Nhưng những lời này lại khiến Trần Tinh Thùy chăm chú nhìn hắn một lúc lâu.
- Ta không có cách nào hủy được Thừa Thiên điện.
Sau đó gã nghiêm túc nhìn Trương Nghi nói,
- Trừ khi ngươi mạnh hơn ta, mới có thể hủy được điện này.
Trương Nghi nhìn hào quang chảy xuôi trong Thừa Thiên điện, biết được lo lắng của mình là dư thừa, hắn suy nghĩ một chút, rồi nhìn vị tiền bối cường đại của Tiên Phù tông này, hỏi:
- Ngài đã là đại tướng biên quân Đại Yến, người có thể dẫn quân hơn mười năm ở nơi gian khổ kia thì nhất định là người hiểu đại nghĩa, huống chi ngài cũng là đệ tử của Tiên Phù tông... Tông chủ sẽ không bao giờ để cho ngài đến giết ta, vậy ngài đã từng nghĩ tới mình làm như vậy sẽ đi ngược lại với tông môn trước tiên?
Trần Tinh Thùy khẽ gật đầu, nghiêm túc trả lời:
- Quyết định của tông chủ đôi khi vẫn có chút sai sót.
- Câu nói này của ngài nhìn như có đạo lý nhưng lại hoàn toàn không phải vậy.
Trương Nghi nói:
- Bất cứ tông môn nào muốn tồn tại đều nằm ở việc cần tuân theo quy củ, tông chủ cũng không phải chỉ là một hư danh, nếu như nói cảm thấy quyết định của ngài ấy là sai lầm, vậy ngài cũng phải thể hiện sự phản đối của mình với tông chủ trước tiên, hoặc có thể nói ngài có thể giết chết tông chủ, sau đó tông chủ mới sẽ lệnh cho ngài đến giết ta. Nếu ngay cả tông chủ cũng chỉ là chức vị hữu danh vô thực, vậy cái tông môn này không có tinh thần, cũng không thể nào tồn tại một cách lâu dài.
Nghe Trương Nghi lại nói ra đạo lý như vậy với Trần Tinh Thùy, tất cả đệ tử Tiên Phù tông còn lại trong điện đều cực kỳ im lặng, nghĩ thầm người lấy thân phận như Trần Tinh Thùy từ xa đến đây, vả lại sơn môn của Tiên Phù tông cũng đã đóng lại... cũng chỉ vì muốn giết Trương Nghi, chuyện như vậy sao có thể bởi vì mấy câu nói của Trương Nghi mà thay đổi?
Song điều khiến mọi người không ngờ tới chính là Trần Tinh Thùy sau khi trầm mặc một lát, lại đột nhiên nói:
- Ngươi nói đúng.
Nhưng câu nói tiếp theo của gã lại càng làm cho đám người chấn động.
Gã ngẩng đầu nhìn Trương Nghi, nghiêm túc nói:
- Cho nên sau khi giết chết ngươi, chúng ta cũng sẽ tìm cách thay thế tông chủ của tông môn mình.
Trương Nghi ngẩn người.
Hắn thật sự không thể phản bác khi đối mặt với câu nói đầy khí phách như vậy.
Trần Tinh Thùy cũng không nói gì thêm nữa, gã chỉ bình tĩnh nhìn về phía tất cả mọi người phía sau Trương Nghi.
Ý trong ánh mắt gã rất đơn giản, các ngươi có thể ở lại, nhưng nếu như vậy thì các ngươi sẽ chết ở chỗ này cùng với hắn.
Thân thể Nhạc Nghị hơi chấn động, y cắn răng, không có bất kỳ động tác nào khác.
Ngoại trừ y ra, tất cả đệ tử Tiên Phù tông còn lại, kể cả Mộ Dung Tiểu Ý đều cúi đầu bắt đầu cất bước.
Nếu sơn môn Tiên Phù tông đã đóng lại, nếu Trần Tinh Thùy đã xuất hiện ở đây muốn giết Trương Nghi, điều này chứng tỏ tranh đấu giữa những người có chức vị cao nhất của Tiên Phù tông đã kết thúc, ý chí trong Tiên Phù tông hôm nay chính là muốn hắn chết.
Huống chi trong lòng bọn họ cũng hiểu cực kỳ rõ, cho dù tất cả mọi người liên thủ thì cũng không thể nào là đối thủ của Trần Tinh Thùy.
Tuổi trẻ và nhiệt huyết quá mong manh trước kết quả rõ ràng.
Nhìn những người bạn cùng lớp ở quanh người đang rời xa mình, trong mắt Trương Nghi không hề có bất kỳ cảm xúc bi thương nào, hắn chỉ không kìm được xoay người về phía Nhạc Nghị, lắc đầu nói:
- Ngươi cũng nên đi, chúng ta không phải là đối thủ của hắn.
