Kiếm quang đâm vào ngực thiếu niên, lực lượng khủng bố trên kiếm cũng lập tức phá hủy máu thịt và kinh mạch của thiếu niên này, thậm chí bởi vì tốc độ của thân kiếm quá nhanh, cho nên khi đâm vào ngực gã thì đã xuyên qua thân thể rồi tạo thành một vết thương thông suốt từ trước ra sau.
Nhưng thiếu niên này lại không chết.
Thậm chí hành động của gã còn không có bất kỳ thay đổi nào.
Trong nhận biết của Trung Thuật Hầu, bên trong máu thịt cơ thể thiếu niên này cũng tràn ngập vô số bia mộ.
Sau đó tay thiếu niên chợt rơi xuống.
Trong tay gã xuất hiện một khối bia mộ màu đen rất lớn.
Đỉnh khối bia mộ này đập vào trên người Trung Thuật Hầu, cũng theo đó nện vào trên người tên lùn xuất kiếm nhanh đến cực điểm phía sau hắn.
Một tiếng "ầm" nổ tung.
Trung Thuật Hầu và tên người lùn này giống như bị một tòa núi đen trực tiếp đập trúng.
Mặt đất dưới thân hai người hoàn toàn nổ tung, lõm sâu xuống mấy trượng, trong nháy mắt sau đó lại giống như một đợt sóng biển bắn tung tóe ra ngoài.
Trong miệng Trung Thuật Hầu và tên người lùn điên cuồng phun ra máu tươi, một nửa cơ thể trùng xuống, giống như cái cày sau khi đã cắm xuống đất.
Người lùn ở phía sau Trung Thuật Hầu, song tu vi của y kém hơn rất nhiều so với hắn, cho nên khi thân thể y cày về phía sau thì cũng đã chết đi. Cơ thể y không có cách nào thừa nhận được càng nhiều lực lượng, trong nháy mắt sau đó lập tức nổ tung từ trong ra ngoài, biến thành một đoàn huyết vụ vỡ vụn.
Tất cả Tu hành giả có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Ngự hoa viên lúc này đều toàn bộ kinh hãi đến cực điểm, ngay cả Yến đế thì trong mắt hiện tại cũng là vẻ khiếp sợ khó nén.
Không người nào biết được lai lịch của tên lùn này, trong khoảnh khắc hiện tại thậm chí tất cả mọi người còn chưa kịp thấy rõ bộ mặt của y, nhưng bọn họ đều biết y là một Kiếm sư đáng sợ, một gã đại tông sư Thất Cảnh.
Thậm chí ngay cả rất nhiều Tu hành giả Thất Cảnh ở đây vẫn không thể phát hiện y làm cách nào đến đại tông sư, đã trực tiếp bị thiếu niên này dùng một kích giết chết.
Điều khiến người ta kinh hãi nhất chính là vết thương xuyên suốt trong ngực thiếu niên từ trước ra sau lúc này vẫn còn ở đó... Một kiếm của vị đại tông sư này đủ để giết chết bất kỳ Tu hành giả cường đại nào, cho dù là Nguyên Vũ cũng không có khả năng nhận lấy một kiếm như vậy mà vẫn sống sót.
Song hiện tại thiếu niên này vẫn đứng như cũ.
Thân thể Trung Thuật Hầu lùi lại mấy trượng, xuyên qua đoàn sương máu do cơ thể người lùn này biến thành, sau đó dừng lại.
Trong cơ thể hắn liên tục phát ra tiếng nổ, có từng chùm khí lưu giống như kiếm sắc đâm ra khỏi cơ thể.
- Đây là công pháp gì?
Chính hắn cũng biết mình sẽ lập tức chết đi, cảm giác cực kỳ không cam lòng làm cho hắn gian nan ngẩng đầu, nhìn vết thương trên ngực thiếu niên kia rồi nói:
- Sao ngươi có thể không chết?
Thiếu niên tóc đen chấm đất nhìn tên Tu hành giả chết đứng hiên ngang này, lắc đầu nói:
- Không người nào có thể bất tử, nhưng có chút công pháp lại có thể từ chết mà sinh.
- Từ chết mà sinh?
Trung Thuật Hầu nhìn thiếu niên này, thân thể hắn chấn động, dường như đã nghĩ thông suốt ý trong những câu nói này, nhưng trong nháy mắt sau đó hắn chợt cúi đầu, cứ như vậy mà chết đi.
Yến đế cũng hiểu những lời này.
Thần sắc lão hơi lạnh lẽo nhìn thiếu niên mang theo núi đen đến đây, nghĩ đến tất cả những thứ đối phương vứt bỏ, trong lòng không kìm được sinh ra kính sợ thật lớn.
Sau đó lão ngẩng đầu lên, nhìn về phía một tòa điện trong Hoàng cung.
