Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 487 - Q5 - Chương 91: Cô Đơn

Q5 - Chương 91: Cô đơn Q5 - Chương 91: Cô đơn

Lại nói Thiên Lương ngày xưa, trời cũng thật sự rất lạnh.

Mùa thu ở Trường Lăng năm nay dường như cũng nồng đậm hơn những năm trước, gió mùa thu cũng càng thêm lạnh.

Cung nữ trong hoàng cung đều đã thay đổi cung trang mang theo áo bông mỏng, sáng sớm đã nâng đèn cung đình đi lại trong cung, thế nhưng trên tay vẫn lạnh lẽo như trước.

Hoàng hậu Trịnh Tụ ngồi ngay ngắn sau bàn ở thư phòng sâu trong hoàng cung, đối diện với một ngụm Linh tuyền màu trắng đang lượn lờ linh khí.

Nàng cách dòng Linh tuyền này tầm khoảng trăm bước, cho nên thư phòng này của nàng có vẻ cực kỳ trống trải, hoặc có thể nói... là cô đơn.

Từ khi nàng đội mũ hậu, ngồi lên ngai vàng hoàng hậu vương triều Đại Tần, bên người nàng vẫn cô đơn như thế, mà ngày hôm này dường như cũng không có bất kỳ biến hóa nào như thường lệ.

Song tuy nàng yên lặng ngồi ở chỗ này nhưng ý niệm và nhận biết lại phóng thẳng lên trời, đi ngược mà lên thông qua ánh sao mà người thường ban ngày hoàn toàn khó có thể thấy được, đến hư không vô tận mà ánh mắt cũng khó có thể đạt tới.

Ánh sao ở trong nhận biết của nàng hóa thành Tinh hỏa màu trắng, không ngừng rơi xuống ở trong hư không.

Từ vô hình đến hữu hình, sau đó lại hóa thành hư ảo, không ngừng biến đổi tuần hoàn.

Có một số ánh sao vốn thủy chung rơi vào trên một thanh kiếm lớn nhất đương thời.

Song ở trước đó, trong nhận biết của nàng lại xuất hiện một đám mây đen che đứt ánh sao rơi về phía thanh kiếm kia.

Mà khi những đám mây đen kia tan đi, nàng lại không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa.

Rất nhiều năm trước, nàng tin tưởng Cố Hoài kiên định đứng về phía mình và Nguyên Vũ, cũng bởi vì y buông nguyên khí bản mệnh của thanh kiếm này, tiếp nhận ánh sao của nàng.

Cho nên thanh kiếm này đã được tích hợp thành một với ý chí của nàng.

Chỉ cần nguyên khí bản mệnh của Cố Hoài ở đây, nàng sẽ có thể luôn luôn cảm nhân được thanh kiếm này tồn tại, từ đó biết được thanh kiếm này gặp phải cái gì.

Song hiện tại nàng rốt cuộc không cảm nhân được nó nữa, điều này cũng có nghĩa là nguyên khí bản mệnh của Cố Hoài đã hoàn toàn tiêu tán, cũng có nghĩa là y đã tử vong.

Người nào trên thế gian này có thể giết chết Cố Hoài?

Là tên nam tử Thiên Lương tên là Chiến Ma Ha kia ư?

Tất cả những điều này đối với tâm cảnh của nàng trong nháy mắt mà nói, dường như cũng không hề quan trọng.

Quan trọng nhất là bên cạnh nàng lại thiếu một người.

Mặc dù những người đứng bên người nàng chỉ vì khuất phục ý chí của nàng và Nguyên Vũ, hoặc có thể nói họ mang mục đích riêng của mình, nhưng khi con đường của một người càng đi càng dài, mà những người quen biết ở bên đều biến mất, loại cảm giác này chính là thực sự cô đơn.

Một người trẻ tuổi mặc áo bào màu vàng nhạt xuất hiện trên con đường bên ngoài thư phòng của nàng, cúi đầu cung kính.

Trong hoàng cung có không ít người trẻ tuổi, nhưng ngoại trừ Hoàng Chân Vệ ra thì không ai có thể có được loại tư thái tôn kính không hèn mọn mà lại có vẻ khiêm tốn khi ở trước mặt nàng.

Hoàng hậu thu liễm suy nghĩ, đứng người lên, đi qua Linh tuyền đang tỏa khí trắng, đi tới chỗ trước người gã không xa.

Hoàng Chân Vệ vốn đang cung kính cúi đầu khi nghe tiếng bước chân của nàng, lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương và ràng buộc, không phải vì sợ hãi, mà vì gã vẫn không thể xác định mình sẽ dùng loại cảm xúc gì để đối mặt.

Gã cũng không có vẻ mất tự nhiên, song trong lòng lại là rối bời trước nay chưa từng có.

- Có phải ngươi có chút bất mãn về quyết định của ta đối với lão sư ngươi hay không?

Hoàng hậu cũng không có bất kỳ lời nói dư thừa nào mà nhìn gã bình tĩnh hỏi.

