Tiên Phù tông lúc này yên tĩnh kỳ lạ, cho dù là những đệ tử Tiên Phù tông từ trong Thừa Thiên điện rời đi, biết được dụng ý của Trần Tinh Thùy kia thì lúc này đều rời xa khỏi chỗ đó.
Tiên Phù tông được thế gian công nhận là tông môn đệ nhất vương triều Đại Yến, giống như tiếng sấm trên không trung có thể truyền khắp mặt đất, chuyện xảy ra trong Tiên Phù tông cũng có thể phản chiếu ra biến hóa của toàn bộ vương triều.
Những đệ tử Tiên Phù tông này hoàn toàn không dám liên lụy vào biến hóa như vậy, nhất là dưới tình huống gia tộc bọn họ không thể truyền vào một ít tin tức vào trước tiên, càng có thể nói rõ biến số ở Tiên Phù tông lần này không phải là thứ bọn họ có thể dính vào.
Thế nhưng trong tầm mắt lão giả áo bào đen lúc này lại có một đệ tử Tiên Phù tông đi tới trước Thừa Thiên điện.
Tên đệ tử này có một bàn tay luôn luôn giấu ở trong ống tay áo, bởi vì bàn tay này của y là tàn phế.
Tên đệ tử Tiên Phù tông này hiển nhiên chính là Tô Tần.
Tất cả mọi người trong tông đều biết câu chuyện giữa Tô Tần và Trương Nghi, trong ý thức của tất cả bọn họ thì giữa hai người đương nhiên là địch nhân.
Cho nên trong kế hoạch của lão giả áo bào đen này, Tô Tần cũng bị dùng ở một nơi nào đó.
Song hiện tại y lại xuất hiện ở nơi này.
Điều này cho thấy kế hoạch của lão đã xuất hiện sai lầm.
Trong lòng lão giả áo bào đen sinh ra cảm giác không lành, chân nguyên trong cơ thể lão lập tức tự nhiên chảy xuôi, tay phải theo bản năng muốn nâng lên.
Song cũng đúng lúc này, tông chủ Tiên Phù tông lại nghiêng người nhìn lão một cái, lắc đầu, rồi dùng một loại ngữ khí chân thành nói:
- Sư huynh, không nên ép ta giết ngươi.
Hai đồng tử lão giả áo bào đen chợt lạnh.
Song không chờ lão lên tiếng, tông chủ Tiên Phù tông đã chậm rãi nói:
- Ngươi đã dùng hết kế sách, mà ta chỉ là mơ mơ màng màng, chưa làm bất cứ chuyện gì, nhưng cho dù như vậy thì nếu kế hoạch của ngươi lại thất bại, sẽ chỉ có thể xem như ý trời.
Lão giả áo bào đen hít sâu một hơi, hàn quang trong mắt lão chậm rãi biến mất, chỉ biết sâu kín thở dài mà không nói thêm gì nữa.
......
Bên trong Thừa Thiên điện yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở dường như cũng biến mất.
Trương Nghi đang nghĩ "tiểu sư đệ" Đinh Ninh của mình sẽ ứng phó tình cảnh trước mắt như thế nào, cho nên hiển nhiên cũng quên mất tuyệt vọng, trong giây phút sinh tử này, hắn lại nghĩ đến một loại khả năng.
Đúng lúc này, Nhạc Nghị ngẩng đầu lên.
Y không khống chế được thân thể khẽ run rẩy.
Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể y.
Bởi vì y cũng biết mình có thể sẽ chết sau một hơi thở.
Nhưng vào lúc này y lại ra tay trước.
Mặc dù y biết Trương Nghi không có cách nào chạy trốn, nhưng trước khi Trần Tinh Thùy giết chết Trương Nghi, mình thiêu đốt ánh sáng cuối cùng của mình trước tiên thì hắn sẽ luôn có thêm một phần cơ hội.
