Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 496 - Q5 - Chương 100: Hắc Sơn

Q5 - Chương 100: Hắc sơn Q5 - Chương 100: Hắc sơn

(Núi đen)

Đóng cửa sơn môn, ám sát Trương Nghi, chính xác mà nói đây là một cuộc nội loạn xưa nay chưa từng có ở Tiên Phù tông. Cho dù bên nào thắng thì cũng sẽ thay đổi hoàn toàn phương hướng và vận mệnh của tông môn này.

Ngoại trừ những trận chiến có liên quan đến Trương Nghi ở bên ngoài, cũng còn rất nhiều cuộc chiến hoặc giằng co xảy ra ở bên trong Tiên Phù tông.

Từ khi Lý Đạo Cơ xuất hiện, dùng kiếm liên tục phá mấy đạo phù, giết chết Trình Thanh Diệp, đến khi lão giả áo bào đen bị tông chủ Tiên Phù tông thuyết phục, trận nội loạn này cũng đã chính thức chấm dứt.

Ý kiến đã được thống nhất, sẽ không còn chiến đấu hay giằng co nữa.

Giãy chết cũng không có nghĩa là chết thật, mấy tu hành giả của Tiên Phù tông am hiểu trị liệu nhất từ khắp nơi xuất hiện. Khi thay Lý Đạo Cơ xử lý vết thương của đám người Trương Nghi, tất cả đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thi thể Trần Tinh Thùy đang lạnh dần.

Điều họ nghĩ đến lúc này là lẽ ra người bọn họ phải cứu chữa hẳn là Trần Tinh Thùy.

Trương Nghi được đưa ra khỏi Thùy Thiên Điện, cũng đang trải qua trị liệu, chẳng qua là thương thế cũng không trầm trọng như Tô Tần. Hắn cố hết sức nâng cơ thể của mình dậy, cảm ơn Tô Tần, sau đó không nhịn được hỏi:

- Tại sao ngươi lại giúp ta?

Mặc dù ngày xưa có tình đồng môn, nhưng từ việc Tô Tần rời khỏi Trường Lăng đến những chuyện xảy ra trong Tiên Phù tông, hắn biết rõ Tô Tần tuyệt đối sẽ không xem hắn là bằng hữu, thực tế không có khả năng bất chấp tính mạng để cứu hắn.

Theo hắn thấy, đây là điều hoàn toàn không bình thường, thậm chí không thể nào xảy ra.

Tô Tần hờ hững nhìn Trương Nghi, khóe miệng dần có chút mỉa mai.

Y quay đầu nhìn về phía Trường Lăng.

- Có lẽ ngươi vẫn chưa nghe nói, sư đệ của ngươi - Đinh Ninh đã bị giết.

Y nói cực kỳ chậm rãi, đồng thời còn mang theo vẻ hơi vui mừng.

Thân thể của Trương Nghi trong khoảnh khắc này chợt dừng lại.

Hắn giữ nguyên tư thế nâng người lên như thế.

Đối với một người bị thương nặng sắp chết như hắn mà nói, muốn duy trì tư thế như vậy còn khó khăn hơn so với việc ngồi hẳn dậy.

Nhưng hắn chính là như vậy, có vẻ như nửa người của hắn không liên quan gì đến thân thể, cứ giữ nguyên như vậy.

- Ngươi nói cái gì?

Trương Nghi dường như không nghe rõ, nhìn Tô Tần hỏi lại.

- Đinh Ninh chết rồi.

Tô Tần không nhìn hắn, mà chỉ nở nụ cười:

- Trên chiến trường, hắn đã bị người ta lợi dụng phá giải phong ấn của tổ địa Thiên Lương, kết quả chết ở bên trong chỗ đó. Vì hắn chết rồi nên ta mới phải cứu ngươi, bởi vì ít nhất hiện tại chỉ có ngươi còn sống, đối với nữ chủ nhân Trường Lăng mà nói, ta mới có giá trị.

- Chỉ cần ngươi còn sống, ta mới có giá trị.

Tô Tần lặp lại câu nói này, sau đó lạnh lùng tự giễu:

- Nếu không, ta sẽ là một con chó bị vứt bỏ ở đây bất cứ lúc nào.

- Không thể nào.

Trương Nghi đột nhiên giãy giụa, muốn ngồi dậy hỏi Lý Đạo Cơ, nhưng sự giãy giụa này lại khiến hắn ngã mạnh đập vào cáng cứu thương.

