Trần Tinh Thùy là danh tướng của biên quân Đại Yến.
Trước khi dẫn quân, gã là một trong những đệ tử kiệt xuất nhất của Tiên Phù tông.
Đồng thời từ trước khi trở thành đại tướng biên quân, gã cũng đã bước vào Thất Cảnh.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngoại trừ tông chủ Tiên Phù tông ra, nếu những lão nhân còn lại của tông môn này đánh nhau sống chết với Trần Tinh Thùy, người có khả năng sống sót cuối cùng sẽ là gã.
Đây chỉ sợ cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà những người này mời Trần Tinh Thùy trở về giết Trương Nghi.
Bọn họ cần đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Từ gian nhà tranh này nhìn xuống, tông chủ thấy được sơn môn Tiên Phù tông lúc này cũng đóng lại.
Sơn môn đóng kín, vậy sẽ không có người nào có thể tiến vào nơi này.
Cùng đồng nghĩa rằng, sẽ chẳng có ai ngăn được Trần Tinh Thùy giết chết Trương Nghi?
Khi vị lão nhân cơ trí này cảm thấy có chút lạnh lẽo, một tên nam tử trung niên áo vải trên người dính đầy phong trần đang chậm rãi dọc theo đường núi đi về phía một tòa Đạo điện.
......
Khi tên nam tử trung niên áo vải đầy phong trần này chậm rãi dạo bước, bên trong tòa Đạo điện kia, Trương Nghi và hơn mười đệ tử Tiên Phù tông đang tu hành... hoặc có thể nói là đang tìm kiếm.
Mặt ngoài tòa Đạo điện này rất bình thường, chỉ dùng gỗ lim và gạch đá bình thường dựng thành, song bên trong mỗi một cột gỗ và vách tường lại tựa như có một tầng dòng chảy lưu quang đang biến hóa, nhưng lại gần như là vĩnh hằng. (lưu quang: ánh sáng lung linh)
Tầng lưu quang này tựa như giam cầm tất cả thứ trong đạo điện này, làm cho tòa đạo điện này được bảo tồn không chút thay đổi.
Mọi chỗ bên trong đạo điện đều được điêu khắc hoa văn, những hoa văn này không có quy tắc cố định và hoa văn khi hình thành đồ án có khả năng là Phù văn, nhưng cũng có thể không phải, trong lúc lơ đãng, trong vài hoa văn sẽ đột nhiên hiện lên một tia hào quang như có như không, giống như một tia chớp hiển hiện bên trong lôi vân vậy.
Điện này là Thừa Thiên điện.
Tương truyền trong Tiên Phù tông có một Đạo phù cao nhất ẩn nấp ở giữa những hoa văn phức tạp mà không có đạo lý này.
Mấu chốt nhất chính là trong bảy người ngộ ra Thừa Thiên Đạo phù trong lịch sử Tiên Phù tông, vị trí hoa văn khi mỗi người lĩnh ngộ lại không hề giống nhau.
Có người từ giữa hoa văn phức tạp trên xà nhà, có người từ giữa song cửa sổ, có người lại ở trên gạch vách đá, thậm chí còn có người chỉ xuyên thấu qua quanh ảnh loang lỗ nơi của sổ rồi ngộ được Phù ý... Nhưng dù cho vị trí ngộ ra khác nhau, cuối cùng hiểu được ý cảnh và uy lực của Thừa Thiên Đạo phù lại đồng nhất.
Cho nên trong tất cả các ghi chép của Tiên Phù tông, bản thân Thừa Thiên điện này cùng với tất cả mọi thứ trong đó đều chỉ giảng giải cùng một đạo phù ý, cùng một đạo lý duy nhất.
Có rất nhiều con đường dẫn đến đạo lý này, nhưng nơi hội tụ cuối cùng vẫn là một điểm.
Bảy người ngộ ra Thừa Thiên Đạo phù trước đó đều lần lượt trở thành tông chủ Tiên Phù tông.
Cho nên tòa Thừa Thiên điện này không những quan trọng, mà có thể tiến vào nơi đây học tập chính là một loại vinh dự cực hạn, chỉ có một ít học sinh ưu tú nhất của tông môn này đương đại mới có thể được phép tiến vào nơi này tu hành.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, người có thể tiến vào nơi này, đã mang ý nghĩa sẽ có được khả năng trở thành tông chủ kế nhiệm.
Hy vọng tốt đẹp có thể làm cho mọi người phấn khích và mừng rỡ.
Đặc biệt đối với một số người có thể dễ dàng thõa mãn mà nói.
Trương Nghi chính là loại người như vậy.