Trong điện yên tĩnh vang lên một tiếng gào thét thê lương đến cực điểm.
Mười ngón tay của Nhạc Nghị đều bị phát nát, chân nguyên và thiên địa nguyên khí điên cuồng tuôn ra theo tiếng thét chói tai của y, kịch liệt xé rách mây vàng nổi trên đỉnh điện, chuyển hóa Phù ý của Hoàng Thiên Đạo phù này thành sát ý, cuốn về phía Trần Tinh Thùy đang bình tĩnh đứng thẳng phía trước.
Cũng vào lúc này, trong ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Tiểu Ý vốn vẫn luôn cúi đầu thận trọng chợt trào ra vẻ tàn nhẫn quyết tuyệt.
Thanh Ngư Trường kiếm lơ lửng trước người Trương Nghi kia là danh kiếm tuyệt thế chân chính, cho dù thanh Ngư Trường xuất hiện ở kiếm hội Mân Sơn Kiếm tông cũng chỉ là hàng nhái của hậu thế phỏng theo thanh kiếm này, chỗ cường đại nhất của thanh kiếm này chính là dùng thủ đoạn lớn lao rèn luyện vô số tinh hoa đồng tích, bản thân kiếm đã ẩn chứa lực lượng cường đại mà Tu hành giả bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng được, thế nhưng hiện tại thanh ngư tràng kiếm này lại không hề nhúc nhích chút nào.
Khi ánh mắt của nàng đột nhiên biến hóa, có một khối "khăn gấm" bay ra từ trước người nàng.
"Khăn gấm" có màu đỏ thẫm, loại màu đỏ thẫm thuần khiết giống như máu gà đông cứng, trong nháy mắt bay ra lại hóa thành vô hình, nở rộ ra một cỗ Phù ý khủng bố.
Trong lòng Nhạc Nghị hiển nhiên cũng nổi lên vẻ khiếp sợ mãnh liệt.
Cỗ Phù ý khủng bố này thậm chí còn cường đại hơn so với Phù ý mà y dốc hết toàn lực thi triển ra trước đó.
- Không thể tưởng được ngay cả "Hồng Trần Tam Thiên" của Mộ Dung phủ cũng ở trên tay ngươi, xem ra lão thái gia Mộ Dung phủ thực sự cực kỳ yêu thương ngươi. Nếu biết ngươi làm như thế chỉ vì một người Tần không liên quan, không biết hắn sẽ nghĩ gì.
Bản thân Phù ý đã phân cao thấp, là pháp tắc dẫn dắt thiên địa nguyên khí, giống như có chút đao kiếm trời sinh sắc bén đến cực điểm nhưng lại không liên quan đến tu vi cảnh giới. Hoàng Thiên Đạo phù vốn đã là Phù ý mạnh nhất của vương triều Đại Yến, bây giờ đạo Phù ý Mộ Dung Tiểu Ý kích phát ra này vẫn còn ở trên Hoàng Thiên Đạo phù, thật sự khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng, song sắc mặt Trần Tinh Thùy lại bình tĩnh như thường, trái lại có chút cảm thấy buồn cười mà chậm rãi nói.
Thái độ và cảm xúc của chính gã lại không có chút buồn cười nào.
Bởi vì gã là Trần Tinh Thùy.
Một trong những biên tướng trấn quan của vương triều Đại Yến.
Biên tướng trấn quan thông thường được xưng là Thần tướng, từ ý nghĩa nào đó mà nói chính là có năng lực không sợ tuyệt đại đa số Tu hành giả cường đại trên đời khi một đối một, nhất là ở trong quân có Tu hành giả hiệp trợ, thậm chí có thể địch lại hầu như tất cả Tu hành giả trên thế gian.
Bên trong dạng yên lặng nói ra như vậy, gã chỉ dùng tay trái vê ra một đóa hoa, thi triển một đạo Phù ý.
