chưa chắc có thể tìm hiểu một cách thấu đáo.

Trên thực tế từ xưa đến nay có rất nhiều tuyệt học cũng bởi vì bí mật không thể công bố, không muốn lưu truyền ở bên ngoài nên cuối cùng bị thất truyền.

Ngày xưa Thiên Lương là vương triều kinh người cỡ nào, chỉ nhìn dư uy của Vô Song Phong Vũ Kiếm đã biết kiếm kinh mà cường giả Thiên Lương ngày trước để lại là tài phú quý giá cỡ nào.

- Thứ này thực sự đủ trọng lượng.

Ô Diễm Tử có chút không khống chế được thanh âm run rẩy của mình, lúc đầu gã muốn hỏi vì sao Đinh Ninh phải làm như vậy, nhưng sau khi nghĩ đến thân phận Cửu Tử Tằm của đối phương, gã lập tức biết mình hỏi như vậy là dư thừa.

Gã do dự một lát, sau đó hít sâu một hơi, ra sức làm cho mình trở nên trấn định một chút, đồng thời giọng nói cũng có vẻ càng thêm tôn kính và lễ phép,

- Vậy tiên sinh muốn ta giúp ngài làm cái gì?

- Thay ta giữ bí mật.

Đinh Ninh nhìn gã, thong thả mà nghiêm túc nói,

- Đừng để bất cứ kẻ nào biết Cửu Tử Tằm ở trên người ta, ngoại trừ khi ta tự mình nói rõ với thiên hạ.

Ô Diễm Tử gật đầu.

Mặc dù thương thế của gã lúc này cực kỳ nặng nề, mỗi một giọt máu tươi đều đáng quý trọng, nhưng gã vẫn dùng một thanh đao nhỏ tùy thân, cắt qua bàn tay của mình rồi tuyên thệ với trời.

Sau khi hoàn thành lời thề máu trang trọng nhất của Ô Thị, Ô Diễm Tử tiếp tục nhìn Đinh Ninh, so sánh một cái mạng của gã và bảo tàng tổ sơn khổng lồ như vậy mà nói, gã thấy nếu chỉ đơn thuần giúp Đinh Ninh giữ bí mật thì đương nhiên không đủ.

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn gã, hắn hiển nhiên có thể hiểu được ý tứ hàm chứa trong ánh mắt đơn thuần của thiếu niên lúc này, nhưng hắn cũng không nói mình muốn thứ gì, mà chỉ hỏi ngược Ô Diễm Tử, nói:

- Thân là hoàng tử Ô Thị, thứ ngươi muốn nhất là gì?

Chuyện xưa về người Trường Lăng kia, cho dù ở Ô Thị hoặc thậm chí là Đông Hồ xa xôi đều là truyền kỳ chân chính, hơn nữa khi thấy được nhân vật như Cố Hoài và Chiến Ma Ha đều bại vong ở trước mặt Đinh Ninh, gã thực sự kính sợ đối với hắn.

Cho nên gã không nghĩ cái gì khác, chỉ sau khi sửng sốt một chốc thì bắt đầu nghiêm túc suy tư vấn đề này của Đinh Ninh.

- Ta muốn Ô Thị có thể tồn tại thật lâu, con dân Ô Thị chúng ta có thể không buồn không lo sinh hoạt trong mảnh thảo nguyên này, không cần lo lắng bị vương triều Đại Tần hoặc bị vương triều khác thôn tính hoặc khuất phục thành nô dịch.

Gã suy nghĩ một lúc, nói ra trước tiên.

- Nếu ta có thể chiến thắng trong cuộc chiến với Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, ta có thể cam đoan điểm này.

Đinh Ninh nói.

Không ai cảm thấy những lời này của Đinh Ninh buồn cười.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn lúc này không chỉ đại biểu cho Cửu Tử Tằm, mà còn đại biểu cho toàn bộ Ba Sơn Kiếm Tràng.

Đặc biệt theo một nghĩa nào đó mà nói, giang sơn vương triều Đại Tần chính là của Kiếm Trường Ba Sơn.

Ô Diễm Tử bắt đầu dần dần hiểu rõ ý của Đinh Ninh, gã gian nan ngẩng đầu nhìn đôi mắt bình tĩnh của hắn, khẽ nói:

- Cho nên tiên sinh hy vọng ta... Ô Thị ta, tương lai sẽ hết lòng ủng hộ ngài khi tranh đấu với Nguyên Vũ, Trịnh Tụ.

Đinh Ninh đón lấy ánh mắt của gã, chân thành nói,

- Ta không chỉ hy vọng có thể trở thành bằng hữu của ngươi, mà còn hy vọng trở thành hảo hữu của toàn bộ Ô Thị, nhưng ý chí của ngươi lúc này lại không phải là ý chí của toàn bộ Ô Thị. Ngươi phải đảm bảo Ô Thị trong tương lai có thể nghe theo quyết định của ngươi, mà không phải ý kiến của người như Chiến Ma Ha.

Ô Diễm Tử hiểu được ý trong những lời này của Đinh Ninh, gã trầm ngâm một lát, nói:

- Ý của ngài là muốn ta có thể nắm chắc toàn bộ Ô Thị trước tiên.

- Những kiếm kinh trong tổ địa này không chỉ là lễ vật của ta tặng cho Thái hậu và cả Ô Thị các ngươi, đồng thời cũng là lễ vật cho ngươi

Đinh Ninh nhìn Ô Diễm Tử trở nên cực kỳ ngưng trọng, chậm rãi nói:

- Ta hy vọng có thể đặt mấy môn kiếm kinh quan trọng nhất trong đó ở trên người ngươi.