- Ngoại trừ việc ngươi lấy được Kiếm linh của Mân Sơn Kiếm tông, cô ta muốn giết ngươi chỉ vì Đinh Ninh đã chết. Dưới cái nhìn của ả, giữ ngươi chính là hậu hoạn, giết ngươi cũng không cần lại cố kỵ cảm nhận của Đinh Ninh.

Tô Tần quay đầu nhìn Trương Nghi đang gần như không thở nổi, lạnh lùng nói:

- Nếu không thì tại sao ả ta phải giết ngươi chứ?

Đầu và ngực Trương Nghi đều đau đớn đến tê liệt. Lý trí và trực giác nói cho hắn rằng Tô Tần không nói dối, nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này. Hắn dùng hết khí lực toàn thân, gào lên:

- Sư thúc!

Hoàng cung Đại Yến.

Bên ngoài ngự thư phòng là Ngự hoa viên.

Có một con đường lát bằng bạch ngọc đi xuyên qua Ngự hoa viên này, ở giữa có một cây cầu bạch ngọc bắc ngang qua hồ nước. (bạch ngọc: ngọc trắng)

Trên bạch ngọc được điêu khắc long phượng tường vân, ngày thường toát lên vẻ uy nghiêm, mỹ lệ lại an lành, bình yên.

Thế nhưng vào lúc này, trong Ngự hoa viên, khắp nơi đều bị bao phủ bởi những mảnh thi thể be bét và binh khí vụn vỡ. Ngoại trừ Ngự thư phòng và cây cầu bạch ngọc dẫn đến chỗ đó, còn lại đã bị thiên địa nguyên khí xé rách, toàn bộ không còn hình dạng như ban đầu.

Lớp huyết tương nặng nề bao phủ những hoa văn chạm khắc, nổi lên những mảnh da thịt và các nội tạng, như thể đang trải một tấm thảm dày lên Ngự hoa viên này.

Trên người mấy tên Tu hành giả cường đại bị đủ loại vết thương khủng khiếp. Thiên địa nguyên khí xung quanh xiết chặt cơ thể của bọn họ, biến hóa thành đủ loại ánh sáng và mây trôi, khiến họ trông như Thần Ma, nhưng trong mắt của họ lại tràn ngập tuyệt vọng và phẫn nộ.

Những con đường xung quanh Hoàng cung và những mái ngói phản chiếu những tia chớp lạnh lẽo của binh khí và phù khí.

Những tia chớp này giống như tạo thành từng đợt sóng lớn, bốn phía áp bách bọn họ, biến khu vườn này thành một hòn đảo cuối cùng.

Mặt đất hơi chấn động, có một tiếng kim loại nổ vang cực lớn đang dần truyền đến, cho thấy rõ một số phù khí với lực sát thương khổng lồ đang tiến lên.

- Trung Thuật Hầu!

Một thân ảnh màu vàng óng xuất hiện ở cánh cửa tàn phá của Ngự hoa viên, trong số những Tu Hành giả cường đại trong vườn, một người đột nhiên hét lên đầy tức giận.

Đây là một người đàn ông trung niên mặt trắng, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn.

Nhưng mấu chốt nhất là hắn đang mặc Cửu Long bào màu vàng óng trên người.

Ở vương triều Đại Yến, chỉ có Yến đế mới có thể mặc Cửu Long bào, đại biểu cho quyền lực độc nhất của hoàng đế.

Đối với những thần tử trung thành với Yến đế mà nói, đây là sự phản nghịch, là đại bất kính một cách trắng trợn.

Tuy nhiên, khi nghe thấy một tiếng gầm đầy giận dữ như vậy, người đàn ông mặt trắng xuất hiện ở cửa ngự hoa viên bị phủ kín bởi máu thịt và thi thể nở một nụ cười ôn hòa.

- Đã đến nước này mà các ngươi còn quan tâm đến những chuyện này sao?

Gã ôn hòa mà đồng tình nhìn vài tên Tu Hành giả này, đồng thời, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt ở ngự thư phòng với ánh mắt chân thành tha thiết và cực kỳ thành khẩn:

- Hoàng huynh, chẳng nhẽ huynh phải đợi đến khi mọi người chết sạch mới đi ra thoái vị sao?

Giọng của gã rất ôn nhu, nhưng trong vũng máu lại chấn động, toát lên vẻ lãnh huyết và cường đại.