Nhạc Nghị nhìn hắn, hỏi:
- Vậy lúc hắn muốn giết ngươi, ngươi sẽ đánh trả ư?
Trương Nghi giật mình, nói:
- Đương nhiên không thể nào đứng yên để hắn giết, phải đánh trả chứ.
Nhạc Nghị nói,
- Nếu không phải ngươi chuẩn bị trực tiếp tự sát, ngươi muốn đánh, ta đương nhiên phải giúp ngươi một tay.
Trương Nghi có chút bất đắc dĩ, cảm thấy câu nói này của Nhạc Nghị giống như thực sự muốn ép mình tự sát.
- Ngươi là truyền nhân Hoàng Thiên Đạo phù của Tiên Phù tông chúng ta, cho nên ta sẽ lưu mạng của ngươi lại.
Đúng lúc này Trần Tinh Thùy nhìn Nhạc Nghị, cực kỳ tự nhiên nói ra một câu này.
Cũng vào lúc này, trong Thừa Thiên điện chợt hiện lên một Đạo phù ý.
Đạo Phù ý này tràn ngập sát khí, không phải hiện lên từ trên người Trần Tinh Thùy, mà đến từ phía sau người gã.
Phía sau gã chính là Mộ Dung Tiểu Ý đang cúi đầu tựa như có chút xấu hổ đi ra ngoài.
Nàng giờ phút này vốn còn đang cúi đầu bước ra, nhưng đạo Phù ý này lại đến từ trên người nàng.
Một đường hào quang màu trắng giống như một ánh trăng rơi xuống bầu trời đêm, nhẹ nhàng nhưng lại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng được bắn về phía sau lưng Trần Tinh Thùy.
Một tiếng "Ầm" vang vọng.
Trương Nghi và Nhạc Nghị có chút sững sờ nhìn khói bụi trước mặt mình.
Sau khói bụi, những đệ tử Tiên Phù tông còn lại hốt hoảng rời khỏi tòa điện này.
Thân thể Mộ Dung Tiểu Ý bay ra ngoài, đụng vào tường phía trên cửa điện.
Sau một tiếng kêu rên đau đớn, nàng mạnh mẽ xoay người rơi xuống, khóe miệng trào ra một dòng máu đỏ tươi.
Trần Tinh Thùy không hề xoay người, chỉ bình thản nói,
- Không hổ là người Mộ Dung gia, có dũng có mưu, nhưng lúc ta mới đến biên quan, mỗi năm đều gặp phải ít nhất mấy chục lần ám sát, mà so với những thích khách kia, bất kể là thời cơ ra tay hay tu vi thì ngươi đều kém cỏi hơn rất nhiều.
Trương Nghi mở to hai mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Ý đang vẻ mặt ẩn tức giận nhưng không nói một lời nhìn chằm chằm sau lưng Trần Tinh Thùy, cho đến lúc này thì hắn mới kịp hiểu được thì ra nàng cũng muốn ở lại vì mình.
Ánh mắt Trương Nghi khiến cho Mộ Dung Tiểu Ý chợt tức giận, nàng cắn răng không kìm được nói:
- Sao vậy, ngươi cho rằng ta cũng tham sống sợ chết như những người kia hay sao?
Trương Nghi có chút khó khăn nói:
- Nhưng nếu như vậy thì ngươi cũng sẽ chết.
Mộ Dung Tiểu Ý cười lạnh nói:
- Ta là ai, chỉ bằng hắn cùng sư thúc bá của hắn, cũng dám giết ta ư?
Địa vị của Mộ Dung gia ở vương triều Đại Yến còn cao hơn so với những Hầu phủ trong thành Trường Lăng, cho nên những lời này của nàng rất có đạo lý, khi nói ra cũng đầy vẻ tự tin.
- Bắt đầu từ hôm nay, có thể thân phận của ngươi sẽ khác.
Song Trần Tinh Thùy lại khẽ quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta sẽ cố hết sức nương tay, nhưng không có nghĩa ta không dám giết ngươi.
Khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Ý chợt trắng bệch.
Trương Nghi và Nhạc Nghị cũng lập tức hít một hơi khí lạnh, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau một cái.
- Có một số việc chỉ đại biểu cho một loại ý kiến nào đó và vị trí đứng trong đại thế sau này.
Trần Tinh Thùy nói xong câu đó, trong Thừa Thiên điện lại có thêm một đạo Phù ý.
Lần này đạo Phù ý kia đến từ trên người gã.
Gần như xuất phát từ trực giác, Trương Nghi vung kiếm đá trong tay về phía trước, bụi bặm vừa rơi trên mặt đất bị thổi tung lên theo kiếm ý của hắn, mỗi một hạt bụi đều giống như tảng đá cứng trong nước, biểu hiện ra khí tức kiên định không thay đổi.
Ầm ầm!
Song trong nháy mắt sau đó, xương cổ tay của hắn đau nhức kịch liệt, chỗ ngực liên tiếp vang lên mấy tiếng rắc rắc, xương ức đã bị bẻ gãy mấy cái.
