Căn phòng hành hình này nằm ở sâu trong hậu cung, thời Tiên hoàng nó chỉ là lãnh cung, mà lúc này đã bị một loại dây leo gọi là Tương Tư đằng bao bọc dày đặc, chỉ có một con đường có thể ra vào.
Loại dây leo Tương Tư đằng này là một loại thực vật ký sinh có thể dùng từ tham lam để hình dung.
Loại dây leo này ký sinh tất cả thực vật có thể ký sinh, khi thực vật chung quanh bị nó rút khô toàn bộ chất dinh dưỡng mà chết đi, loại dây leo này sẽ bắt đầu ký sinh lẫn nhau.
Kết quả của việc này chính là rốt cuộc sẽ chỉ còn lại một gốc dây leo tráng kiện nhất, cuối cùng khi mất đi vật chủ có thể ký sinh, nó sẽ không cắm rễ trong bùn đất mà chết khô toàn bộ.
Cho nên kết quả cuối cùng của loại dây leo này sinh trưởng đến chính là hủy diệt tất cả thực vật có thể ký sinh xung quanh, sau đó lại tự hủy diệt chính mình... Trừ khi có người cố tình cung cấp cây cối cho nó ký sinh.
Trong tòa lãnh cung này hiển nhiên có người cố ý cung cấp cho loại dây leo này có thể ký sinh, cho nên tình cảnh ở đây giống như nơi cô hồn dã quỷ tụ tập được miêu tả trong rất nhiều truyện, cây cối chết khô và dây leo đan xen cùng một chỗ, mà mấy chục dây leo đang xanh tươi thì sức sống bừng bừng, lớp biểu bì màu đỏ tím giống như đang muốn nhỏ máu.
Khi hoàng hậu bước vào lãnh cung, những dây leo này giống như sống lại, rung động như vui thích.
Những dây leo này xuyên qua tẩm cung trong lãnh cung, ở đỉnh chóp cung này đã phủ đầy những dây leo chết khô và còn sống, phía dưới cũng có lá khô xếp chồng thành thảm.
Khác với lá khô biến thành màu vàng như cây cối thông thường, lá của loại dây leo này cho dù khô héo vẫn lại là màu đỏ sậm, tựa như biểu thị quá trình sinh trưởng đẫm máu và tàn khốc của nó.
Thân Huyền cúi đầu, đứng ở phía trên phiến lá khô màu đỏ sậm này, nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền đến, khuôn mặt của gã cũng không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ hai con ngươi bị nhuộm thành màu đỏ sậm, tản ra một loại sáng bóng yêu dị mà cuồng nhiệt nào đó.
- Ta không thể hoàn toàn tin tưởng quá trình Cố Hoài chết đi theo như lời ngươi kể.
Giọng nói của hoàng hậu vang lên,
- Bởi vì ta rất hiểu Cố Hoài, nếu hắn không có năng lực chiến thắng Chiến Ma Ha thì sẽ tuyệt đối không mạo hiểm tiến vào tổ sơn.
Hoàng hậu dừng lại ở cửa tẩm cung này, đôi mắt xinh đẹp của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào nhìn Thân Huyền đang cúi đầu, chờ đợi câu trả lời của gã.
Dung mạo của nàng dường như càng thêm hoàn mỹ, nhưng cũng chính vì điểm này cho nên nàng giờ phút này càng không giống như người của nhân gian, mà càng như là Thần Phật.
Thân Huyền rất hiếm thấy lại trầm mặc trước mặt nàng một lúc.
Sau đó gã mới chậm rãi nói:
- Ngài nói thật sự không tệ, ta đích xác có một chút giấu diếm, đó chính là ta cũng ra tay với Cố Hoài.
- Tại sao?
Hoàng hậu nhìn hắn một cái, nói:
- Chắc ngươi cũng hiểu được đối với ta, đối với toàn bộ vương triều Đại Tần mà nói thì hắn có ý nghĩa gì.
Giọng nói của nàng vừa bình tĩnh lại không có bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn không có nhiều bất ngờ.
Mặc dù đây là chuyện Thân Huyền dự liệu được, nhưng trong cơ thể gã vẫn không thể kìm được tuôn ra một ít ý lạnh.
Gã không khống chế được phản ứng của cơ thể mình, khiến cho thân thể khẽ run rẩy theo sợ hãi thực sự.
- Bởi vì ta có tư tâm.
Gã hít một hơi thật sâu, rồi vẫn cúi đầu tiếp tục nói:
- Ta muốn sống, ta muốn trở lại Trường Lăng.
Hoàng hậu lẳng lặng ngẩng đầu.
