Bất kỳ phù ý hoặc kiếm khí sắc thái hữu hình vô hình nào, đều do chân nguyên hoặc thiên địa nguyên khí ngưng tụ, phân tán, trên đường phản ứng biến hóa khúc xạ ra.
Mây vàng do đạo Hoàng Thiên Phù ý của Nhạc Nghị hình thành cũng là như thế.
Song Phù ý của y lúc này rõ ràng mang theo khí thế vô cùng quyết tuyệt đè xuống, thế nhưng mây vàng thì lại không hề chìm xuống, trái lại còn bay ngược lên, bị đỉnh Thừa Thiên điện này hấp dẫn, như một tầng thảm nhung thật dày dán lên trên đỉnh điện.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là có chút đường cong huyền ảo trên đỉnh Thừa Thiên điện kia dần dần mờ đi, nhưng có chút lại sáng lên.
Những đường cong sáng lên này chồng lên đường cong trong đám mây vàng, giống như chìa khóa vừa vặn nhắm ngay lỗ khóa, khảm vào nhau một cách hoàn chỉnh.
Cũng chính vì có những ánh sáng này khảm lại với nhau, cho nên đám người Trương Nghi mới thực sự nhìn rõ, thì ra trong đám mây vàng kia có đường cong rõ ràng như vậy tồn tại.
Những đường cong này chính là con đường lưu thông chủ yếu để thiên địa nguyên khí của đạo Phù ý này ngưng tụ.
Mây vàng lại không hề hạ xuống, thế nhưng có một cỗ lực lượng tân sinh cũng đè xuống theo tâm ý của Nhạc Nghị.
Đạo Phù ý sắc bén trước người Trần Tinh Thùy chém lên vô số sợi tơ vô hình đang tràn ngập bên ngoài thân Nhạc Nghị, nhưng có một tiếng răng rắc, trong không khí như có một mảnh lưỡi đao chân chính bị bẻ gãy, đạo Phù ý này của y cũng không chặt đứt những sợi tơ kia như trong tưởng tượng, một cỗ lực phản xung cường đại trong nháy mắt làm cho cổ họng y ngọt ngọt, đầu lưỡi nếm được vị máu tươi.
Nhạc Nghị rất khiếp sợ.
Y cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Chỉ là sự mạnh mẽ này không đến từ bản thân y, mà đến từ Thừa Thiên điện này.
Trần Tinh Thùy lui về phía sau một bước.
Chỉ là một bước, trước người gã đã lưu lại một đạo tàn ảnh, tiếp theo đạo tàn ảnh này mãnh liệt nổ tung.
Trong từng đợt sóng khí mà mắt thường có thể thấy được, bụi bặm bay bổng lơ lửng, nhưng vẫn ngoan cố muốn ngưng lại ở nguyên chỗ, cũng chậm rãi kết thành từng tầng hư ảnh bậc đá.
Đạo hàn quang đâm Trần Tinh Thùy bị thương kia lúc này cũng ở sau hư ảnh từng cái bậc đá này, lan ra trước người Trương Nghi, cũng lộ ra bộ mặt chân chính.
Đây thực sự là một thanh kiếm.
Một thanh kiếm nhỏ hơn cả dao găm.
Thân kiếm màu trắng, hơn nữa cũng không hề thẳng tắp mà mang theo một loại độ cong vặn vẹo.
Loại vặn vẹo này rất tự nhiên, tự nhiên hơn bất kỳ đường cong mà bất kỳ thợ khéo léo nào khác trên thế gian chế tạo, giống như ruột một con cá.
- Quả nhiên là Ngư Trường kiếm.
Trần Tinh Thùy nhìn thanh kiếm cực kỳ nhỏ này, đồng tử co rụt lại, lẩm bẩm một câu.
Sau đó gã nhìn hư ảnh bậc thềm đá và mây vàng bị hấp thụ tới đỉnh điện, nhịn không được lắc đầu, nói:
- Thú vị.
