Núi màu đen không hề to lớn, thậm chí còn không cao bằng đại điện cao nhất trong hoàng cung nước Yến.
Nhưng ngọn núi màu đen này lại mang đến cảm giác lực áp bách vô cùng khủng bố cho bất kỳ Tu hành giả nào ở đây.
Trong ngoài hoàng cung Đại Yến lúc này có rất nhiều người đã từng đến Lộc sơn, xem Nguyên Vũ và mấy tông sư đứng đầu đương thời quyết đấu.
Khí tức của tòa núi đen này vừa mới hiện lên, thân thể những người này đã không kìm được run rẩy.
Loại khí tức Âm thần Quỷ vật độc đáo này đến từ Tề.
Chỉ có tên tông sư của vương triều Đại Tề kia mới có một tòa núi đen như vậy.
Tên tông sư Đại Tề kia đã chứng minh với thế nhân trong Lộc Sơn hội minh, hắn chính là người mạnh nhất trong tất cả tông sư tham dự, ngoại trừ Nguyên Vũ ra.
......
Ngự thư phòng vỡ vụn, thay vào đó là tòa núi đen gồ lên.
Trên tòa núi đen không quá to lớn này không có bất kỳ cỏ cây nào, nhưng lại có vô số bia mộ lít nha lít nhít đứng thẳng.
Mỗi một tòa bia mộ đều có sự khác biệt, bất kể từ hình thức hay là chất liệu, hơn nữa đều có khí diễm màu đen hoàn toàn khác biệt quấn quanh.
Từng sợi khí diễm màu đen đều có khí tức âm trầm, nhưng trong cảm giác lại có sự khác biệt với nhau hoàn toàn, tùy ý lay động giống như cỏ dại ở trên núi.
Trung Thuật Hầu ngẩng đầu nhìn tòa núi đen này, ánh mắt hắn nheo lại, lông mày lại chợt trắng bệch.
Hắn ẩn nhẫn ở biên thành đất Yến nửa đời người, chính là mưu đồ cục diện hôm nay, lúc này mắt thấy mình thành công nhưng đột nhiên lại có tòa núi đen hiển hiện ra, hắn sao có thể không vội, có thể không giận hay có thể không già?
Yến đế giễu cợt nhìn hắn.
Lão nhìn nếp nhăn và lông mày đột nhiên chuyển sang màu trắng trên mặt hắn, châm chọc nói:
- Ngươi có biết thời gian của mình cũng không còn nhiều, không bao lâu nữa thì Ngân Tiễu quân của ta sẽ giết trở về. Lúc này ngươi còn không hàng, vậy còn muốn làm cái gì?
Sau khi giọng nói của lão vang lên, những kim loại ánh lên vẻ lạnh lẽo trong Hoàng cung chung quanh đều bắt đầu tán loạn, như thủy triều đánh tới bãi cát, cuối cùng hết lực rồi hóa thành bọt biển, hoàn toàn tan biến đi.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trung Thuật Hầu cũng xuất hiện một tia trào phúng và ý cười cuồng nhiệt.
Hắn nhìn Yến đế, rồi nghiêm túc lắc đầu nói:
- Ta vẫn muốn thử một lần.
Yến đế cười lạnh:
- Thử một lần?
Trung Thuật Hầu khẽ gật đầu, lạnh lùng nói:
- Dù sao hắn cũng không phải là Yến Anh, ai cũng biết là Yến Anh đã chết.
Yến đế không nói nữa.
Lão đã cảm nhận được biến hóa của tòa núi đen sau lưng, lão biết mình không cần phải đáp lại những lời này.
Trên tòa núi đen, tất cả các bia mộ bắt đầu run động và lắc lư.
Tro bụi màu đen và bùn đất không ngừng rung rung ở đáy bia mộ, từng đạo từng đạo khí tức âm lãnh cũng không phóng tới bầu trời, mà điên cuồng vọt tới chỗ sâu dưới đất, nơi mà nhận biết của Tu hành giả cũng không thể đạt tới.
Trong ngoài hoàng cung này có vô số Tu hành giả đang hoảng sợ thất sắc.
Trong cảm nhận của bọn họ, tòa núi đen này đã làm cho toàn bộ Hoàng cung biến thành U Minh, loại Âm khí vô hình tràn ngập toàn bộ Hoàng cung kia thậm chí còn làm cho một ít Phù khí và phi kiếm đều không thể thi triển.
Trung Thuật Hầu cúi đầu.
Trong khoảnh khắc này mái tóc đen của hắn cũng chuyển sang màu trắng.
Hai tay hắn ngay lúc đó chợt ấn từ hư không xuống mặt đất trước người.