Đối với hắn mà nói, nếu có thể đạt được một ít thiện ý hữu nghị, có thể không còn bị người ta trào phúng hoặc mặt lạnh ngăn cách đã là chuyện rất thỏa mãn.
Về phần loại chuyện tông chủ Tiên Phù tông kia, hắn hoàn toàn không hề nghĩ tới.
Hiện tại hắn cố gắng trừng mắt nhìn những hoa văn nông sâu khác nhau trên đỉnh điện, trực giác của hắn cho rằng những thứ này rất đẹp, hơn nữa những hoa văn chỗ cao này cũng là bộ phận trong điện hấp dẫn hắn nhất, hắn không thích những hoa văn âm u dương như mang theo độ ẩm ướt kia, nhưng đáng tiếc là dù hắn có nhìn chăm chú ra sao thì bản thân vẫn không hề có chút cảm nhận, đồng thời cũng không hề cảm thấy những hoa văn này có gì khác với điêu khắc bình thường.
Thế cho nên mí mắt hắn đã bắt đầu có chút nặng nề, tâm thần dần cảm thấy buồn ngủ kéo tới.
Hắn đưa mắt quét qua đám người Nhạc Nghị hoặc khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, khi thì ánh mắt lóe sáng bên cạnh mình, hắn nghĩ tới ở nơi trang nghiêm và có ý nghĩa như thế này, chính mình thế mà lại có chút muốn ngủ, cho nên bản thân lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Đột nhiên hắn cảm nhận được thân thể ấm áp của mình nhiều thêm một chút ý lạnh.
Cái lạnh này đến từ bên ngoài điện.
Hắn có chút khiếp sợ xoay người, nhìn về phía cửa điện đang khép hờ.
Không ai chú ý động tác của hắn, ngay cả Nhạc Nghị cách hắn gần nhất cũng không hề phát hiện ra, bởi vì ngoại trừ hắn ra thì không ai cảm giác được cái loại hàn ý khó hiểu này.
Cửa điện còn chưa mở, nhưng đã có tiếng bước chân như trống điểm vang rõ ràng ở trong tai hắn.
Tiếng bước chân này cực kỳ đồng đều hữu lực, mang theo một loại tiết tấu và khí tức thiết huyết hoàn toàn không hề thay đổi vì ngoại vật.
Cho hắn cảm giác đầu tiên giống như cho dù trước hai chân người này là núi cao sông rộng, gã vẫn sẽ dùng bước chân y nguyên như vậy vượt qua.
Cửa điện mở ra.
Một luồng gió núi thực sự lạnh lẽo tràn vào trong điện này.
Nhưng trong nhận biết của của Trương Nghi, không gian yên tĩnh chợt ong ong rung động, không khí bị kiếm phong và đao phong sắc bén trực tiếp cắt ra, gió mạnh nổi lên, giữa cánh mũi tràn ngập mùi rỉ sắt và mùi máu tươi.
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Người nam tử trung niên này chỉ mặc áo vải tầm thường, thế nhưng trong nhận biết thì những khí tức này, bao gồm cả vẻ lạnh lẽo như núi trên người nam tử trung niên kia, hoặc là nói là loại ý lạnh lùng tuôn ra từ bên trong thân thể, từ trong trái tim cường hãn kia, trong nháy mắt làm hắn lập tức hiểu được đây là một gã tướng lĩnh, hơn nữa là một gã tướng lĩnh rất giỏi, đã trải qua vô số trận chiến.
Cũng cho đến lúc này, những đệ tử Tiên Phù tông còn lại trong Thừa Thiên điện mới phát hiện người này đến, đồng loạt xoay người lại.
Nam tử trung niên hiển nhiên chính là Trần Tinh Thùy.
Ngoại hình của gã không hề xuất chúng, màu da có chút ngăm đen, trên gò má trái còn có một đường vết kiếm, con mắt cũng có vẻ quá nhỏ.
Song bởi vì đủ loại khí chất độc đáo mà tất cả mọi người trong điện lúc này đều không cảm thấy gã khó coi.
- Ngươi chính là Trương Nghi?
Ánh mắt của gã rơi vào trên người Trương Nghi trước tiên, rồi không dời đi chỗ khác nữa, sau đó mang theo một chút cảm khái, chân thành nói,
- Ngươi quả nhiên là người xuất sắc nhất trong hàng ngũ đệ tử Tiên Phù tông đời này, người đầu tiên liền có thể nhận biết được ta đến.