Lông mi xinh đẹp tới cực điểm của nàng hơi nhúc nhích một chút.
Sau đó nàng nhìn chủ nhân của Đại Phù Thủy Lao đã mất đi một cánh tay đang cúi đầu, cực kỳ đơn giản mà hỏi:
- Cố Hoài đã chết, ngươi dựa vào cái gì để mình có thể sống sót, dựa vào cái gì còn dám trở về Trường Lăng?
Thân Huyền lại trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu lên đón ánh mắt của nàng, nói:
- Theo ta thấy thì Cố Hoài đã chết, có lẽ ta ở Trường Lăng sẽ trở nên quan trọng hơn một chút... Đây vẫn là tư tâm của ta. Chắc ngài cũng hiểu, ta không muốn cả đời này đều bị giam giữ trong thủy lao tối tăm kia.
Hoàng hậu bình tĩnh nhìn hắn, nói:
- Trọng tâm hơn một chút? Chính xác thì ngươi muốn gì?
Thân Huyền cúi đầu, nói:
- Trung Hình Lệnh.
Lông mi xinh đẹp của Hoàng hậu lại bắt đầu nhảy lên, tuần suất dao động càng thêm dồn dập.
Khuôn mặt hoàn mỹ của nàng thậm chí còn hơi trắng ra, mang theo tức giận và lạnh lẽo thực sự.
Trung Hình Lệnh, đây là một chức quan chưa từng có ở vương triều Đại Tần, cũng chính là ý tưởng của người kia.
Mà sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, nàng chính thức trở thành Hoàng hậu thì đừng nói không ai dám nhắc tới trước mặt nàng, trên triều đình hay toàn bộ Trường Lăng cũng không có người nào dám nhắc tới người kia, hay dám đề cập đến ý tưởng có liên quan mật thiết đến hắn.
Thân Huyền không ngẩng đầu, chỉ hít sâu một hơi rồi nói:
- Ta đã mang Tục Thiên Thần Quyết về.
Hoàng hậu bắt đầu trầm mặc.
Nàng trầm mặc, dẫn đến không khí trong điện càng trở nên lạnh như băng, tất cả không khí bị một loại hàn khí U Minh đến từ tinh không cực cao đẩy đi.
Thân Huyền nín thở.
Gã biết rằng nàng đang cân nhắc và suy nghĩ, và những gì gã có thể làm chính là chờ đợi phán quyết sinh tử cuối cùng.
- Thiếu niên quán rượu kia đã thực sự chết đi?
Hoàng hậu trầm mặc một lát, rồi nhìn gã lại hỏi ra một vấn đề này.
Thân Huyền gian nan khẽ gật đầu:
- Nước Ô Thị cũng có thể chứng minh.
Hoàng hậu nhìn gã, nói:
- Nhưng ngươi vẫn phải chứng minh bản thân mình... Mặc dù ngươi mang Tục Thiên Thần Quyết về đây, nhưng đây chỉ là điều kiện ngươi dùng để trao đổi, ta vẫn không thể nào hoàn toàn tin tưởng ngươi.
Thân Huyền ngẩng đầu nhìn nàng, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Ta hiểu, cho nên ta chỉ cần có thể chứng minh chứ không hề oán hận ngài.
Hoàng hậu khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
Thân Huyền khom người hành lễ, sau đó trên tay gã nổi lên một cỗ khí tức bản mệnh tinh thuần, một mảnh lá khô màu đỏ sậm từ trên mặt đất bay bổng lên không, rơi vào trong tay gã, cũng dần dần tỏa ra hào quang như hồng ngọc, cũng trở nên nặng nề như ngọc thạch, trên mặt lá bắt đầu phủ đầy rất nhiều văn tự và đường cong được khắc ra theo tâm ý của gã.
Sâu trong đôi mắt lạnh lùng của Hoàng hậu xuất hiện sắc thái cuồng nhiệt khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Đây chính là Tục Thiên Thần Quyết mà người kia muốn quan sát, nhưng cuối cùng cũng không có được, mà hiện tại, thứ này rốt cục tới trong tay nàng.
Khi phiến lá cuối cùng hoàn toàn biến thành hồng ngọc rơi vào trong tay nàng, cảm nhân được khí tức nhộn nhạo bên trong những đường cong huyền ảo kia, thân thể nàng hơi run rẩy, nàng có thể lập tức khẳng định bộ điển tịch này không thể là giả.
Nàng không nói gì thêm, quay người rời đi.
- Thân đại nhân, đắc tội rồi.
