Lý Đạo Cơ cũng không có hứng thú giải thích thêm cái gì với một gã địch nhân đang hấp hối, y phải bảo đảm Trương Nghi còn sống trước tiên.
Cho nên y không có bất kỳ chần chờ nào, mà chỉ rút kiếm của mình ra.
Thân kiếm thật dài bị rút ra từ trong thân thể Trình Thanh Diệp, máu thịt và sức sống bị nghiền nát giống như chỗ đê vỡ, khi phần cuối cùng mũi kiếm tách khỏi máu thịt của gã lại phát ra một tiếng "phốc" nhỏ.
Toàn bộ thân thể Trình Thanh Diệp lập tức như một quả bóng da xì hơi, rồi biến mất trong một hơi cuối cùng.
Trình Thanh Diệp chết đi, bị một gã Kiếm sư Trường Lăng thậm chí tu vi không bằng gã giết chết.
Chỗ cao Tiên Phù tông, tông chủ vẫn đứng ở cửa sổ như trước, cực kỳ cảm khái nhìn cảnh tượng như vậy phát sinh.
- Sao điều này có thể xảy ra?
Lão giả áo đen bên cạnh y thất hồn lạc phách, phát ra một tiếng kinh hô giống như Trình Thanh Diệp trước khi chết.
Lý Đạo Cơ không có hứng thú trả lời, cũng không đại biểu tông chủ Tiên Phù tông cũng giống như vậy.
- Trước có Phù, sau có Khí, cuối cùng mới có Binh.
Tông chủ Tiên Phù tông chậm rãi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn lão giả áo đen rồi nói một câu này.
Câu này cực kỳ đơn giản, nhưng đối với Tu hành giả bình thường mà nói thì lại rất khó lý giải.
Song lão giả áo đen này lại không phải người tầm thường, cho nên câu nói đơn giản đến cực điểm này của tông chủ Tiên Phù tông lại giống như một bức tranh sử thi khổng lồ, trong nháy mắt lấp đầy nhận biết của lão.
Trong một cái chớp mắt lão nhìn thấy được rất nhiều tình cảnh.
Đầu tiên có thắt nút dây để ghi nhớ kí sự, sau đó lại lấy than để vẽ, rồi bắt đầu khắc dấu trên xương, người có trí khôn sớm nhất quan sát mặt trăng mặt trời và các vì sao vận hành, cảm nhận thời tiết mây mưa biến hóa trong trời đất bốn mùa, ban đầu dùng bản đồ đơn giản ghi chép thay đổi, cuối cùng có người lĩnh ngộ đạo lý sâu sắc trong đó, phát hiện một ít đường nét không bàn mà hợp với con đường lưu thông của thiên địa, từ đó Phù lục được sinh ra.
Khắc Phù trên ngọc thạch, trên kim thiết sẽ phải dựa vào Khí, cổ nhân dùng Khí chống lại thú dữ, cầu nguyện trời đất dẫn tới mưa gió, thuận lợi cho việc trồng trọt. (kim thiết: sắt vàng)
Về sau nhân khẩu thịnh vượng, dần dần hình thành các quốc gia, rồi chinh chiến sát phạt lẫn nhau mới có Binh khí chuyên dùng để giết chóc.
Cả người lão giả áo bào đen đầm đìa mồ hôi lạnh một cách khó hiểu, áo bào ướt đẫm, lão nhìn tông chủ Tiên Phù tông, run giọng nói:
- Ý của ngươi là Phù đạo của ta trời sinh đã rơi vào sau Binh?
Tông chủ Tiên Phù Tông cực kỳ cảm khái nhìn lão, chậm rãi nói:
"Trong Khí chuyên là kẻ giết chóc, hợp nhất với người mới là Binh, nếu lấy Tần Kiếm này làm ví dụ, trên thân kiếm trước tiên có Phù văn nên đã là Phù đạo, hơn nữa Kiếm kinh có rất nhiều thủ đoạn dẫn dắt thiên địa nguyên khí, cộng với các loại chân nguyên và niệm lực của bản thân Tu hành giả khống chế chính là vài đạo hợp nhất. Tiên Phù tông ta mặc dù như mặt trời ban trưa, vả lại lấy Phù làm cơ sở, nhưng ngươi có lẽ cũng nhìn ra được lực lượng Kiếm và Phù hợp nhất của Trương Nghi và Lý Đạo Cơ hiện tại.