Cánh cửa của thư phòng vẫn đóng chặt, bên trong không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Đại Yến Trung Thuật Hầu, người này được phong hầu ở nơi xa, nhưng đột nhiên trở lại Hoàng thành phát động một cuộc binh biến Vương Hầu trước nay chưa từng có, gã cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng cười, nói:

- Ta không rõ huynh đang chờ đợi cái gì?

Vừa nói xong, gã nâng tay phải đang buông thỏng lên.

Nhưng cũng đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm phát ra từ Ngự thư phòng.

- Sau Lộc Sơn Hội minh, cho dù là tân hoàng nước Sở đăng cơ cũng không khiến cho phản loạn. Trong ba triều Sở Yến Tề, nếu bàn về yên ổn, triều Yến ta chính là đứng đầu. Các vương triều khác cũng không có ai dám phản loạn, ta ngược lại muốn biết, vì sao hết lần này đến lần khác, chỉ có đám loạn thần các ngươi lại dám ở Đại Yến ta phản loạn.

Theo âm thanh này vang lên, cánh cửa của Ngự thư phòng lặng lẽ mở ra.

Một bóng người màu vàng óng không kém xuất hiện ở cửa phòng này.

Đồng tử của Trung Thuật Hầu hơi co lại, nhưng vẫn cười ôn hòa như trước, trào phúng nói:

- Hoàng huynh, huynh muốn ta nói sự thật sao… Huynh là Yến đế, cho dù là so với Sở đế ngày xưa hay là với đám người Nguyên Vũ mà nói, huynh đều có một nhược điểm chí mạng, đó là tu vi của huynh thấp nhất trong tất cả các Đế vương. Ngay cả nữ tử đang nắm quyền Đại Sở cũng có tu vi cao hơn huynh.

- Tu vi không đủ, rất khó để kẻ dưới phục tùng, quan trọng nhất là không thể nào ngăn chặn dục vọng ám sát huynh của người khác.

Trung Thuật Hầu hơi dùng lại, kiêu ngạo cười nói:

- Nhưng nếu ta trở thành tân hoàng của Đại Yến thì sẽ không tồn tại vấn đề như vậy.

- Thật sao?

Nhưng điều để cho Trung Thuật Hầu không ngờ là, trên gương mặt của Yến đế không hề có chút tuyệt vọng nào, mà thay vào đó lại xuất hiện vẻ giễu cợt.

Yến đế trào phúng nhìn gã, hơi ngẩng đầu lên, nói:

- Trong các Đế vương, tu vi của ta quả thật là thấp nhất, nhưng ta không ngu hơn bọn họ… Quan trọng hơn là tu vi của ngươi cũng không phải là mạnh nhất Đại Yến. Cho nên có người đã mơ thấy một ngọn núi, nhưng ngươi lại hoàn toàn không thấy gì cả.

Trung Thuật Hầu bất giác cau mày, gã không hiểu ý mấy lời này của Yến Đế.

- Bây giờ ta mới đi ra, cũng không phải vì e ngại hay ôm một tia may mắn, mà là ta muốn triệt để nhìn rõ, đến cuối cùng, rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự đứng về phía ta, có bao nhiêu người mà ta thường tín nhiệm sẽ đứng bên cạnh ngươi.

Trong giọng của Yến Đế xuất hiện một tia tức giận không thể khống chế.

Cơ thể của Trung Thuật Hầu đột nhiên hơi lạnh.

Trong lòng gã dấy lên một cảm giác xấu.

Gã nhanh chóng giơ tay phải lên.

Tuy nhiên cũng trong nháy mắt này này, cơ thể của gã lại hơi cứng đờ.

Một tiếng hét kinh hoàng vang lên.

Một cỗ hàn ý và hắc ý nồng hậu dày đặc tuôn ra từ phía sau Ngự thư phòng.

Toàn bộ Ngự thư phòng dễ dàng bị xé nát như một tờ giấy mỏng manh. Thậm chí, một số gã Tu hành giả ngoan cố thủ hộ Ngự thư phòng đều xoay người sang chỗ khác, trong đồng tử lộ rõ vẻ rung động và không thể tin được.

Giống như một con Hồng Hoang cự thú lăng không hiện lên. (đột nhiên xuất hiện từ trong không khí)

Một ngọn núi xuất hiện nơi Ngự thư phòng.

Một tòa Hắc sơn thật sự.

Bình Luận (0)
Comment