Một gã Tu hành giả mặc áo bào màu vàng đi ra từ giữa dây leo, cười cười với Thân Huyền.
Y đưa rương mang theo bên người ra, không kiêng nể gì mở ra ở trước người Thân Huyền.
Sau đó y gần như thô bạo, trực tiếp lấy một bình dược dịch thông qua một cây cương châm rỗng ruột đâm vào trong một đường huyết mạch trên cổ gã.
Thân Huyền phát ra một hồi kêu rên dồn dập, hai chân giống như chùy thép đạp một cái vào mặt đất.
- Thân đại nhân, ngài chính là người dạy ta những thủ đoạn này.
- Đồng thời, ta rơi vào chỗ này cũng là do ngươi tặng cho.
- Thân đại nhân, ngươi vẫn may mắn hơn ta rất nhiều, chỉ cần ngươi có thể chống đỡ được, chỉ cần ngươi phun ra lời nói, giống như lời ngươi nói với Hoàng hậu nương nương trước đó thì bên ngoài còn có tiền đồ tốt đang chờ đại nhân, cho nên đại nhân cũng không nên ghi hận ta.
Nhìn gương mặt thống khổ vặn vẹo của Thân Huyền, tên Tu hành giả áo bào màu vàng này lại nở nụ cười, cười đến ngũ quan cũng gần như vặn vẹo, tràn ngập vẻ tàn nhẫn và sảng khoái.
Trong nháy mắt kế tiếp, y không thèm để ý đến cảm thụ của Thân Huyền, một cỗ khí tức bản mệnh cường đại tỏa ra từ trên cơ thể y, những dây leo cực lớn treo ở phía trên chợt như những con rắn khổng lồ bắt đầu khởi động, buông xuống, sau đó trói chặt Thân Huyền rồi treo lên.
Hơn mười cây cương châm không ngừng đâm vào sâu trong thân thể Thân Huyền, từ đó có các loại dược lực khác nhau tràn vào, làm cho thân thể gã vặn vẹo thậm chí bắt đầu xé rách. (cương châm: kim thép)
Thậm chí tên Tu hành giả áo bào màu vàng này cũng không có động tác dư thừa, nhưng do bản thân mình giãy dụa kịch liệt nên Thân Huyền bây giờ đã máu thịt mơ hồ, rốt cuộc cũng nhìn không ra hình người.
Đây là nơi bức cung bí ẩn nhất.
Nơi này có quá nhiều bí ẩn kinh người, cho nên tên Tu hành giả áo bào màu vàng được đưa đến chỗ này cũng chỉ có thể bị vây chết ở nơi đây cả đời, sẽ không có cách nào sống sót thoát khỏi tòa lãnh cung này.
Y là thuộc hạ của Thân Huyền.
Song nếu y chỉ có thể sống sót ở nơi đây, mà không có cách nào thoát khỏi tòa lãnh cũng này, không bao giờ được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vậy y đương nhiên cũng không cần bận tâm đến Thân Huyền nữa.
Thế nhưng điều y không ngờ tới chính là Thân Huyền lúc này lại thực sự không có bất kỳ hận ý nào với mình.
Bởi vì trong nhiều năm qua, gã vẫn đang chờ đợi một cơ hội như vậy, một cơ hội để chứng minh bản thân mình.
Gã đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập... Để bản thân có thể chịu đựng được cực hình như thế này mà vẫn có thể nói ra điều mình muốn.
Lúc này mặc dù gã thừa nhận thống khổ mà người thường cũng không thể tưởng tượng nổi, nhưng trong đầu gã vẫn luôn duy trì một tia thanh minh, ai cũng sẽ không nhìn ra trên mặt máu thịt mơ hồ của gã lúc này thậm chí còn lộ ra một tia ý cười trào phúng.
- Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
Giọng nói của Hoàng hậu dường như vẫn quanh quẩn trong lãnh cung này.
- Hoàng hậu tôn quý. Ta đã dốc sức vì ngài lâu như vậy, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ tới, hoặc có thể nói là từ xưa đến nay chưa từng cân nhắc, mà chỉ cho rằng ta hoàn toàn không xứng suy nghĩ rốt cuộc mình muốn cái gì?
- Vì sao có người lại biết rốt cuộc ta muốn cái gì?
- Đây chính là sự khác biệt giữa ngài và người khác.
- Giống như bây giờ, ngài muốn dùng thủ đoạn như vậy để cho ta chứng minh....., chứng minh ta ở trong mắt ngài vẫn luôn là một con chó có cũng không được mà không có cũng chẳng sao, không có gì khác so với những người áo vàng kia.
Thân Huyền cười châm chọc.