Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 488 - Q5 - Chương 92: Trời Lạnh

Q5 - Chương 92: Trời lạnh Q5 - Chương 92: Trời lạnh

Trời thực sự lạnh.

Trên núi Tiên Phù tông, lá vàng bắt đầu rơi xuống theo gió cuối thu, rắc vàng khắp mọi nơi nhưng lại không thể mang lại chút độ ấm, mà chỉ cảm thấy có chút đìu hiu.

Đìu hiu đến từ cao, đến từ trong xanh xa xôi.

Quá cao thì cô độc.

Một gian nhà tranh thanh tịnh và đẹp đẽ nhất trong Tiên Phù tông cũng không ở chỗ cao nhất, nhưng bốn phía đều mở cửa sổ, người sống ở nơi này có thể đưa mắt chiếu quan sát rõ chỗ học tập của Tiên Phù tông, nhìn thấy việc học tập sinh hoạt ngày thường của tất cả đệ tử.

- Sư đệ, vì sao ngươi cho phép hắn tiến vào Thừa Thiên điện tu hành?

Trong nhà tranh, có một thanh âm cô độc lạnh lùng hơn so với vẻ thu lúc này đang quanh quẩn.

Mà người phát ra thanh âm này là một lão nhân mặc đạo bào màu đen, tóc mai trên đầu lão tràn đầy sắc sương, trong con ngươi tràn ngập vẻ tang thương, mà da thịt lại phiếm hồng như trong nắng, mềm mại như da em bé.

Đối diện lão có một gã khác đang lẳng lặng ngồi, tuy tuổi tác người này còn trẻ nhưng thoạt nhìn càng giống người già hơn cả lão, chính là tông chủ của Tiên Phù tông.

- Thừa Thiên điện cũng ở Tiên Phù tông này, nếu lúc trước đã cho phép kẻ này vào Tiên Phù Tông ta, vậy cho phép hắn vào Thừa Thiên điện tu hành thì có gì không được?

Giọng nói của tông chủ Tiên Phù tông cũng vang lên, thế nhưng lại ấm áp bình thản, như một tia nắng ấm áp trong ngày thu.

- Vật đổi sao dời.

Lão nhân áo đen hờ hững lắc đầu,

"Thời điểm lúc này đã không còn giống như trước kia, Hoàng Thiên Đạo phù về Tiên Phù tông ta, vả lại còn được ngươi sắp xếp ở cùng một chỗ với Trương Nghi, nếu hắn lại ngộ ra Thừa Thiên Đạo phù ở trong Thừa Thiên điện, vậy hai Đạo phù Hoàng Thiên, Thừa Thiên đều rơi vào tay một người, điều này cực kỳ hiếm có trong lịch sử Tiên Phù tông ta, chứ chẳng cần bàn đến việc hắn là một người Tần.”

- Sư huynh nói cũng có chút đạo lý.

Tông chủ Tiên Phù tông nhìn lão nhân áo đen, nói.

Lão nhân áo đen khẽ mỉa mai:

- Chỉ có chút đạo lý ư?

- Chỉ có chút đạo lý.

Tông chủ Tiên Phù tông bình tĩnh nhìn tên lão nhân áo đen này, nói:

- Mấu chốt nhất chính là cũng không phải hôm nay đệ mới cho phép hắn tiến vào Thừa Thiên điện tu hành. Hắn đã tu hành ở Thừa Thiên điện nhiều ngày, vì sao đến hôm nay sư huynh mới trịnh trọng biểu thị việc này như thế.

- Còn nữa.

Dừng một chút, tông chủ Tiên Phù tông nghiêm túc hỏi:

- Chu sư đệ cùng Sở sư đệ đâu? Tại sao hai người họ không đi cùng sư huynh?

Lão nhân áo đen trầm mặc một lát, nói:

- Sư đệ vẫn là người thông minh nhất tông môn này, nói như vậy thì hẳn ngươi đã hiểu rõ tình cảnh lúc này.

Tông chủ Tiên Phù tông cũng trầm mặc một lát, trịnh trọng nhìn lão hỏi:

- Có phải người Tần hay không lại thật sự rất quan trọng ư, chẳng lẽ Trịnh Tụ không phải người Tần?