Một viên Kim Cương Xử nhỏ bé và óng ánh từ trên tay hắn rơi xuống. (Kim Cương Xử: Chày kim cương)
Tất cả đồ vật chưa vỡ trong mảnh Ngự hoa viên này, bao gồm cả tòa cầu ngọc màu trắng được bảo trì hoàn hảo trong chiến đấu kia cứ bể nát như vậy, vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh.
Toàn bộ cường giả thủ vệ ở phía trước Yến đế đều miệng phun máu tươi, không thể khống chế được thân hình bay ngược ra sau trong tiếng quát chói tai.
Yến đế rên lên một tiếng, trong khoảng không trước người lão xuất hiện vô số bọt khí tinh mịn, tỏa ra, lại phảng phất như ở trong nước sôi trào.
Khi những hình ảnh này đã diễn ra, trên mặt đất trước người Trung Thuật Hầu mới phát ra một tiếng "bịch" trầm đục.
Viên Kim Cương Xử óng ánh kia lúc từ đầu ngón tay hắn rơi xuống mới chỉ nhỏ như một mảnh móng tay, thế nhưng sau khi rơi xuống đất lại biến thành cao cỡ một người, như một tòa tháp nhỏ trong suốt óng ánh.
Bầu trời vàng óng một mảnh, có rất nhiều ngọn lửa xuất hiện.
Toàn bộ cái lạnh của Yến đô đột nhiên tiêu tan, phảng phất như mùa hè tiến đến.
Bởi vì từng dòng lửa màu vàng óng kia là Thái Dương Chân hỏa.
Vẻ mặt Trung Thuật Hầu không chút thay đổi nhìn tòa núi đen, nhìn Thái Dương Chân hỏa chen chúc bắn tới theo ý hắn.
Vương triều Đại Tề, nhất là Âm thần Quỷ vật chi đạo truyền riêng một mạch của Hắc Sơn là thủ đoạn tu hành quỷ dị nhất thiên hạ, dẫn dắt Tu hành giả chết đi hoặc là một ít dị thú Âm khí cường đại lưu lại trên thế gian.
Loại khí tức Âm minh này sợ nhất chính là Liệt Dương Chân hỏa, cho nên hắn lập tức lợi dụng loại chân hỏa này phá đi.
Trong nháy mắt có vô số đạo Thái Dương Chân hỏa ngưng tụ tựa như trường mâu không ngừng cắm xuống tòa núi đen này.
Trên tòa núi đen trong nháy mắt bị đâm ra vô số lỗ thủng, vô số bia mộ bị bẻ gãy, bị thủng lỗ chỗ, không có bất kỳ bùn đất hay sắt đá nào bắn tung tóe, mà là từng luồng khói dày đặc dâng lên.
Chân nguyên trong cơ thể Trung Thuật Hầu không ngừng cuồn cuộn tuôn ra, toàn bộ thân thể của hắn đều giống như trở nên trong suốt, hào quang vạn trượng, giống như thiên thần.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong phản quân vây Ngự hoa viên phát ra từng hồi tiếng hoan hô, rất nhiều Tu hành giả cảm nhận được Âm khí tràn ngập hoàng cung đang tiêu tán, vẻ lo lắng trong lòng bọn họ cũng dần dần biến mất, lòng tin bắt đầu khôi phục lại.
Tòa núi đen bị tàn phá hoàn toàn, dường như có thể hoàn toàn biến thành khói đặc và tro đen bất cứ lúc nào.
Nhưng cũng đúng lúc này, có một khối chỗ trũng tối om trong một sơn cốc gần đỉnh của tòa núi đen chậm rãi nứt ra.
Một thiếu niên tóc đen giống như đã từ ngủ say hồi lâu tỉnh lại, chợt từ dưới đất xoay người ngồi dậy.
Sắc mặt gã rất trắng, trắng tới mức gần như trong suốt.
Bên trong đôi mắt gã có sức sống, nhưng trên người lại không có bất kỳ sức sống nào, thậm chí ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có, giống như sương lạnh trên bia mộ vào mùa đông.
Bởi vì da thịt của gã hoàn toàn không có chút màu máu nào, mà chỉ cực kỳ nhợt nhạt, cho nên thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng huyết mạch trong thân thể gã.
Mạch máu trong thân thể gã đều là màu đen, thứ chảy xuôi cũng không phải là huyết dịch đỏ tươi, mà lại là khí diễm màu đen.
Tiếng reo hò ngừng lại.
Thiếu niên đứng lên.
Mái tóc đen dường như còn cao hơn cả dáng dấp của gã, một mực kéo dài tới mức chấm đất sau lưng gã.
Khuôn mặt của gã rất trẻ trung, tuổi tác có lẽ không có quá nhiều khác biệt so với đám người Đinh Ninh, song lúc này bất kể tóc đen hay là da thịt, huyết nhục thân thể gã, đều khiến cho gã tràn ngập một loại khí tức yêu dị mà cường đại.