Hoàng Chân Vệ trầm mặc một lát, nói:

- Là bất mãn.

Hoàng hậu không có gì bất ngờ đối với thái độ và câu trả lời của tên Ti thủ này, thậm chí trong mắt còn toát ra một chút thần sắc hài lòng, sau đó nàng hơi ngẩng đầu lên, nói:

- Ngươi đừng quên, là ta để cho hắn trở thành lão sư của ngươi.

Hoàng Chân Vệ hít sâu một hơi, nhưng lại không biết nên bỏ đi cảm xúc này như thế nào, hay nên trả lời ra sao.

- Kỳ thật lão sư ngươi cũng chưa chắc vừa lòng với rất nhiều chuyện mà ta làm.

Hoàng hậu im lặng chậm rãi nói:

- Nhưng ta để cho ngươi cuối cùng đi theo hắn, chính là vì muốn ngươi hiểu... Bất kể ta và hắn lựa chọn như thế nào thì cũng chỉ vì vương triều Đại Tần có thể càng thêm an ổn và thịnh vượng.

Hoàng Chân Vệ lại trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Ta hiểu.

Hoàng hậu chỉ nhìn gã, sau khi im lặng một lát rồi nói:

- Hẳn ngươi cũng hiểu được sự chờ mong của ta và lão sư đối với ngươi.

Hoàng Chân Vệ hiểu được ý trong lời này của nàng, lại nói:

- Ta đương nhiên sẽ lựa chọn giống như lão sư của mình, mọi chuyện lấy vương triều Đại Tần làm trọng.

Thần sắc hài lòng trong mắt hoàng hậu càng nồng đậm, nàng ôn nhu nói:

- Lão sư của ngươi chắc hẳn đã truyền Thủ Thành kiếm lại cho ngươi.

Hoàng Chân Vệ lắc đầu, nói:

- Lão sư không hề truyền thứ ấy cho ta.

Hoàng hậu lập tức hơi ngẩn ra, nhíu mày,

- Không ư?

Hoàng Chân Vệ nói:

- Không hề.

- Là không muốn ngươi cũng vững bước bên trên chút vọng lâu kia ư? (vọng lâu: chòi gác)

Hoàng hậu trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười, nói:

- Có lẽ hắn cũng nghĩ giống như ta, Trường Lăng này cuối cùng vẫn cần tường thành.

Thân thể Hoàng Chân Vệ hơi chấn động, nàng đã nói tiếp,

- Đã như vậy thì do ngươi đốc thúc xây tường thành, mùa đông năm nay khởi công.

Hoàng Chân Vệ đã ngay lập tức hiểu được ý trong câu nói của nàng, nhưng lúc này vẫn cảm thấy có chút khó tin, gã ngẩng đầu lên.

Hoàng hậu nhìn thần sắc trong mắt gã, sắc mặt vẫn lạnh nhạt không giống nữ tử nhân gian, nàng nhẹ nhàng nói:

- Tất cả cải biên đầu tiên phải thay đổi quy củ cùng thói quen. Thói quen bị biến đổi sẽ biết được rằng không có gì không thay đổi được, sẽ biết chấp nhận ý chí của vương triều này.

Hoàng Chân Vệ do dự một lát, nói:

- Sẽ khiến cho rất nhiều người có cảm giác bị nhốt.

- Vậy thì càng phải hiểu được trói buộc hơn.

Hoàng hậu nở nụ cười, một nụ cười rất hoàn mỹ, thậm chí không xen lẫn bất kỳ cảm xúc dư thừa nào,

- Tác dụng lớn nhất của tường thành không phải là ngăn chặn kẻ thù bên ngoài, mà dùng để phân chia giới hạn, người hiểu được trói buộc và tiếp nhận ý chí của vương triều này tiến vào, còn người không hiểu sẽ bị bài xích bên ngoài, nhận lấy đối xử khác biệt.

Hoàng Chân Vệ cúi đầu xuống.

Trong mắt bất cứ kẻ nào thì hắn là quân tử chân chính, không phát biểu ý kiến khác biệt thì đại biểu cho việc thuận theo và chấp hành.

Hoàng hậu càng hài lòng hơn, nói:

- Ngươi sẽ chứng kiến vinh quang của triều đại này.

"Nhưng có lẽ đó không phải là thứ ta muốn."

"Ngài để cho ta nhìn thấy lựa chọn của lão sư mình, cùng vì cho rằng ngài ấy sẽ dạy ta lựa chọn như thế nào, song ngài không hề biết rằng trước khi lão sư trước khi chết, ngài ấy lại để cho ta tự mình lựa chọn.

Nhưng mà nàng cũng không biết, trong lòng gã Ti thủ trẻ tuổi cúi đầu lúc này lại nghĩ như vậy.

......

......

- Ngươi chuẩn bị xử lý thanh kiếm này như thế nào?

Thân Huyền nhìn Đinh Ninh hỏi.