Giống như một vị Thánh giả trong truyền thuyết đang vê lên một đóa hoa thần bí, một số đường cong màu hồng phấn xuất hiện trong không khí.
Một tiếng "ầm" nổ tung.
Trong con ngươi Nhạc Nghị và Mộ Dung Tiểu Ý tràn ngập thần sắc không thể tin được.
Phù ý của hai người lại đụng vào nhau.
Phốc!
Hai người đồng thời há miệng, nhưng đều không thể nói nên lời, sau đó đồng thời phun ra một ngụm huyết vụ, chật vật ngã ngược ra phía sau.
Trần Tinh Thùy bình tĩnh đứng đó, gã vẫn duy trì tư thế vê hoa, đồng thời lông tóc không hề có chút tổn thương.
Bất kể là Nhạc Nghị hay Mộ Dung Tiểu Ý đều có thể khẳng định Trần Tinh Thùy lúc này thi triển ra chỉ là một đạo Phù ý đơn giản.
Song chỉ dùng một đạo Phù ý đơn giản này lại cứng rắn thay đổi hướng đi của Phù ý hai người bọn họ.
Đây chính là cảnh giới.
Thứ vượt xa bọn họ hai đại cảnh giới.
Thân thể Nhạc Nghị và Mộ Dung Tiểu Ý bay về phía sau, trong mắt ngoại trừ tuyệt vọng ra còn tràn ngập thần sắc khó có thể hiểu.
Nhất là Mộ Dung Tiểu Ý, nàng thậm chí phẫn nộ.
Loại khó có thể hiểu và phẫn nộ này không phải bởi vì Trần Tinh Thùy cường đại, mà bởi vì Nhạc Nghị và nàng đều đã liều mạng, nhất là nàng thậm chí còn vận dụng một đạo Cổ phù mà ngay cả Tiên Phù tông cũng không có.
Đạo Cổ phù này là chí bảo trong nhà nàng, vốn chỉ sử dụng vì để cho nàng tìm hiểu Phù ý, nhưng lúc này nàng vì Trương Nghi mà trực tiếp kích phát Phù ý trên đó, lại hoàn toàn không có hiệu quả như nàng hy vọng... quan trọng nhất là Trương Nghi lại không ra tay.
Ngay lúc Nhạc Nghị và nàng liều mạng, Trương Nghi lại dường như thờ ơ.
Thờ ơ, chẳng qua là muốn chờ chết sao?
Trương Nghi hoàn toàn chính xác vẫn luôn thờ ơ.
Ngay cả vẻ mặt của hắn dường như cũng rất ngu si đần độn.
Cũng rất giống dáng vẻ ngồi chờ chết.
Song đúng lúc này, hắn lại động.
Kiếm đá mà hắn luôn luôn nắm thật chặt trong tay hơn bất cứ lúc nào chợt đâm ra ngoài.
Một đạo kiếm khí giống như sừng dê màu trắng mang theo Phù ý kỳ lạ, làm cho người ta cảm thấy giống như có một con dê đang đạp trên bậc thềm đá, dốc hết toàn lực bước tới trên đỉnh.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Trần Tinh Thùy lần đầu tiên xuất hiện vẻ khiếp sợ.
Trong nháy mắt này gã cũng không phản ứng kịp.
Bởi vì một kiếm này của Trương Nghi không hề đâm về phía gã, mà chọc về phía bên trên đỉnh điện.
Trương Nghi rất hồi hộp, trong mắt cũng xuất hiện cảm xúc cuồng nhiệt mà trước kia không hề có.
Bởi vì hắn vẫn luôn rất lý trí, vẫn tuân thủ phép tắc từ đầu tới cuối.
Và đây là canh bạc lớn đầu tiên trong cuộc đời hắn.
Vì nó không chỉ liên quan đến sự sống và cái chết của một mình hắn.
Cho nên một kiếm này là một kiếm mạnh nhất trong đời.