Vừa rồi gã không có cách nào bằng vào tu vi và lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối phá đi Hoàng Thiên Đạo phù của Nhạc Nghị, là bởi vì Thừa Thiên Phù ý của Thừa Thiên điện tạo ra cộng hưởng, hai phù hợp một.
Đây giống như Thừa Thiên điện cảm nhận được đệ tử chân truyền nắm giữ Hoàng Thiên Đạo phù của Tiên Phù tông gặp phải nguy hiểm, tự nhiên phát ra lực lượng che chở.
Mà lý do gã không thể nào giết chết Trương Nghi trong một kích, lại đến từ đạo Phù ý Trương Nghi dùng kiếm thi triển ra kia.
Đây là Chân Sơn Tiên phù.
Không thuộc về hai đạo Phù ý chí cao bá đạo là Hoàng Thiên Đạo phù cùng Thừa Thiên Đạo phù, nhưng trong truyền thuyết, đệ tử Tiên Phù tông có thể ngộ ra đạo Phù ý này sẽ nhất định là người thủ sơn của Tiên Phù tông.
Kiếm ý của Mân Sơn Kiếm tông cao lãnh sắc bén nhất, Chân Sơn Tiên phù của Tiên Phù tông lại là ôn hòa cứng cỏi, là nền tảng chân chính, cả hai công thủ hợp nhất, gã đã có thể hiểu được vì sao Trịnh Tụ nhất định phải khiến cho Trương Nghi chết.
Nhưng nếu không chết, trong những người người trẻ tuổi không chỉ có như Trương Nghi nhất định sẽ có tiền đồ kinh người trong tương lai, mà Nhạc Nghị cũng vậy.
Trong sinh tử chân chính, Hoàng Thiên Đạo phù và phù ý trong Thừa Thiên điện này hợp làm một, đưa tới cộng minh, Nhạc Nghị nhất định có thể cảm ngộ được một phần Phù ý của Thừa Thiên Đạo phù, rất có thể đồng loạt ngộ thông ngay cả đạo Phù ý này trong tương lai, đây chính là toàn bộ hai đại tuyệt học Tiên Phù tông hội tụ ở trên tay y.
Chỉ đối mặt với hai gã hậu bối trẻ tuổi như vậy, đồng thời dường như đã tới cực hạn, thế nhưng ở chỗ này còn có một thanh Ngư Trường kiếm.
Ngư Trường là do Việt vương Cổ Việt - đại sư đúc kiếm đệ nhất thiên hạ thời trước làm ra, đào hết thiếc của Xích Viên sơn, dùng thiên lôi rèn luyện như đồng Da Khê, lúc này mới chế thành thanh kiếm kinh thế.
Trong truyền thuyết, lúc thanh kiếm này mới thành đã giống như thông linh, lúc ấy đại Kiếm sư Tiết Chúc lần đầu tiên thấy nó, đã nói thanh Ngư Trường kiếm này "nghịch lý bất thuận, không thể hàng phục, thần có thể hành thích vua, con có thể sát hại cha", mang ý nghĩa kiếm ý của thanh kiếm này vốn là đại nghịch bất đạo, là dùng để giết vua giết cha.
Đương nhiên có lẽ thanh kiếm này thật sự giết chết vua của Đại Ngô lúc đó, từ đó có thêm truyền thuyết về một vương triều diệt vong.
Song hiện tại gặp phải thanh kiếm này, kiếm ý của nó thật sự giống như có một Kiếm sư nghịch thiên chỉ mình ta không ngừng xuất kiếm.
Nhưng dù cho có hai người trẻ tuổi như Trương Nghi và Nhạc Nghị, hơn nữa có thêm thanh Ngư Trường kiếm này thì cũng chỉ có thể khiến gã cảm thấy thú vị mà thôi.