- Chắc đệ cũng hiểu rõ nàng mới là người để cho Tiên Phù tông ta có địa vị ngày hôm nay.

Trên mặt lão nhân áo đen chợt tràn đầy tức giận, lạnh lùng nói:

- Ngay từ đầu đệ một lòng một mực thu nhận kẻ này, lúc trước có thể tùy theo ý của đệ, dù sao người này chẳng qua cũng chỉ là nhân vật tầm thường, nhưng hắn lại lĩnh hội được Phù ý Đăng Thiên trước tiên, lại có Hoàng Thiên Đạo phù làm bạn. Quan trọng nhất là bản thân hắn lấy kiếm nhập Phù ý, mặc dù tu hành Phù ý của Tiên Phù tông chúng ta, nhưng sư đệ có thể phân rõ rốt cuộc hắn thuộc Mân Sơn Kiếm tông, hay là thuộc tông môn chúng ta ư?

Tông chủ Tiên Phù tông nghe lão nhân áo bào đen nói những lời này, trong mắt hiện lên vẻ cảm khái, khẽ lắc đầu nói:

- Vạn sơn đỏ rực, lá rụng rực rỡ chính là phong cảnh tốt, song suy cho cùng cành lá tươi tốt là đến từ gốc rễ cây cối. Sư huynh nhìn thấy phong quang của Tiên Phù tông ta, lại không nghĩ tới truyền thừa chân chính của tông môn. Phù đạo giúp Tiên Phù tông ta phát dương quang đại, sao có thể là phong quang ngoài mặt như hiện tại, sao cần phải để ý loại phong quang bên ngoài như vậy?

- Tất cả chân truyền, đều là do người.

Tông chủ Tiên Phù tông đưa ánh mắt lướt qua thân thể của lão nhân áo đen này, nhìn về phía lá vàng bay bổng ở nơi nào đó dưới chân núi, sau đó chậm rãi nói:

- Chỉ cần Nhạc Nghị ở đây, Trương Nghi ở đây, Phù ý của Tiên Phù tông ta sẽ càng mạnh hơn ở trong tay bọn họ, cho dù phong quang nhất thời của tông môn chúng ta không còn nữa, những sau này chắc chắn sẽ có Tiên Phù tông càng phong quang hơn.

Lão nhân áo đen lẳng lặng nhìn y, cười lạnh,

- Sư đệ nói cũng có chút đạo lý, thế nhưng ý cảnh của ngươi quá mức cao xa, cao siêu quá mức sẽ khiến ít người có thể hiểu, như vậy sẽ không thể để cho người đồng thuận. Suy cho cùng thì Tiên Phù Tông này cũng không phải là tông môn của riêng sư đệ, mặc dù sư đệ là tông chủ của tông môn này, có quyền quyết định đối với rất nhiều chuyện, nhưng sư đệ cũng đừng quên, là do chúng ta giúp đỡ ngươi leo lên vị trí tông chủ, ý chí của ngươi nhất định phải được đại đa số chúng ta đồng ý.

- Hiện tại ở trước mặt đệ chỉ có một mình sư huynh, Chu sư đệ và Sở sư đệ đều không có ở đây.

Tông chủ Tiên Phù tông nhẹ nhàng nói:

- Tạm thời không nói đến cách làm của người nào được đại đa số mọi người đồng ý, hiện tại mấu chốt nhất chính là huynh hôm nay nhằm vào Trương Nghi tới tìm ta, vậy cuối cùng muốn ta đồng ý chuyện gì?

Lão nhân áo đen thu liễm tất cả vẻ tức giận và ý trào phúng, khom người hành lễ thật sâu với y, trang trọng nói:

- Để cho hắn chết.

Tông chủ Tiên Phù tông nhíu mày thật sâu, nhưng vẫn không hề tức giận, chỉ hỏi,

- Lúc trước Trịnh Tụ cũng không có ý này, nhưng vì sao hiện tại nhất định phải giết hắn, chỉ bởi vì cảm thấy cánh chim của hắn dần mạnh lên? Với tính tình xem xét thời thế của Trịnh Tụ thì gần như chắc chắn nàng sẽ không vì điểm này mà đoạn tuyệt với ta.