Ngay trong nháy mắt gã đứng lên, trên bầu trời xuất hiện một phiến mây đen.
Những đám mây đen che khuất vô số Thái Dương Chân hỏa từ trên bầu trời rơi xuống, điều quan trọng nhất là để cho ánh nắng không còn chói mắt nữa.
Thiếu niên này chợt hoàn toàn mở mắt ra.
Không chỉ có đồng tử mà toàn bộ cặp mắt của gã đều đen kịt, nồng nặc như mực.
Sau đó gã lập tức thấy rõ Trung Thuật Hầu, rồi bước ra một bước từ sơn cốc bên này đi tới chỗ của hắn đang đứng.
Khi gã bước ra một bước, tòa núi đen kia lập tức biến mất, hóa thành một đoàn khói đen dày đặc tràn vào trong cơ thể gã.
Trong tầm nhìn và nhận thức của tất cả mọi người, tòa núi đen này đã nhập vào bên trong thân thể khi gã bước ra một bước này.
Tòa núi đen này dường như chỉ là một bộ phận cơ thể gã.
Hoặc có thể nói chỉ là vật bản mệnh của gã.
Khuôn mặt của Trung Thuật Hầu cũng trở nên tái nhợt.
Hắn không cảm nhận được khí tức của vật bản mệnh, nhưng cảnh giới và nhận biết lại nhắc nhở hắn vô cùng rõ ràng, tòa núi đen này đã hoàn toàn hòa vào một thể với đối phương.
Tòa núi đen này và đại bộ phận cảnh giới cùng tu vi của tên tông sư kia lại hoàn toàn thừa tự ở trên người đối phương. (thừa tự, còn được gọi là "thừa", qua phòng, qua dòng, thừa tự. một là thừa tự đi ra ngoài, có nghĩa là con cái của họ được thừa kế vào gia đình của cha mẹ nuôi làm con nối dõi của họ. một loại khác là thừa kế vào, có nghĩa là những người không có con, nhận con nuôi của cùng một tông hoặc người thân là con nối dõi.)
Hắn không cảm nhận được khí tức của vật bản mệnh, chỉ bởi vì... pháp quyết Âm thần Quỷ vật của tên tông sư đệ nhất nước Tề kia hoàn toàn khác biệt với bất kỳ phương pháp tu hành nào trên thế gian, cho nên cũng không hề đi cùng một con đường!
Không thể nghi ngờ, thiếu niên hắn đối mặt lúc này đã trực tiếp vượt qua chướng ngại của Thất Cảnh, trở thành một gã tông sư trẻ tuổi nhất thế gian!
Trái tim hắn đập thình thịch.
Chuyện này không hợp đạo lý phá cảnh, cũng khó có thể dùng đạo lý để giải thích, thế nhưng nó lại vô cùng chân thật.
Trong nháy mắt sau đó, hắn gào thét đón lấy thiếu niên mang tòa núi đen mà đến, duỗi tay phải ra, giữa ngón giữa và ngón trỏ đang kẹp một mảnh Phù chỉ hơi mỏng vỡ vụn, vung về phía thiếu niên kia.
Phù chỉ thật mỏng lại phát ra Phù ý kinh khủng đến cực điểm. (Phù chỉ: lá bùa)
Thiên địa bị cắt làm đôi.
Bỗng nhiên có vô số bia mộ hiện lên trước đạo Phù ý này.
Vô số bia mộ tràn ngập toàn bộ thiên địa.
Những bia mộ này bị cắt thành hai đoạn, hóa thành khói đen.
Nhưng trong khói đen, thiếu niên tóc đen chấm đất đã đi tới trước người Trung Thuật Hầu.
Con mắt Trung Thuật Hầu híp lại thành một khe nhỏ, trong khóe mắt lại có hỏa diễm yếu ớt tuôn ra.
Trong khoảng không trống rỗng phía sau hắn lại bỗng nhiên có một cái bóng xuất hiện.
Cái bóng này rất thấp bé, chính là một người lùn.
Nhưng trong tay y lại có một thanh kiếm rất dài.
Thanh kiếm này cũng nhanh đến cực điểm, thậm chí không thua gì kiếm quang của Đạm Đài Quan Kiếm trong Mân Sơn Kiếm hội.
Cũng chỉ chợt lóe một cái, kiếm quang này đã dán eo Trung Thuật Hầu, đâm vào ngực thiếu niên kia.
Song cũng trong nháy mắt này, trong khóe mắt hiển hiện hỏa diễm yếu ớt của Trung Thuật Hầu lại bỗng chốc hóa thành tràn ngập khiếp sợ, thậm chí là tuyệt vọng!