Một chiếc xe ngựa đang vượt qua một chỗ miệng núi.
Phía bên này miệng núi là lãnh thổ của vương triều Đại Tần, mà bên còn lại chính là cương vực của vương triều Đại Sở.
Một tướng lĩnh quân Tần cưỡi trên ngựa nhìn chiếc xe ngựa đi về phía đất Sở kia, áo choàng đỏ sau lưng bị gió núi thổi bay phất phới, như chiến kỳ tung bay.
- Lúc trước Trường Lăng loạn, bại trận dưới tay người Sở nên bị ép cắt đi quận Dương Sơn, đối với quân Tần ta mà nói chính là điều vô cùng nhục nhã. Nhưng theo ta thấy cái nhục ngày hôm nay lại càng sâu sắc hơn chuyện quân Dương Sơn bị cắt.
Mí mắt vị tướng lĩnh quân Tần này rũ xuống, mặt trầm như sắt lạnh lùng nói:
- Tu vi tiến cảnh của thiếu niên tiệm rượu kia lúc ở Trường Lăng, thậm chí tất cả hành động ở trước và sau Mân Sơn Kiếm hội đều đủ khiến người ta kính nể, lại càng lập được kỳ công cái thế ở trên chiến trường Ô Thị này, thế nhưng sau khi hắn chết trận, thân nhân duy nhất lại bị đưa tới Sở làm điều kiện để trao đổi bí mật nào đó, nàng đích xác rất lãnh khốc, lãnh khốc đến mức không khỏi làm cho người ta nghĩ đến sau khi mình chết, người bên cạnh mình sẽ gặp phải chuyện gì. (lãnh khốc: lạnh lùng và hà khắc)
"Nghe nói ngày đó Liêu Lăng quân đã đòi nữ tử này ở Ngô Đồng Lạc, lại bị thiếu niên tiệm rượu kia dùng vài câu nhục nhã phải quay về, lúc ấy hắn thậm chí còn không phải là một Tu hành giả, nhưng lại có thể bảo vệ được nữ tử Trường Lăng, hiện giờ chúng ta binh cường mã tráng lại phải trơ mắt nhìn nữ tử này bị đưa tới đất Sở, thật sự là nực cười tới mức đáng buồn.
“......”
Phía sau vị đại tướng biên quân nước Tần này có rất nhiều tướng lĩnh cưỡi ngựa dường như đang chờ đợi gã, thế nhưng khi nghe những lời xúc động phẫn nộ này của gã, bọn họ lại không hề lên tiếng.
Một là bởi vì bọn họ không có thân phận cao như vậy, không dám thẳng thắn phán xét như thế, hai là bởi vì bọn họ biết nếu như mình cũng không thể khống chế cảm xúc, trái lại sẽ làm cho cảm xúc của gã tướng lĩnh này càng thêm tồi tệ, càng thêm khó khống chế.
......
Trong xe ngựa, Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn ngồi yên tĩnh lạnh lùng giống như thường ngày.
Sắp tới Sở, đây cũng là lần đầu tiên nàng rời khỏi vương triều Đại Tần, tiến vào lãnh thổ của các vương triều còn lại, nhất là đối với nàng mà nói thì rời khỏi Trường Lăng lại còn mang theo hàm nghĩa khác.
- Ta tiếp nhận sắp xếp của ngươi chỉ bởi vì ngay cả Cố Hoài cũng chết trong tay ngươi, cũng chỉ là tán thành năng lực của ngươi nhưng không có nghĩa là ta đã tha thứ.
Tiếng ngựa hí nối liền thành một mảnh phía trước xe ngựa, Trưởng Tôn Thiển Tuyết cảm nhận được một loại khí tức dường như đã từng quen thuộc, nàng hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta khó có thể quên sau khi nhìn thấy, lại lóng lánh ra một tầng sương lạnh chân chính.
Một hàng quân Sở bày thế trận chờ quân địch.
Sau khi hoàn thành việc giao nhận văn kiện, một gã nam tử trung niên bộ dáng quân sư đến trước chiếc xe ngựa đã dừng ở cảnh nội vương triều nước Sở, vén rèm xe lên, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn Thiển Tuyết, tựa như xác nhận không sai, khẽ gật đầu với tướng lĩnh quân Sở.
Nhưng sau đó gã cũng không trở về chiếc xe ngựa mình ngồi lúc trước, mà cực kỳ to gan trực tiếp xoay người khom lưng tiến vào toa xe, ngồi ở đối diện Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Toa xe khá chật hẹp đối với hai người.
Người nam tử trung niên này chỉ gật đầu làm lễ, thanh âm tràn ngập cảm khái của gã vang lên, nhưng cũng chỉ quanh quẩn trong xe,
- Đã lâu không gặp.
Đây chính là ngữ khí khi gặp lại cố nhân.
Cho nên hai người thực sự là bạn cũ.