Mây mù xung quanh tổ sơn đều chậm rãi tiêu tán, mùi máu tươi mặc dù vẫn nồng đậm như trước, nhưng bầu trời xanh lại bị kiếm ý Vô Song Phong Vũ thanh tẩy cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa bắt đầu có ánh mặt trời tươi mới thực sự chiếu xuống đáy cốc tổ sơn.

Ô Diễm Tử quỳ gối trên mặt đất, xưng hô hắn làm thầy, nhưng ánh mắt Đinh Ninh lúc này lại rơi vào thanh Kiếm Sơn kiếm khổng lồ khảm ở giữa vách núi.

Kiếm Sơn kiếm là kiếm khổng lồ nhất, nặng nề nhất trên đời, đồng thời bản thân kiếm cũng là một trong những kiếm mạnh nhất, uy lực lớn nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng.

Nhìn ánh mắt Đinh Ninh lúc này, gã biết được Đinh Ninh nhất định không muốn vứt thanh kiếm này ở nơi đây.

- Ngươi mang thanh kiếm này đi.

Đinh Ninh quay đầu nhìn gã, nói:

- Ta sẽ nói cho ngươi biết cách dùng thanh kiếm này như thế nào, đồng thời giao Tục Thiên Thần Quyết cho ngươi mang về Trường Lăng.

Thân Huyền nhíu mày, không gửi tới lời cảm ơn.

Khi gã còn chưa kịp nói một câu kế tiếp, ánh mắt Đinh Ninh đã rơi vào Lệ Tây Tinh ở phía sau.

- Thứ này không thích hợp với ngươi.

Hắn nhìn thứ y đang khiêng, nói.

Lệ Tây Tinh quay đầu.

Y vẫn cõng cây Tinh trụ rất kỳ lạ kia.

Những dị trùng sống nhờ trong cây Tinh trụ này gần như giết chết tất cả Tu hành giả muốn tiến vào tổ sơn lúc trước.

Hiện tại, khi nghe Đinh Ninh nói một câu này, y không hề thất vọng, trái lại chỉ có chút tò mò nói,

- Thứ này có thật sự hữu dụng?

- Đây là Thiên U tinh.

Đinh Ninh nói,

- Cũng giống như Thiên thiết, là vật từ sao băng ngoài vũ trụ rơi xuống. Cũng là một trong những Tinh thạch cứng rắn và không dễ vỡ nhất trên thế gian, mấu chốt nhất chính là có thể làm cho ánh sáng khúc xạ bên trong hồi lâu, cuối cùng mới có thể phát ra.

"Để cho ánh sáng khúc xạ bên trong hồi lâu, mới phát ra?"

Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh đồng thời ý thức được cái gì, cả hai đều ngẩn người.

- Ánh mặt trời cùng phần lớn Tinh quang đồng nghĩa với ấm áp cùng sức sống.

Đinh Ninh nói tiếp,

- Có thể tích lũy ánh sáng, đối với một số thứ mà nói là có thể cung cấp ấm áp cùng sức sống.

Hắn dừng một chút, nhìn Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh, nói:

- Ở U triều ngày xưa cũng từng có loại thiên thạch này từ trên bầu trời rơi xuống, thế nhưng lúc ấy lại bị luyện chế thành Thuật khí, mà không phải là thứ làm cho loại dị trùng này duy trì sức sống và ràng buộc hình thể chúng nó. (Thuật khí: các loại khí cụ, vũ khí từ kỹ thuật tạo nên)

Lệ Tây Tinh rốt cục xác định thứ này nên thuộc về ai, y dứt khoát lấy Tinh thạch được khiêng trên lưng xuống, đưa cho Hồ Kinh Kinh,

- Của ngươi.

Hồ Kinh Kinh có chút được sủng ái mà lo sợ, nhưng nhìn Tinh thạch không tương xứng với hình thể mình, nàng lại không kìm được có chút ủy khuất, khẽ nói:

- Không thể khiêng giúp ta một lúc sao?

Lệ Tây Tinh nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ nâng khối Tinh trụ vừa mới buông xuống lên vai.

Đinh Ninh nhìn bộ dáng hai người, không được nhịn khẽ cười cười, sau đó hắn xoay người nhìn Thân Huyền, khẽ nói:

- Cố Hoài đã chết nên nàng sẽ càng cô đơn, vì vậy ngươi trở về Trường Lăng sẽ trở nên quan trọng hơn.

Thân Huyền rốt cục hỏi ra vấn đề muốn hỏi lúc nãy:

- Vậy còn ngươi thì sao?

- Phải coi như ta đã chết.

Đinh Ninh nhìn gã, Lệ Tây Tinh và tất cả mọi người, bao gồm cả Ô Diễm Tử đang gian nan đứng dậy,

- Cho nên ta cần tất cả mọi người giúp diễn vở kịch này thật tốt, để cho người bên ngoài xác định ta đã chết.

Bình Luận (0)
Comment