- Nếu ngươi có thể khống chế Ngư Trường kiếm, vì sao ngươi lại không ra tay lúc Nhạc Nghị đại biểu Hoàng Thiên Đạo môn đến Tiên Phù tông ta khiêu chiến trước đó?
Gã nuốt ngụm máu ứ trong cổ họng xuống, chậm rãi nghiêng người nhìn vẻ mặt âm trầm và cảnh giác của Mộ Dung Tiểu Ý, nghiêm túc hỏi.
Mộ Dung Tiểu Ý nhíu nhíu mày.
Câu hỏi như vậy đại biểu cho mặc dù đối phương thân ở biên quan, nhưng đều hiểu rất rõ bất cứ chuyện gì phát sinh trong Tiên Phù tông từ trước tới giờ.
- Ngư Trường kiếm cũng không phải là vật của Tiên Phù tông, mặc dù dựa vào nó có thể thắng, cũng thắng mà chẳng vẻ vang gì.
Nàng nhìn tên tướng lĩnh bị thương nhưng lại điềm nhiên như không có việc gì xảy ra này, chậm rãi nói,
- Huống chi nếu dùng kiếm như vậy để đối phó một gã thiếu niên thì lại quá mức tàn nhẫn.
- Đáng tiếc.
Trần Tinh Thùy cười tự giễu, sau đó lại nói:
- Đáng tiếc mặc dù là như vậy, các ngươi vẫn không thể nào thắng được ta.
Không ai cảm thấy câu nói này của gã là tự kiêu.
Sau lưng Nhạc Nghị đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trương Nghi thì bắt đầu ho khan, liên tục ho ra máu.
Mặc dù hắn có thể giữ được tính mệnh khi đối mặt với một kích của Tu hành giả vượt qua mình hai đại cảnh giới, thế nhưng không chỉ gãy xương mà tâm phế còn chấn thương.
Song trong đầu hắn lúc này lại đang suy nghĩ, nếu như "tiểu sư đệ" Đinh Ninh của mình ở đây... sư đệ sẽ làm gì?
Hắn biết Ngư Trường kiếm và Hoàng Thiên Đạo phù tình nguyện nhiều nhất cũng chỉ có thể ngăn cản một kích của Trần Tinh Thùy.
Vậy hắn sẽ chết đi khi gã ra tay một lần nữa.
Đây chỉ là chuyện xảy ra trong hai hơi thở.
......
Tông chủ Tiên Phù tông vẫn đứng ở trước cửa sổ.
Y từ trên cao nhìn xuống đạo điện Thừa Thiên, trong ánh mắt ảm đạm đột nhiên xuất hiện một tia sáng bóng khác thường.
Lão giả áo đen cảm nhận được cảm xúc y biến hóa, trong lòng vốn thản nhiên chợt cũng có chút khẽ động, hơi trào phúng nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy còn có hy vọng?
- Có lẽ ngươi đã quên một chuyện.
Tiên Phù Tông tông chủ nhẹ nhàng nói,
- Việc để cho Trương Nghi đến Thượng Đô cũng không phải là ý của ta, mà tiến vào Tiên Phù tông lại càng không phải là ý của Trịnh Tụ.
Sắc mặt lão giả áo bào đen lên đều biến.
Nhưng lão vẫn lập tức lạnh lùng nói:
- Trần Tinh Thùy đã tiến vào Thừa Thiên điện, giết chết Trương Nghi chính là chuyện trong một ý nghĩ..."
- Nhưng hiện tại hắn vẫn còn sống.
Lời của lão đã bị tông chủ Tiên Phù tông mở miệng cắt đứt,
- Huống chi ngoại trừ người tìm cách để cho Trương Nghi đến Tiên Phù tông chúng ta ra, còn có một người ngoài dự liệu của ngươi.
Lão giả áo đen như ngừng thở, trong lòng sinh ra cảm giác không lành.
Lão bước một bước đến trước cửa sổ, phóng mắt nhìn chung quanh, ánh mắt lập tức tràn ngập vẻ không thể tin mà khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.