Vẻ khiếp sợ và khó hiểu của Trần Tinh Thùy cũng chỉ duy trì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó gã chỉ lắc đầu, nói:
- Không thú vị.
Nhân sinh không thú vị chính là không biết tự lượng sức mình, kiếm ý của Trương Nghi đánh tới đỉnh Thừa Thiên điện này chứ không phải là gã, hiển nhiên là cố tìm cách khơi dậy Phù ý càng mạnh hơn trong điện này phản phệ.
Nhưng Đạo phù của Thừa Thiên điện xuất phát từ tay Tông sư khai sáng Tiên Phù tông, tu vi cảnh giới cũng không biết cao hơn bao nhiêu so với hắn, lấy tu vi của Trương Nghi thì sao có thể lay động?
Một tiếng răng rắc.
Kiếm quang hiển hiện như sừng dê đâm vào đỉnh điện, thế nhưng tiếng nứt vỡ này lại đến từ cổ tay Trương Nghi.
Một cỗ lực phản xung bàng bạc mà khủng bố bắn ngược theo kiếm ý vọt tới cổ tay cầm kiếm của hắn, khiến cổ tay vang lên tiếng nứt xương rõ ràng.
Đau đớn kịch liệt xông thẳng vào đầu hắn.
Hắn cố gắng chịu đựng đau đớn kịch liệt mà không buông tay, đồng thời tay trái cũng nắm vào chuôi kiếm, liên tục mà vững vàng dốc lực lượng còn lại trong cơ thể mình xuyên vào chuôi kiếm trong tay.
Dê trắng chọi sừng, coi trọng giằng co.
Thứ hắn tranh chính là giằng co trong nháy mắt này.
Giống như Nhạc Nghị giờ phút này mượn lực lượng Thừa Thiên Đạo phù, hắn cũng có lực lượng để mượn dùng, đó chính là thanh kiếm trong tay.
Trần Tinh Thùy lúc này vẫn chưa hề nhận ra, thanh Tiểu Thạch kiếm trong tay hắn chính là kiếm bản mệnh của Tiết Vong Hư.
Tay trái của Trương Nghi rơi vào chuôi kiếm.
Tay trái của hắn, thậm chí toàn bộ xương cốt hai cánh tay hay xương cốt vốn bị gãy trên ngực đều phát ra tiếng nứt chói tai lần nữa.
"Phốc" một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu.
Nhưng kiếm ý vẫn hề chưa lui.
Đoạn đầu tiên của kiếm ý, một cái sừng dê kia vẫn cứng rắn chống lại Phù ý cường đại.
Hắn đã thành công giằng co trong một cái chớp mắt này.
Thừa Thiên Phù ý cường đại đặt trên Tiểu Thạch kiếm trong tay hắn.
Tiểu Thạch kiếm vốn mộc mạc vô hoa chợt tỏa sáng, lóe lên như thiêu đốt.
Trần Tinh Thùy đột ngột ngừng hồ hấp, cảm xúc khinh miệt trước đó trong nháy mắt hóa thành hư không.
Ánh sáng rực rỡ khiến cho hai mắt gã bị đau rát kịch liệt, không thể nào mở ra.
Chân nguyên phun ra ở đầu ngón tay gã vốn đã ngưng tụ thành một đạo Phù ý, song nương theo một tiếng gào thét trầm thấp của gã, một đạo Phù ý này "phịch" một tiếng hóa thành hư không ở đầu ngón tay gã, cũng bị chân nguyên kinh khủng theo sát phía sau phun trào đánh thành vô số lưu diễm.
Trước mặt gã có một bông sen đỏ.
Một tiếng "xùy".
Thanh kiếm Ngư Trường lơ lửng trước người Trương Nghi bay ra sau trước tiên, sau đó mạnh mẽ va chạm vào vách tường một bên.
Ngay sau đó Nhạc Nghị kêu lên một tiếng đau đớn thống khổ, hai tay y dẫn dắt vô số Phù tuyến vô hình như cành liễu lay động trong gió, trái lại còn quật ngược lên trên người y.
Thân thể y bị những lực lượng này đánh cho không ngừng vặn vẹo, trong nháy mắt đã cắt ra hơn mười đường vết thương sâu có thể thấy được xương, từng dòng máu tươi giống như vải đỏ bắn ra từ trên người y.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Mộ Dung Tiểu Ý ở phía sau Trần Tinh Thùy.
Song thân thể của nàng lại run rẩy kịch liệt, trong nhận biết của nàng giống như có vô số lưỡi dao khổng lồ đang đan xen cắt chém.
Tuy thân thể nàng không bị tổn thương gì, nhưng loại Phù ý này lại giống như có thể trực tiếp tạo thành tổn thương đối với nhận biết của nàng, làm cho đầu nàng đau như muốn nứt ra.
Nhưng điều ngoài ý muốn là ý thức của nàng hiện tại lại thanh tỉnh hơn so với bất cứ lúc nào.