Sau khi dừng một chút, tông chủ Tiên Phù tông nhìn lão giả áo bào đen mồ hôi lạnh đầm đìa cả người, trong lúc nhất thời nói không nên lời như trước, lại tiếp tục chậm rãi nói,
- Tuy nói bản thân Trương Nghi tu hành chính là Phù ý chí cao của Tiên Phù tông ta, nhưng thứ Lý Đạo Cơ dùng cũng không phải Phù ý của tông môn chúng ta, mà trên thế gian này cũng không chỉ có mỗi chúng ta có Phù đạo cực kỳ cường đại, cho nên ta vẫn cho rằng nếu Tiên Phù tông muốn tồn tại thì cũng chỉ có thể dựa vào người, mà không thể dựa vào những lá phù do tiền bối lưu lại.
Cả người lão giả áo bào đen đều run rẩy, lão nhìn tông chủ Tiên Phù tông, không nhịn được hỏi:
- Ngươi nói Lý Đạo Cơ là Phù Binh hợp nhất, nhưng thứ vận dụng cũng không phải là Đạo phù của Tiên Phù tông ta, vậy rốt cuộc thứ hắn dùng là Phù gì?
- Ngươi biết năm xưa âm thầm phái sứ giả tới Tiên Phù tông ta, về sau tông môn chúng ta chợt lớn mạnh, nhưng ngươi lại không hề biết ngay lúc ta du lịch xa sau này, muốn đi thăm Trường Lăng, vừa đến bên ngoài thành kia thì ta đã thấy được một mảnh đêm tối.
Tông chủ Tiên Phù tông chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ta gặp được tên cựu thủ lĩnh quyền quý còn sót lại trong truyền thuyết kia, lúc ấy là giữa trưa, song ta lại thấy được một mảnh đêm tối từ trên người hắn, đó là một mảnh Phù ý mà hắn cố ý biểu hiện ra cho ta xem, sau đó ta lập tức hiểu được, trong những cựu quyền quý Trường Lăng cũng có người thông hiểu Đạo phù cường đại giống như Tiên Phù tông chúng ta.
- Trước khi gặp được hắn thì ta cũng cố chấp như ngươi, thậm chí có thể nói là hồ đồ ngu xuẩn, nhưng sau khi gặp được hắn, ta đã hiểu được vận mệnh tương lai của Tiên Phù tông ta rốt cuộc phải phụ thuộc vào ý nghĩ thay đổi của chúng ta.
- Các ngươi thiên về Trịnh Tụ quá nhiều, cho nên ta vẫn chưa cho các ngươi biết Tiên Phù tông chúng ta cường thịnh, cũng không phải chỉ có trợ giúp đến từ riêng Trịnh Tụ, mà còn đến từ tên cựu thủ lĩnh quyền quý kia.
- Các ngươi chưa từng nghĩ tới chúng ta cuối cùng vẫn là người Yến, ta sao có thể bởi vì tông môn cường thịnh lúc nhất thời, mà ý chí hoàn toàn khuất phục tên nữ tử quận Giao Đông Đại Tần kia?
Tông chủ Tiên Phù tông nhìn lão giả áo bào đen ngay cả hô hấp cũng khó khăn này, khẽ chân thành nói tiếp:
- Sư huynh, có lẽ ngươi cũng hiểu rõ mọi chuyện đều đến từ việc cân nhắc thời thế....Trương Nghi đi tới Tiên Phù tông ta không chỉ bởi vì ta hiểu được hắn chính là tên đệ tử trong lòng mình mong muốn, còn do sự sắp xếp của tên cựu thủ lĩnh quyền quý kia. Từ khi ta gặp được người nọ, Tiên Phù tông chúng ta chưa bao giờ thuận theo tất cả ý chí của Trịnh Tụ.
Lão giả áo đen khó có thể hô hấp, lại thêm rên rỉ thống khổ.
Hơn mười hơi thở trước đó lão đứng ở chỗ cao của Tiên Phù tông, còn cho rằng mình có thể nhìn rất xa, song lúc này lão lại biết ánh mắt của bản thân chỉ nhìn được rất nhiều chuyện quá gần.
- Vô dụng.
Lão đột nhiên ngẩng đầu lên, cực kỳ thống khổ nhìn tông chủ Tiên Phù tông, rồi lắc đầu.
Tông chủ Tiên Phù Tông giật mình, y ngược lại không rõ ý trong những lời này.