Trần Tinh Thùy mang thần sắc thản nhiên lại vô tình nhìn trong mắt Trương Nghi lộ ra vẻ khó tin, tay trái gã dựng thẳng trước người, Phù ý đến từ vân tay trong lòng bàn tay gã... Mỗi một cái vân tay tựa như đều biến thành phù văn, ẩn chứa lực lượng và cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Theo ý niệm của gã, trong không khí có vài đường ánh sáng trắng tựa như mấy cây roi đang liên tục đánh về phía trước.
Mắt thấy theo lực lượng của gã đánh tới, xương ức chỗ ngực Trương Nghi bị gãy sẽ trực tiếp đâm xuyên qua tim phổi hắn.
Nhưng cũng đúng lúc này, điều ngoài ý muốn đầu tiên phát sinh.
Trong miệng Trương Nghi phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn lùi lại một bước.
Phù ý bốc lên trên mặt đất dưới bước chân của hắn, trong nhận biết của hắn, từng khối gạch đá bay lên, chắn trước mấy đường sáng trắng kia, trong nháy mắt ngăn cản lực lượng tiến lên phía trước.
Với tu vi và cảnh giới của Trương Nghi, có thể tránh được bị gã trực tiếp giết chết trong một hơi thở đã thuộc về kỳ tích.
Cũng đúng lúc này, trong đầu gã lần thứ hai hiện lên cảm xúc kinh ngạc.
Một cỗ lực lượng khổng lồ, không hề có chút dấu hiệu đã phá vỡ nguyên khí hộ thể phía sau gã, đâm thẳng vào lưng gã.
Trần Tinh Thùy xoay người.
Trước cú xoay người này, có một mảnh Đạo phù màu đỏ lửa đã bay ra từ trong tay phải gã.
Một tiếng "Oanh", một cái lò luyện đan từ chân hỏa ngưng tụ trực tiếp xuất hiện ở sau lưng gã.
Nhưng trong lò luyện đan vẫn có hàn quang chợt lóe như trước, đạo hàn quang này vừa đúng lúc rơi vào bên hông trái khi gã xoay người lại.
Bên hông trái gã chợt có một đoàn huyết vụ tuôn ra, hàn quang xuyên qua máu thịt của gã, lưu lại một vết thương sâu hoắm.
- Ngư Trường! (ruột cá)
Khuôn mặt Trần Tinh Thùy biến đổi, nhíu mày nhưng không có bất kỳ kinh hoảng nào, song giọng nói lạnh xuống:
- Quả nhiên thứ của Mộ Dung gia này ở trong tay ngươi.
Khuôn mặt Nhạc Nghị vô cùng tái nhợt, trong nháy mắt trước đó y cho rằng Trương Nghi đã chết.
Nhưng hắn còn sống, hơn nữa đạo hàn quang của Mộ Dung Tiểu Ý rõ ràng là một đạo kiếm ý.
Mộ Dung Tiểu Ý không phải là Trương Nghi, nàng am hiểu Phù đạo chứ không phải kiếm đạo, làm sao có thể dùng một kiếm đâm Trần Tinh Thùy?
Trong lòng y vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn biết nếu như mình không đủ nhanh, trong nháy mắt tiếp theo vẫn không thể nào thay đổi vận mệnh Trương Nghi bị giết chết.
Sau một tiếng rên đau đớn, trong miệng y phun ra một ngụm máu.
Chân nguyên trong cơ thể y hoàn toàn không quan tâm kinh mạch có thể thừa nhận hay không, điên cuồng chấn động tuôn ra.
Một mảnh Đạo phù màu vàng từ trong tay y bay ra, kéo theo thân thể y cản trước người Trương Nghi.
Đỉnh điện Thừa Thiên điện dày đặc mây vàng.
Một cỗ ý vị to lớn như bầu trời hạ xuống.
Ngón tay Nhạc Nghị nhúc nhích, tác động vào bầu trời, đánh tới Trần Tinh Thùy.
Ánh mắt Trần Tinh Thùy hơi nheo lại, gã cũng không nóng nảy, tay trái đè vết thương của mình lại, từng tia chân nguyên như kim khâu vết thương của mình trước tiên, cùng lúc đó có một đạo Phù ý sắc bén như đao cắt vào rất nhiều sợi tơ vô hình trong không khí.
Hoàng Thiên Đạo phù là một trong hai Đạo phù cường đại nhất Tiên Phù tông, cũng là thứ khó phá nhất, song cảnh giới và lực lượng chênh lệch thật lớn, để cho gã có đầy đủ tự tin lợi dụng một đạo Phù ý tầm thường phá đi phù này.
Song cũng đúng lúc này, Nhạc Nghị và gã, thậm chí ngay cả Trương Nghi cũng cảm thấy có chút khác thường, bọn họ đều không kìm được ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.