Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 494 - Q5 - Chương 98: Kiếm Phá Phù

Q5 - Chương 98: Kiếm phá Phù Q5 - Chương 98: Kiếm phá Phù

- Ngươi là ai?

Nam tử trung niên mặc trường bào màu đen của Tiên Phù tông nhíu mày, theo bản năng quát hỏi.

Trong tiềm thức của gã chỗ này là sơn môn của Tiên Phù tông, mà gã đã là người Tiên Phù tông thì người kia đương niên chính là gian tế lẻn vào nơi này, bên trong giọng nói và khí thế của gã hiển nhiên mang theo lẽ thẳng khí hùng.

Song khi đối mặt với tiếng quát của gã, nam tử cao gầy chặn đường gã trước mặt lại chỉ chậm rãi cầm chuôi kiếm đưa ngang trước người, bình tĩnh nói:

- Ta là sư thúc của Trương Nghi.

- Sư thúc của Trương Nghi?

Nam tử trung niên Tiên Phù tông này ngẩn người, khóe miệng lại hiện ra nụ cười trào phúng, nghĩ thầm theo bối phận mình chính là sư thúc của Trương Nghi, vậy chẳng phải nam tử mặc trang phục tạp dịch của Tiên Phù tông này là đồng bối phận với mình sao?

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, khi cảm nhận được kiếm ý sắc bén từ trên người đối phương dâng lên, gã đột nhiên bừng tỉnh,

- Ngươi đến từ Trường Lăng?

Nam tử cao gầy nhìn gã, khẽ gật đầu nói:

- Bạch Dương động.

Người nam tử trung niên Tiên Phù tông nhíu mày, nụ cười trào phúng biến mất, mà chuyển hóa thành vẻ ngưng trọng.

Gã không biết người này làm cách nào đến được Tiên Phù tông và vì sao sẽ xuất hiện ngay lúc này.

Nhưng trong ấn tượng của gã, Trương Nghi và thiếu niên tiệm rượu kia xuất thân từ Bạch Dương động, nhưng ở Trường Lăng thì đây cũng chỉ là một tông môn rất nhỏ yếu, mà nếu so sánh Tiên Phù tông ở Trường Lăng mà nói thì cũng là tồn tại tương đương với Mân Sơn Kiếm tông và Linh Hư Kiếm môn, cho nên giữa hai người vốn không cùng đẳng cấp.

Gã không biết rằng trong những tu sĩ Bạch Dương động lưu lạc bên ngoài,cũng chỉ có một vị sư thúc của Trương Nghi là Lý Đạo Cơ.

Gã không biết danh hào của Lý Đạo Cơ, cũng hoàn toàn không biết gì đối với chuyện xưa của y.

Cho nên gã vẫn không cho rằng kiếm sư xuất thân từ Bạch Dương động này có thể cản được mình.

Đây cũng không phải là mời quyết đấu thông thường, cho nên khi vẻ ngưng trọng xuất hiện trên mặt gã, ngón tay gã đã lặng yên thôi động Phù ý.

Vô số lá vàng đã rơi trên mặt đất lặng yên bay lên, đường gân trên mỗi một phiến lá đều lóe sáng.

Đường gân của những lá cây này chính là con đường tự nhiên để thân cây hấp thu chất dinh dưỡng và hơi nước, ánh mặt trời, đối với loại Phù sư cảnh giới như gã mà nói, mỗi một phiến lá vàng này chính là phù của gã, cũng chính là vũ khí mà tự nhiên giao cho gã.

Từ sau khi gã tiến vào Tiên Phù tông tu hành có thành tựu, cả đời nghiên cứu cũng đều liên quan tới những đường gân lá tự nhiên này, tên của gã là Trình Thanh Diệp, tựa như trong cõi U minh cũng có liên quan đến loại lá cây này.

Xưa nay gã không hề ở trong sơn môn Tiên Phù tông này, mà ở trong hoàng cung Đại Yến.

Phù sư của hoàng cung, từ ý nghĩa nào đó mà nói cũng có nghĩa là cường đại.