Tòa cung điện kia là nơi chủ soái của phản quân.
Trung Thuật Hầu đã chết, phản quân đã không còn thủ lĩnh, nhưng cũng không có nghĩa là bên trong phản quân sẽ không có người chủ trì mới.
Phía trước cung điện kia có ba tòa tháp Huyền thiết đứng sừng sững, cao gần như bằng tòa điện ở phía sau.
Mặt ngoài ba tòa Phù khí hình tháp này khắc những phù văn đơn giản, phía trên mỗi tòa đều có hơn mười cái ghế ngồi giống như từng đóa hoa sen.
Phía trên những ghế ngồi này hiện tại đều là Tu hành giả Lục Cảnh ngồi xếp bằng.
Chân nguyên trong cơ thể bọn họ liên tục không ngừng tràn vào bên trong Phù khí này.
Trong thân tháp khổng lồ không ngừng nổ vang, giống như có nham thạch nóng chảy đang va chạm, đỉnh tháp dần dần phát sáng, tựa như có thứ gì đó đáng sợ sắp trào ra từ chỗ đó.
Trước ba tòa tháp này có mấy tên Tu hành giả đang đứng, cầm đầu là một gã mặc áo giáp màu vàng xanh nhạt, trên khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng giờ phút này hàm chứa vô số cảm xúc phức tạp.
Hắn chính là Vu Kỳ - Đại nguyên soái trấn thủ biên cương của vương triều Đại Yến.
Rất nhiều Tu hành giả cường đại ở biên quan có thể lặng yên xuất hiện ở chỗ này, tiến hành phản loạn như vậy, chính bởi vì Trung Thuật Hầu có có hắn phụ tá.
Giờ phút này Trung Thuật Hầu đã chết trận, hắn hiển nhiên trở thành lãnh tụ mới của phản quân.
Vu Kỳ là một trong những tướng lĩnh được Yến đế coi trọng nhất, thống lĩnh ba khu trong bảy nơi biên quân của Đại Yến, không ai biết được vì sao hắn lại muốn phản bội Yến đế.
Song hiện tại, theo ba tòa Thông Thiên tháp này kích phát, người nào cũng có thể hiểu rằng hắn đã không thể dừng lại.
Ai cũng biết hắn tình nguyện chết trận cuối cùng, cũng phải tìm cách giết chết Yến đế ở trước khi quân đội bên ngoài chạy tới trợ giúp.
Đúng lúc này hắn đột nhiên ngẩng đầu.
Bầu trời bỗng chuyển sang màu đen.
Đây là một đạo Phù ý cực kỳ đáng sợ, không chỉ bóp méo đi ánh mặt trời phía trên Hoàng cung nước Yến lúc này, mà ngay cả ba tòa Phù khí cường đại dẫn dắt thiên địa nguyên khí hội tụ đều bị ngăn cách.
Trong trái tim Vu Kỳ xuất hiện ý lạnh cực độ.
Hắn cảm nhận được sát ý đến từ phía sau lưng mình.
Trong nháy mắt xoay người, hắn chỉ nghe được vài tiếng quát lớn đến từ thuộc hạ.
Chợt có một người nam tử áo đen xuất hiện ở giữa mấy gã tướng lĩnh biên quân nước Yến phía sau ba tòa Phù khí kia.
Nam tử này mang theo một loại quý khí khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, nhẹ nhàng đi qua giữa mấy gã Tu hành giả. (quý khí: khí tức quý phái, sang trọng)
Mấy tên Tu hành giả ở phía sau y giống như viên giấy bị đồng loạt bóp nhẹ, bọn họ cuộn cơ thể mình lại, phát ra tiếng xương cốt nổ vỡ khủng bố, sau đó ngã xuống chết đi.
Vu Kỳ cũng giống như Trung Thuật Hầu, đều không phải là Tu hành giả tầm thường, cho nên trong nháy mắt này hắn đã hiểu được nam tử áo đen này đến từ Trường Lăng.
Cảm nhận được cỗ hắc ý đến từ trên trời, nhưng lại giống như một mảnh màn đêm nặng nề nhất che lấp hết thảy kia, hắn cũng hiểu vì sao tòa núi đen kia có thể lặng yên không một tiếng động tới trong Hoàng cung này. (hắc ý: ý đen)
Cựu quyền quý Trường Lăng, vương triều Đại Tề, núi đen ...
Trong đầu Vu Kỳ hiện lên rất nhiều đoạn cảnh tượng lộn xộn, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ rõ ràng, hắn nhìn nam tử áo đen này, cười khổ,
- Thì ra Yến Tề đã sớm kề vai đứng chung một chỗ.