Đây là Tịnh Liên Phù ý.
Giống như Chân Sơn phù, không biết ẩn ở nơi nào trong Tiên Phù tông, nhưng trong truyền thuyết có thể tinh lọc tất cả Phù ý kinh khủng.
Trần Tinh Thùy lại lĩnh ngộ ra Phù ý dạng này!
Đầu Trương Nghi cũng đau đớn kịch liệt, trước mắt hắn là một mảnh trắng xóa, chỉ có một điểm sắc hồng sẽ hóa thành một mảnh biển máu, cắn nuốt hết tất cả mọi thứ của hắn.
Song khi cảm nhận được nhiệt độ và lực lượng của Tiểu Thạch kiếm trong tay, hắn lại cắn chặt răng, không lùi dù chỉ một bước.
Tiểu Thạch kiếm trong tay hắn chợt thực sự thiêu đốt.
"Ầm" - một tiếng nổ lớn.
Trước người hắn giống như có một mặt trời mọc lên, ánh sáng chói mắt mà tinh khiết tràn ngập mỗi một góc trong Thừa Thiên điện này, thậm chí khiến cho thân ảnh mỗi người đều bắt đầu có vẻ trong suốt.
Trần Tinh Thùy cũng phát ra một tiếng kêu rên.
Máu của gã giống như bị đốt cháy.
Nhưng thứ khiến tâm thần gã chấn động nhất lại là loại ánh sáng chói mắt và tinh khiết này, còn lơ lửng rất nhiều Quang phù màu xanh.
Những Quang phù này là hình chiếu của các đường cong.
Đường cong đến từ các nơi của Thừa Thiên điện.
Tia sáng chói mắt mà tinh khiết là kiếm ý cường đại không lỗ nào không vào, loại kiếm ý sắc bén này đâm vào chỗ sâu mỗi một vết khắc của Thừa Thiên điện, hoàn toàn bức Phù ý bên trong đó ra.
Hai chân Trương Nghi cũng phát ra tiếng xương nứt.
Một tiếng "Phịch", Nhạc Nghị ngã xuống đất, thân thể y bị áp lực khủng bố từ trên hạ xuống đè cho nằm rạp xuống đất, không thể nào hô hấp.
Thân thể Mộ Dung Tiểu Ý bị ép đến cửa, sắp bị đẩy ra bên ngoài.
Một đóa sen đỏ tỏa ra lực lượng mang tính hủy diệt trước người Trần Tinh Thùy, song tất cả lực lượng này lại không thể nào phát ra bên ngoài, trái lại còn bị ép co rút vào bên trong.
Màu đỏ ở trung tâm đóa sen đỏ này càng ngày càng óng ánh, giống như có bảo thạch đang hòa tan, có giọt nước trong suốt đang bị ép tới mức muốn nổ tung ra.
......
Cả tòa Thừa Thiên điện đang phát sáng.
Bất kể là ngói trên điện hay là bụi bặm bay ra từ trên đó, thậm chí bụi cỏ mọc ra trong khe hở trên mái nhà đều đang phát sáng.
Tiên Phù tông một mảnh yên tĩnh, nhưng gần như tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chỗ này.
Nhìn thấy dị tượng như vậy, cảm nhận được khí tức đang phồng lên như muốn đốt nổ trong Thừa Thiên điện, sâu trong đôi mắt bình tĩnh của tông chủ Tiên Phù tông lại nhieuf ra chút cảm khái.
Hiển nhiên y càng hiểu rõ hơn so với bất cứ kẻ nào về sự cường đại của Trần Tinh Thùy, mặc dù trong lòng y vừa rồi dâng lên một tia hy vọng, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi.
Ba người thanh niên trong điện đối mặt với cường giả như Trần Tinh Thùy, biểu hiện cho đến lúc này cũng đã hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng cực hạn của y.
- Thú vị!
Trần Tinh Thùy ngay lúc mới đến Thừa Thiên điện đã cảm thấy Trương Nghi không biết mình, Nhưng khi phun ra hai chữ "không thú vị", Tô Tần đứng bên ngoài điện cũng đã chậm rãi ngẩng đầu, nói ra hai chữ này.
Lúc này khi lực lượng căng phồng trong điện sắp đánh tới cửa, vọt tới trên người y, trong đôi mắt y vốn tràn ngập không biết là vẻ tự giễu hay châm chọc, trong nháy mắt lại tràn ngập một vẻ kiệt ngạo và tàn nhẫn khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Bàn tay tàn tật của y kéo dài ra.
Mấy trăm Đạo phù như tờ giấy bình thường tung bay, như hoa rơi rực rỡ, trong nháy mắt đã dọc theo những tuyến đường quỷ dị, đồng loạt rơi vào các nơi trong Thừa Thiên điện phía trước.
"Đông!"
Trong thiên địa lại rung động một lần nữa.
Bên ngoài Thừa Thiên điện lại như bị một cái chùy lớn đánh mạnh một cú.