Hiện tại những chiếc lá vàng rơi trên đường núi này đã không còn sức sống, nhưng theo ý niệm của gã chuyển động, có chân nguyên nhàn nhạt chảy xuôi ra từ đầu ngón tay hắn, theo tâm niệm của gã tràn vào trong đường gân của những lá vàng này, những đường gân đó lập tức phát sáng, nở rộ ra sức sống nồng đậm.

Tất cả những chiếc lá vàng này trong nháy mắt chuyển sang màu xanh lá cây, đồng thời toàn bộ đường núi và khoảng không phía sau gã ngay lập tức chuyển sang màu xanh lá cây, giống như mùa xuân đến.

Một đạo Phù ý này của gã có tên là Xuân ý.

Xuân ý cường đại nhất chính là gọt giũa vật không tiếng động, lặng lẽ mà đến không biết từ khi nào, lại không thể biết từ đâu tới.

Không biết đến từ khi nào, không biết từ đâu ra, nhưng khắp nơi đều là sát ý.

Hai môi Lý Đạo Cơ mím chặt như chỉ đỏ.

Từ khi y rời khỏi Trường Lăng lại giống như hoàn toàn biến mất trên thế gian, ngay cả Trương Nghi và Tô Tần cũng không biết y đang ở đâu, càng không nghĩ tới hôm nay y sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Ngoại trừ trang phục khác biệt, dung mạo và bội kiếm của gã dường như đều không có chút thay đổi so với lúc ở Trường Lăng.

Nhưng có thể khẳng định lúc ở Trường Lăng, tu vi của y chắc chắn thua xa tên Tu hành giả Tiên Phù tông này.

Song ngay lúc đối mặt với Phù ý như vậy, sâu trong đôi mắt ẩn chứa sát ý lạnh thấu xương của y lại là một mảnh bình tĩnh, tràn ngập tự tin mãnh liệt.

Y không vội vàng rút kiếm.

Mà sau đó lại dùng một dáng vẻ quái dị, giống như gương cuốc đất mà huy động trường kiếm của mình, cuốc một cái vào khoảng không phía trước.

Vô số tiếng "xuy xuy" vang lên.

Phù ý dừng lại tiêu tan.

Vô số lá xanh bay bổng ở sau lưng Trình Thanh Diệp bỗng chốc trở nên khô vàng thêm lần nữa.

Trình Thanh Diệp hoảng sợ liên tục lui hơn mười trượng, khí lưu vòng quanh người đập nát lá vàng, thậm chí trong nháy mắt xuyên qua lương đình, đụng vào vách núi phía sau nó.

Đó là chuyện mà gã chưa bao giờ gặp phải.

Trong cảm nhân của gã thì một kiếm này của Lý Đạo Cơ giống như đục ra một cái động ở trên Phù ý của gã, làm thiên địa nguyên khí mà gã triệu tới trong nháy mắt chảy vào khoảng không ở trong động kia.

Gã thậm chí còn cảm nhận được tu vi của y kém hơn rất nhiều so với mình, song một kiếm này, cũng làm cho gã sinh ra cảm giác sợ hãi và vô lực một cách khó hiểu, ít nhất trong nháy mắt kia, ngay cả lòng tin của gã cũng bị xuyên thủng.

- Đây là kiếm ý gì?

Gã theo bản năng hét lên.

Trong tiếng thét chói tai, một chiếc lá cây như ngọc bích điêu khắc thành bay ra từ trong tay gã.

Bên trong phiến lá cây này cũng có vô số đường gân, tầng tầng lớp lớp.

Chân nguyên trong cơ thể gã điên cuồng tuôn ra như sóng biển, rót vào bên trong phiến lá cây như ngọc bích điêu khắc này.

Đây là một mảnh Đạo phù mà gã mất rất nhiều năm luyện chế, cũng có thể nói là Phù bản mệnh của gã.

Sau khi một mảnh phù này được tế ra, bất kể là lá vàng trên mặt đất hay là lá xanh đang mọc trên cây của tòa núi phía sau gã, toàn bộ bay khỏi mặt đất và cành cây, điên cuồng chấn động bay múa.

Trên bầu trời phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn chảy, giống như có tòa núi lớn đang di chuyển.

Lý Đạo Cơ xuất kiếm lần nữa.