Ô Diễm Tử hôm nay đã gặp được rất nhiều chuyện giật mình, nhưng sau khi nghe được những lời này của hắn thì gã vẫn lắp bắp kinh hãi.

- Vô Song Phong Vũ Kiếm là một nhân vật rất lợi hại, tâm tư cực kỳ cẩn thận, đồng thời cũng là nhân vật rất vĩ đại.

Đinh Ninh không nhìn gã, mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, chậm rãi nói,

- Ta sở dĩ có thể phá giải Vô Song Phong Vũ Kiếm, là bởi vì trên những thú đá và bia đá bên ngoài kia, trong đó có kiếm kinh của Vô Song Phong Vũ Kiếm.

Hồ Kinh Kinh không nhịn được nói:

- Vậy vì sao?

- Chân ý.

Đinh Ninh phun ra hai chữ cực kỳ đơn giản, sau đó nhìn nàng chậm rãi bổ sung:

- Chỉ người có thể ngộ ra chân ý kiếm đạo thì mới có thể thực sự lĩnh hội kiếm kinh của hắn, mà người có thể làm được điểm này thì hiển nhiên sẽ tiếp cận tâm cảnh hắn, hoặc có thể nói hiểu được tính tình của hắn từ trong kiếm ý bàng bạc như vậy.

Hồ Kinh Kinh lập tức phản ứng lại,

- Cho nên hắn không sợ có người lĩnh ngộ kiếm kinh của hắn, bởi vì người có thể lĩnh ngộ được kiếm kinh thì cũng sẽ có thể hiểu được tâm ý của hắn.

- Người đồng ý với hắn sẽ không muốn nhận lấy thuốc trường sinh bất tử này giống như Chiến Ma Ha.

Đinh Ninh khẽ gật đầu, nhìn Thân Huyền và Ô Diễm Tử, nói:

- Mong muốn của rất nhiều người trên thế gian, kỳ thật là đồng ý và sống chết cùng nhau.

- Nhưng mà...

Hồ Kinh Kinh nhìn thoáng qua Ô Diễm Tử, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái, nói:

- Có điều gì thì cứ nói.

- Sư phụ từng nói với ra rằng con người sẽ thay đổi, ở các thời điểm khác nhau thì mỗi người sẽ có quan điểm khác nhau, thậm chí có vài người sẽ trở nên hoàn toàn xa lạ.

Hồ Kinh Kinh do dự một chút, nói:

- Cho dù là thề máu thì ta vẫn cảm thấy không yên tâm. Bởi vì chỉ có chúng ta trả giá, mà hắn lại không có thứ gì tương đương đặt cược vào chúng ta.

Ô Diễm Tử đã mất máu rất nhiều, nhưng sau khi nghe được những lời này của Hồ Kinh Kinh thì sắc mặt vẫn trở nên đỏ ửng như máu, gã đang muốn lên tiếng biện bạch một chút gì đó, nhưng mà vào lúc này Lệ Tây Tinh lại trực tiếp lắc đầu, lạnh lùng nói:

- Không cần thứ gì, ta tin tưởng hắn.

Hồ Kinh Kinh sửng sốt.

Ô Diễm Tử cũng vậy.

Lệ Tây Tinh cười lạnh nói,

- Hắn là Ngũ hoàng tử mà Thái hậu yêu thương nhất, rất có nhiều khả năng được lập làm Thái tử, nhân vật trọng yếu như hắn mà chỉ vì một con ngựa cưỡi, lại lấy thân mạo hiểm, liều mạng một mình đuổi giết ta. Trong tất cả hoàng tử của Ô Thị, ngoại trừ người ngu ngốc như hắn thì còn ai dám làm như thế?

Hồ Kinh Kinh ngây người trong một hơi thở, nàng không hiểu sao lại nghĩ đến nguyên nhân Lệ Tây Tinh bị trục xuất tự do đến nơi này, nàng lúc này mới kịp hiểu được, vốn Lệ Tây Tinh tín nhiệm Ô Diễm Tử là dựa trên việc gã và y cùng một loại người.

Ô Diễm Tử bị mắng ngu ngốc nhưng lại không có chút cảm giác phẫn nộ nào.

Trong lòng gã có loại cảm động khó hiểu, toàn bộ hận ý đối với Lệ Tây Tinh đều tiêu tan, đồng thời tràn ngập một loại ý tứ khó có thể nói rõ.

Trong nháy mắt, gã càng hiểu rõ hơn đối với hai chữ "đồng ý" mà Đinh Ninh nói.

- Trường Lăng các ngươi có một câu, gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Gã ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Ninh cùng Lệ Tây Tinh thong thả mà nghiêm túc nói,

- Ta có thể chết vì các ngươi.

Sau đó gã nghiêng người về phía trước, nằm rạp tại đất, hành một đại lễ với Đinh Ninh, rồi nói:

- Sư tôn.

Đối với gã mà nói bất kể Đinh Ninh có nhận mình làm đệ tử hay không, chỉ riêng Đinh Ninh truyền thụ kiếm kinh Thiên Lương, truyền thụ Vô Song Phong Vũ Kiếm cho gã, vậy ở trong lòng gã hiển nhiên đã là xem hắn là sư phụ của mình.

Bình Luận (0)
Comment