Nam tử áo đen không hề cao lớn giống như hắn, nhưng giờ phút này lại trực tiếp nhìn thẳng hắn, hiển nhiên trong ánh nhìn mang theo một loại ý từ trên cao nhìn xuống, y nhẹ nhàng đáp lại,
- Nếu không phải Nguyên Vũ đã đến Bát Cảnh, vậy thì hắn đã chết ở Lộc Sơn Hội minh, mà Trịnh Tụ.... có lẽ cũng đã không sống nổi.
Vu Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nhìn nam tử áo đen này rồi nói:
- Ta không hề nghĩ cao xa như các ngươi.
- Vì ân oán cá nhân, vậy cũng rất tốt, chỉ là nghĩ không đủ sâu, nhìn cũng không đủ xa, cho nên các ngươi sẽ không thể thành công.
Nam tử áo đen nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Vu Kỳ lại trầm mặc một lát, nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý.
- Ta không muốn giết ngươi.
Nam tử áo đen nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Nếu các ngươi đã không thể thành công, vậy không cần phải hy sinh một cách vô vị, cho dù muốn chết thì ngươi cũng không cần mang theo rất nhiều người, bao gồm cả vương triều Đại Yến chết đi với ngươi.
Vu Kỳ suy nghĩ một chút, hắn còn chưa lên tiếng thì nam tử áo đen đã nói tiếp:
- Mặc kệ ngươi có ân oán gì với Yến đế, nhưng ân oán của ngươi cũng chỉ là một phần trong toàn bộ kế hoạch của Trịnh Tụ. Kể từ khi ngươi đã chắc chắn thất bại thì không cần phải kéo theo rất nhiều thuộc hạ trung thành với mình, bao gồm cả gia đình, anh em của họ chết vì ngươi. Ta có thể để ngươi còn sống, không phải sống vì chính ngươi, mà sống vì những người này, vì vương triều Đại Yến.
Vu Kỳ cười khổ một cái, sau đó lại nghiêm túc nói,
- Ngươi nói rất có đạo lý, ta cũng không có cách nào cự tuyệt.
Sau khi nói xong câu này, hắn phát ra mấy đạo quân lệnh.
Nam tử áo đen khom người hành lễ cảm tạ hắn, sau đó tránh ra một con đường, để cho tên thống soái biên quân này mang theo một ít thuộc hạ trung thành của hắn rời đi.
Bầu trời vẫn đang lâm vào trong bóng tối.
Hắc ý vẫn lượn quanh trong Ngự hoa viên.
Một trên trời, một dưới đất, tương phản khiến người ta không rét mà run.
Một tên nam tử áo vàng cầm ô đứng ở trong ngõ nhỏ Yến đô, hắn nhìn hắc ý trong Hoàng cung, hai tay cầm ô khẽ run rẩy.
Một chiếc lá vàng từ trên cây hòe phía sau hắn rơi xuống, bị chân khí rung động trên người hắn đánh thành bột phấn.
......
Trong Hoàng cung ở Trường Lăng, những chiếc lá vàng rực rỡ rơi xuống như mưa.
Một tên nam tử áo vàng đi qua con đường bằng đá, cực kỳ kính cẩn giao một phần văn thư cho cung nữ ngoài thư phòng hoàng hậu Trịnh Tụ.
Ở Trường Lăng, Hoàng bào không có nghĩa là Hoàng tộc, mà mang ý nghĩa là người trong nhà Hoàng hậu, cũng có nghĩa là quận Giao Đông.
Hoàng hậu xem qua phần văn thư do cung nữ đưa tới, trên khuôn mặt hoàn mỹ mà lãnh khốc của nàng lại có thêm một phần cảm xúc khác thường.
Cảm xúc này tựa như là cảm khái, nhưng cũng có vẻ là phẫn nộ.
Hoặc chỉ là thất thần, hồi ức trong nháy mắt.
Chỉ có chính bản thân nàng mới biết được rốt cuộc là cái gì.
Từ khi Nguyên Vũ đăng cơ, Ba Sơn Kiếm Tràng bị hủy trong tay nàng, từ đó nàng dần dần cảm thấy tất cả đều đã nằm trong tay mình, mặc dù không có người nọ thì tất cả mọi chuyện đều như ý nàng.
Nàng tựa như Thần linh thực sự có được thiên mệnh, không có chuyện gì không làm được. (thiên mệnh: số trời)
Nhưng từ khi Mân Sơn Kiếm hội bắt đầu thì nàng dường như chỉ luôn thua.
Nàng thua càng nhiều thì bóng ma mà người nọ lưu lại trong lòng sẽ càng ngày càng đậm, cũng càng ngày càng khuếch trương ra, dường như muốn chiếm giữ toàn bộ thân thể của nàng.
Nàng ném văn thư vào trong chậu than trước người, sau đó chậm rãi đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, đi về phía sau, tới chỗ sâu hơn trong Hoàng cung.
Chỗ sâu hơn trong Hoàng cung có một tòa phòng hành hình đặc biệt.