Lão nhân áo bào đen dường như đã sớm biết y sẽ có nghi vấn như vậy, lão vẫn chưa từng ngẩng đầu, chỉ kính cẩn nói:

- Bởi vì sư đệ của hắn đã chết... cho nên nàng không cần phải suy nghĩ đến vấn đề cảm thụ của tên sư đệ của hắn nữa, dạng tai họa ngầm như Trương Nghi đương nhiên cũng không cần thiết phải sống.

Tông chủ Tiên Phù Tông giật mình, có chút không thể tin,

- Thiếu niên quán rượu kia đã chết?

Lão nhân áo bào đen ngẩng đầu lên, nhìn y rồi nói,

- Bất kỳ thiên tài nào đều sẽ chết.

Tông chủ Tiên Phù tông suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu ta không đồng ý để các vị giết chết Trương Nghi, vậy có phải ngay cả ta thì các vị cũng muốn giết hay không... Ngươi có giết chết ta không?

- Không thể giết chết.

Lão nhân áo bào đen hờ hững nhìn y, nói:

- Nhưng ít nhất có thể vây khốn sư đệ nửa ngày.

- Vì muốn giết một gã người Tần vốn theo trong miệng các ngươi là không chút liên quan, ngay cả thánh truyền của tông môn như Bán Nhật Thần phù các ngươi đều vận dụng. Đây chính là phong quang của Tiên Phù tông mà các ngươi theo đuổi ư?

Tông chủ Tiên Phù tông thở dài, đứng dậy đi tới trước cửa sổ.

Trong quá trình này, lão nhân áo bào đen cũng không hề ngăn cản.

Bởi vì bất kể là lão nhân áo bào đen hay là bản thân tông chủ Tiên Phù tông, đều biết không thể nào đột phá được Phù ý của Bán Nhật Thần phù sau khi được phát động.

Nếu đã không có khả năng thay đổi, thì dù có làm cái gì cũng không còn ý nghĩa, hơn nữa sẽ còn có thêm một hai người vì thế mà chết đi, lại càng thêm vô nghĩa mà thôi.

Tông chủ Tiên Phù tông nhìn một tòa đạo điện như ẩn như hiện trong rừng cây vàng óng, giữa hai hàng lông mày tràn ngập ưu thương nồng đậm, khẽ nói:

- Người nào đi giết hắn? Chu sư đệ, hay là đồ đệ của ngươi?

- Là Trần Tinh Thùy.

Lão nhân áo bào đen thoáng nhìn y, dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng y, cho nên khóe miệng không kìm được hiện lên chút vẻ trào phúng.

Sắc mặt tông chủ Tiên Phù tông không có biến hóa quá lớn, thế nhưng toàn bộ cơ thể lại hơi chấn động.

Trần Tinh Thùy là đệ tử của Tiên Phù tông, song lại là đệ tử của tông môn này từ rất nhiều năm trước.

Thân phận của gã hiện tại đã là một đại tướng ở biên quan vương triều Đại Yến.

Đại tướng nơi biên quan vốn trải qua chiến đấu sống chết thực sự hơn xa Tu hành giả bình thường, đương nhiên sẽ cường đại hơn rất nhiều so với những Tu hành giả an bình sống qua ngày ở Tiên Phù tông.

Song quan trọng nhất trong ngàn vạn đầu mối kia... Mấu chốt nhất chính là vận dụng Bán Nhật Thần phù vây khốn y, giết một gã đệ tử trong tiên Phù tông, nhưng để bảo đảm tuyệt đối không có sai sót thì lại điều động một gã đại tướng trong triều.

Đại tướng ở bên quan trở về Tiên Phù tông giết người, điều này đã khiến y hiểu được, biến hóa hôm nay cũng sớm không chỉ diễn ra ở trong tông môn Tiên phù này.

Không hiểu sao hào quang trong con ngươi lão nhân cơ trí này dần dần ảm đạm.

Y cảm thấy hơi lạnh.

Mà trời hôm nay cũng thật sự lạnh.

Bình Luận (0)
Comment