Một vòng khí lãng khổng lồ mắt thường có thể thấy được vây quanh Thừa Thiên điện ầm ầm nổ tung ra bắn ra bên ngoài, toàn bộ cây cối trong phạm vi mấy chục trượng bị cắt đứt ngang, nhánh gãy lá rụng bay lả tả khắp trời.
Máu tươi từ trong miệng Tô Tần bắn tung tóe ra, thân thể cũng giống như một đoạn gỗ mục không thể khống chế bay ngược ra sau.
......
Trong Thừa Thiên điện, Trương Nghi phát ra một tiếng rên đau đớn, cũng không thể nào duy trì được, hai đầu gối quỳ xuống đất.
Song hai tay của hắn vẫn cực kỳ vững chắc chống đỡ kiếm thế, vẫn duy trì tư thái xuất kiếm như trước.
Sắc mặt Trần Tinh Thùy biến hóa kịch liệt.
Trong con ngươi gã kịch liệt co rút lại, tốc độ của những Quang phù màu xanh từ trên đỉnh điện rơi xuống chợt tăng nhanh, giống như tuyết rơi kịch liệt.
Một đóa sen đỏ trước người chợt biến mất bên trong nhận biết của gã.
Biến mất có nghĩa là đã cắt đứt liên lạc và không thể bị gã khống chế.
Trong nháy mắt tiếp theo, đóa sen đỏ kia vỡ vụn ra, thiên địa nguyên khí trung tâm đóa sen này đã bị áp súc đến cực hạn, phóng ra ngoài nhưng lại không hề giống như nổ tung, mà biến thành hàng trăm ngàn tia sáng óng ánh trong suốt.
Tia sáng trong suốt óng ánh nở rộ ra ngoài.
Thân thể mọi người đều giống như động tác chậm khi bị nguyên khí bàng bạc mà khủng bố đè ép. (chỗ này giống như tua chậm video nha các bạn)
Mộ Dung Tiểu Ý cực kỳ hoảng sợ nhìn những tia sáng này xuyên qua Trương Nghi và Nhạc Nghị, bao gồm cả thân thể Trần Tinh Thùy trước người, nàng nhìn thấy những tia sáng óng ánh trong suốt này xuyên qua thân thể bọn họ, mang theo từng giọt máu ấm áp bay lả tả ra ngoài, tất cả đều chậm chạp đến cực điểm, song nàng cũng không kịp né tránh mà chỉ có thể cố hết sức nâng người lên trên, không cho những tia sáng óng ánh trong suốt này xuyên qua đầu và các vị trí yếu hại khác trên người nàng.
Những giọt máu đỏ tươi như đứng im, lơ lửng trên không trung.
Thân thể Trương Nghi, Trần Tinh Thùy, Mộ Dung Tiểu Ý, thậm chí ngay cả Nhạc Nghị nằm úp sấp trên mặt đất đều đồng thời bị xuyên thủng rất nhiều chỗ.
Trong nháy mắt kế tiếp, theo những tia sáng óng ánh trong suốt này đâm vào bốn phía vách điện, nguyên khí thiên địa hoàn toàn ngưng kết đã xảy ra vỡ tung kịch liệt.
Tất cả những giọt máu tươi nương theo một tiếng nổ tung nặng nề mà hóa thành bột mịn.
Đám người Trần Tinh Thùy và Trương Nghi giống như vải vóc bị khuấy bên trong xưởng nhuộm, được nguyên khí nổ tung tùy ý vuốt ve.
Trong con ngươi hắn tràn ngập thần sắc không thể tin được.
Thân thể Tô Tần treo trên một nhánh cây cối gãy bên ngoài Thừa Thiên điện, cơ thể bị mấy đoạn gỗ vụn xuyên thủng.
Tất cả mọi người bị thương nặng đang hấp hối.
......
Một gã nam tử trung niên Tiên Phù tông mặc trường bào màu đen, trên tay áo và cổ áo đều là đường chỉ màu bạc huyền ảo, người này đang cảm khái lắc đầu.
Gã cảm khái kết quả của trận chiến.
Đồng thời cũng cảm khái với sự cẩn thận của Trịnh Tụ, luôn luôn ở trong bất kỳ cuộc chiến nào nhìn như đã rất nắm chắc nhưng vẫn sẽ mai phục một quân cờ cuối cùng.
Mà gã chính là quân cờ dự phòng cuối cùng, quân cờ cuối cùng đủ để chấm dứt tất cả.
Trong cảm khái, gã đi ra từ trong một lương đình, chuẩn bị tiến về phía Thừa Thiên điện. (lương đình: chòi nghỉ mát)
Nhưng đúng lúc này gã nhìn thấy trên bậc thềm đá phía trước có một nam tử cao gầy đi tới.
Nam tử này mặc trang phục tạp dịch thông thường của Tiên Phù tông, nhưng lúc này lại phối thêm một thanh bội kiếm có chuôi kiếm cực dài.