Trương Nghi có chút ngạc nhiên, nhưng hắn là quân tử chân chính cho nên vẫn khom người hành lễ trước tiên, hỏi ra,
- Vãn bối chính là Trương Nghi, không biết tiền bối là?
- Trần Tinh Thùy.
Tòa đạo điện yên tĩnh lập tức xôn xao một mảnh.
Trương Nghi ngẩn người, hắn không biết vì sao những người xung quanh lại phản ứng như vậy, bởi vì hắn chưa từng nghe nói đến tên của người trước mặt, cho nên nhất thời cảm thấy có chút tự thẹn vì mình vô tri.
- Trần Tinh Thùy là Tu hành giả xuất thân từ Tiên Phù tông chúng ta, là đại tướng quân Hổ Lao quân ở biên quan vương triều Đại Yến.
Một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền vào tai Trương Nghi, hắn nghe vào biết được đây là giọng của Mộ Dung Tiểu Ý.
Trương Nghi hơi nghiêng đầu gửi tới lời cảm ơn với Mộ Dung Tiểu Ý cách đó không xa, đồng thời càng thêm khó hiểu, nhưng cũng bắt đầu càng thêm khiếp sợ.
Vương triều Đại Tần dùng quân công phong thưởng, thân là người Tần, hắn đương nhiên biết thân phận của một đại tướng quân chân chính là cỡ nào.
- Ta có thể cảm nhận được tướng quân ngài đến trước tiên, chỉ bởi vì ta là người Tần, nhạy cảm đối với ý của đao kiếm hơn một chút so với bọn họ, mà không phải nhận biết vượt qua những người còn lại.....Hoặc có thể nói, lúc nãy ta cũng không hề nhập thần. (nhập thần: say mê vào việc gì đó mà quên đi những chuyện khác)
Nhưng hắn vẫn giải thích một câu như vậy trước tiên, sau đó nói:
- Cho nên tướng quân quá khen rồi.
- Khiêm tốn và không sợ hãi thường thường là phẩm chất cần nhất để Tu hành giả càng trở nên mạnh hơn, mà ngươi đều có những thứ này.
Trần Tinh Thùy lắc đầu,
- Ngươi không cần tự khiêm tốn, ta tu hành ở Tiên Phù tông mười ba năm, lĩnh quân ở biên quan mười hai năm, đã gặp được vô số người, cho nên tự có phán đoán của riêng mình về một người nào đó.
Trương Nghi luôn luôn không giỏi tranh cãi với người khác, càng sẽ không tranh cãi vì bản thân mình, cho nên hắn chỉ hơi cúi đầu khi nghe được câu nói này, mà không biết nên nói câu gì cho phải.
Trần Tinh Thùy lẳng lặng nhìn thiếu niên mà mình thưởng thức, có chút tiếc nuối nói:
- Song ta tới chuyến này, chính là vì giết ngươi.
- Cái gì?
Lời này của gã vừa ra khỏi miệng, cả điện tràn nhập thanh âm hít vào khí lạnh.
Trương Nghi ngẩn người.
- Không cần hỏi vì sao.
Ánh mắt lạnh lùng của Trần Tinh Thùy đảo qua tất cả mọi người phía sau Trương Nghi, bao gồm cả Mộ Dung Tiểu Ý đang chuẩn bị mở miệng tiến lên kia,
- Ta có thể xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa Tiên Phù tông đã đóng sơn môn, không ai có thể tới ngăn cản, chắc các ngươi đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì, cho nên mời những người không liên quan đi ra ngoài.
Trong giọng nói của gã ẩn chứa thanh âm như đao kiếm.
Thanh âm này khiến cho thân thể mọi người cảm thấy lạnh lẽo, hô hấp cũng không kìm được trở nên nặng nề.
Hô hấp của Nhạc Nghị ngừng lại, trong lòng bàn tay đều tràn ngập mồ hôi lạnh.
Mộ Dung Tiểu Ý cẩn thận nheo mắt, nàng nhìn về phía Trương Nghi.
Nàng nhìn thấy Trương Nghi muốn nói chuyện, đồng thời nàng cho rằng dựa theo thái độ của Trần Tinh Thùy đối với hắn, có lẽ gã sẽ cho Trương Nghi cơ hội hỏi chuyện.
- Ta không biết ai lệnh ngươi đến giết ta. Nhưng nếu ở đây thì chỉ sợ sẽ hủy đi Thừa Thiên điện này.
Song điều khiến gã càng thêm im lặng chính là Trương Nghi lúc này lại mở miệng nói ra một câu như vậy.
Đã đến thời điểm này mà Trương Nghi vẫn lo lắng Thừa Thiên điện bị phá hủy trước tiên.