Y không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn làm cho người ta có cảm giác như vung cuốc, vung kiếm đục một cái vào khoảng không phía trước.

Trình Thanh Diệp lại tiếp tục thét một tiếng chói tai.

Phù ý mà gã vừa mới ngưng tụ ra lại nhanh chóng phát tiết đi, một lượng lớn thiên địa nguyên khí theo một cái lỗ không biết chảy tới nơi nào, nhưng lại thoát khỏi sự khống chế của gã.

Trên một mảnh Đạo phù ngọc bích trước người gã cũng chỉ có chân nguyên không ngừng bắn tung tóe bên trong nó, giống như vô số đạo thiểm điện trút ra bên ngoài nhưng lại không thể chuyển hóa thành sát ý chân chính.

Gã không thể tin được.

Lại phát ra đạo Phù ý thứ ba.

Gã theo bản năng cảm thấy, có thể đối phương đã biết được huyền bí Phù đạo mà gã tu luyện, đã nghiên cứu ra kiếm thế chuyên môn phá Đạo phù này của mình, cho nên đạo Phù thứ ba này lại cực kỳ đúng quy đúng củ, là một đạo phù thông thường của Tiên phù tông.

Đây là Chân Lôi phù.

Cho dù ở trong chiến trường đều đã được rất nhiều Tu hành giả cường đại của Tiên Phù tông vận dụng, đã minh chứng cường đại mà không thể phá.

Trong lòng bàn tay gã lóe lên ánh sét.

Bầu trời trong lúc này giống như bị người nào đó dùng dao khổng lồ cắt ra một lỗ hổng, xuất hiện một mảnh màu vàng óng.

Trong tưởng tượng của gã thì trong nháy mắt kế tiếp, sẽ có mấy đường ánh sét to lớn vàng óng như thiểm điện bắn xuống, đánh về phía Lý Đạo Cơ.

Nhưng cũng đúng lúc này, Lý Đạo Cơ lại xuất ra một kiếm.

Lại cuốc một cái như cuốc đất.

Phù ý Chân Lôi phù lập tức biến mất.

Không có sấm sét, cũng không có ánh sét đánh xuống.

Gương mặt Trình Thanh Diệp trắng bệch, miệng gã há to đến cực hạn, thế nhưng lại khó có thể phát ra âm thanh, thậm chí còn không thể nào hô hấp.

Gã lại xuất ra Đạo phù thứ tư.

Đây là một tấm Tế Hỏa phù.

Cũng là phù ý cơ bản nhất, đơn giản nhất của Tiên Phù tông.

Thứ cơ bản và đơn giản nhất, thường có nghĩa là khó có thể phá vỡ nhất.

Song khi nhiệt ý vừa mới nổi lên, Phù ý đã tiêu tan mất. (nhiệt ý: hơi nóng)

Lý Đạo Cơ vẫn dùng một kiếm như trước đó phá Đạo phù này của gã.

Mỗi khi xuất ra một kiếm, Lý Đạo Cơ lại bước về phía trước một bước.

Chỉ là bốn bước nhưng đã xuyên qua lương đình, đến chỗ cách trước người gã không xa.

Trình Thanh Diệp cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Gã phát ra đạo phù thứ năm.

Mấy ngọn lửa màu xanh từ giữa vách núi hai bên người gã lao ra, dường như muốn biến thành một bức tường.

Song mấy đạo ngọn lửa này vừa mới lao ra, Phù ý còn chưa kịp thành thì kiếm của Lý Đạo Cơ đã cuốc xuống.

Chỗ kiếm cuốc xuống lần này không phải Phù ý, mà trực tiếp cuốc vào ngực gã.

Kiếm khí mạnh mẽ trực tiếp xé rách nội tạng của gã, bức chân khí và huyết nhục vỡ tụn tuôn trào ra từ trong miệng gã.

- Chuyện này sao có thể xảy ra?

Đây là thời điểm khó lên tiếng nhất, nhưng Trình Thanh Diệp giống như người sắp chết đuối lại vẫn phát ra thanh âm khi tuyệt vọng nhìn kiếm của Lý Đạo Cơ đâm vào bộ ngực mình.

Bình Luận (0)
Comment