- Chuyện xảy ra ở Tiên Phù tông chúng ta không thay đổi được kết quả của toàn bộ vương triều Đại Yến.
Lão giả áo bào đen khó khăn hô hấp, nhìn y nói.
- Ồ?
Tông chủ Tiên Phù Tông nở nụ cười, y lắc đầu, nói:
- Đêm hôm trước ta mơ thấy một tòa núi.
Lão giả áo đen ra vẻ khó hiểu nhìn y, mồ hôi như nước mưa tí tách rơi xuống.
- Ngọn núi kia là một tòa núi đen rất nhỏ, đến từ Tề.
Tông chủ Tiên Phù Tông nhìn lão tiếp tục nói,
- Ta vốn cho rằng chỉ là cơn mơ, nhưng khi tỉnh lại thì bản thân lại cảm nhận được lạnh lẽo thực sự, ý lạnh đến từ âm khí.
Lão giả áo bào đen rốt cục phản ứng lại, trong con ngươi lại tràn ngập rung động mãnh liệt và cực kỳ không thể tin được,
- Tề đế chi sư, Yến Anh? (sư phụ của vua nước Tề)
Tông chủ Tiên Phù Tông cực kỳ cảm khái nở nụ cười.
Ánh mắt của y rời khỏi Tiên Phù tông, nhìn về phía hoàng cung Đại Yến xa xa.
Cây cối nơi đó cũng đã bắt đầu lay động, song trong đầu y lại xuất hiện một bộ cảnh tượng cây già chết khô, cây mới nảy lộc.
......
Lý Đạo Cơ cầm kiếm đi tới trước Thùy Thiên điện.
Không có bất kỳ người nào ngăn cản y, trên đường y đi qua cũng chỉ có Tô Tần ngã ngồi ở một bên.
Tô Tần nhìn vị sư thúc Bạch Dương động này, cười cười một cách quỷ dị mà thảm đạm, khóe môi đỏ chót lại trào ra chút máu tươi.
Lý Đạo Cơ hơi nhíu mày, tay cầm kiếm hơi dùng sức một chút.
Nhưng trong nháy mắt sau đó y lại bỏ qua sát ý, không xuất kiếm giết chết Tô Tần.
Sau đó y đẩy cửa ra, đi vào Thùy Thiên điện.
Trong Thùy Thiên điện khắp nơi đều là máu tươi, bốn người trọng thương sắp chết nằm ở trong vũng máu, nhưng không đợi đến kết cục cuối cùng, mặc dù bốn người này sắp chết nhưng lại không có ai ngất đi.
Nhìn thấy Lý Đạo Cơ đẩy cửa tiến vào, Trương Nghi ngạc nhiên mở to hai mắt.
Hắn hoài nghi mình nhìn lầm, nghi ngờ là ảo giác xuất hiện trước khi mình chết.
Lý Đạo Cơ khẽ gật đầu với hắn, sau đó trực tiếp xuyên qua vũng máu, đi tới trước người Trần Tinh Thùy.
Trần Tinh Thùy khẽ thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại.
Lý Đạo Cơ không có bất kỳ do dự nào xuất kiếm.
Mũi kiếm nhẹ nhàng lại nhanh chóng rơi vào tâm mạch của gã.
Trần Tinh Thùy chết không chút đau đớn.
Chờ tới lúc Lý Đạo Cơ đi tới trước người Trương Nghi, cúi người xuống bắt đầu giúp hắn dùng thuốc, lúc đó hắn đã cắn cắn đầu lưỡi.
- Không cần ngu xuẩn như vậy, ngươi vẫn còn thần trí không rõ.
Lý Đạo Cơ nhìn hắn hành động như vậy, lên tiếng nói.
- Sư thúc?
Trương Nghi lúc này mới bắt đầu hiểu được thứ mình nhìn thấy không phải là ảo giác trước khi chết, hắn không kìm được kích động, nhưng vẫn cố nói:
- Sư thúc, xin ngài mau cứu bọn họ trước.
Lý Đạo Cơ cười cười khó nói.
Tên đệ tử Bạch Dương động ngu xuẩn này vẫn luôn là quân tử, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng nghĩ đến một tin tức vừa mới nghe được, khóe miệng y vốn đang hiển hiện ý cười lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Sao tên đệ tử Bạch Dương động thông minh hơn Trương Nghi vô số lần kia lại chết rồi?