- Thật không ngờ ngươi còn sống.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không nhìn tên nam tử trung niên tóc mai đã có chút điểm trắng này, nàng giống như căm hận quay đầu, nhìn rèm cửa xe bị gió nhẹ thổi phất phơ, lạnh lùng nói:
- Lâm Chử Tửu sắp xếp để ngươi đến gặp ta, trái lại đã tốn không ít tâm tư, thế nhưng ngoại trừ gặp qua vài lần, đối với ta mà nói ngươi và bọn họ có gì khác nhau ư?
Nam tử trung niên mỉm cười, sau khi trầm mặc một lát, lúc này mới nhìn nàng, cực kỳ nghiêm túc nói,
- Thực ra ngươi không nên hận hắn, bởi vì ngươi vẫn chưa hiểu rõ một số việc.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết càng thêm căm hận nhíu mày, nói:
- Đều là chuyện đã đóng nắm hòm kết luận, nhắc lại những chuyện này còn có ý nghĩa ư?
Khuôn mặt nam tử trung niên càng thêm nghiêm nghị, gã gật đầu đáp lại:
- Mặc dù đều là chuyện trong quá khứ, nhưng bất cứ chuyện gì đều có đúng sai, Lâm Chử Tửu để ta đến gặp cũng không phải bởi vì ta từng là đồng môn học nghệ với ngươi, xem như là sư huynh của ngươi, mà bởi vì ngươi chắc chắn biết rằng ta chưa từng nói dối.
Trường Tôn Thiển Tuyết trầm mặc không nói.
Bởi vì nàng biết những gì nam tử này nói là đúng sự thật.
Nam tử này cũng xuất thân từ cựu môn phiệt quyền quý, từng có chung một sư phụ với nàng, nhưng cuối cùng lại rất thân thiết với Ba Sơn Kiếm Trường.
Tên của gã là Công Thâu Trực, vốn gã có một vị trí bên trong hai tướng.
Cũng không phải bởi vì xuất thân và tu vi của gã, mà ở chỗ gã thẳng thắn, ở chỗ gã cho tới bây giờ đều nói thẳng đúng sai, chưa từng nói dối.
- Ngươi biết không trọn vẹn về chuyện năm đó, hoặc có thể nói là rất phiến diện.
Công Thâu Trực nhìn nàng trầm mặc không nói, chậm rãi kể ra:
- Thương gia chủ trì biến pháp đích thật là chủ ý của hắn, nhưng Thương gia xúc phạm đến lợi ích của đại đa số quyền quý lúc đó, vì tạm thời tránh đại loạn và dập tắt lửa giận của một số người cho nên đã để cho Thương gia làm dê thế tội trước, nhưng chuyện này lại không có bất kỳ liên quan gì đến hắn, khi đó hắn đang ở Sở, lúc hắn nhận được tin tức thì đã ngày đêm không nghỉ trở về, nhưng khi đến nơi Thương gia chỉ còn lại một bé gái mồ côi. Cũng chính việc này đã đẩy hắn tới bên bờ vực quyết liệt với Nguyên Vũ. (biến pháp: cải cách chính trị)
- Thế gian đều cho rằng hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng kỳ thật sai lầm của hắn chỉ là tin tưởng Trịnh Tụ.
Công Thâu Trực nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đang mím chặt môi, chậm rãi nói:
- Năm đó chinh chiến với Ngụy, hắn để Trịnh Tụ ở lại Trường Lăng là muốn nàng ta ước thúc Nguyên Vũ, thực ra khi đó hắn và trong nhà các ngươi, kể cả các nhà còn lại cũng đã thương lượng gần như hoàn tất, đã xác định cụ thể ra các nhà ở Trường Lăng tương lai sẽ gánh vác chuyện gì, cũng đã phong Ngoại hầu.
- Chỉ cần lãnh thổ vương triều Đại Tần có thể tiếp tục mở rộng ra bên ngoài, đất có thể phong bất tận.
Công Thâu Trực nhìn đôi mi Trường Tôn Thiển Tuyết bắt đầu nhảy dựng lên, gã hít sâu một hơi, chậm rãi nói,
- Nhưng hắn thật sự không ngờ đến việc Trịnh Tụ lại đứng chung một chỗ với Nguyên Vũ. Hắn cũng hoàn toàn không biết bốn đại môn phiệt bị diệt chỉ trong một đêm. Mà đây chính là điều then chốt khiến hắn goàn toàn quyết liệt với Nguyên Vũ. Chuyện cuối cùng hắn và Trịnh Tụ mưu tính chính là để cho Ba Sơn Kiếm Tràng rời khỏi Trường Lăng một cách hòa bình, thế nhưng không nghĩ tới lại bị Nguyên Vũ và Trịnh Tụ dẫn đầu làm khó dễ.
Môi Trường Tôn Thiển Tuyết mím chặt như sợi tơ, khóe môi lại không ngừng chấn động.
- Hắn hoàn toàn không biết rõ những chuyện mà ngươi nói ư?
Nếu ngay cả lời nói của ta mà ngươi cũng không tin, vậy còn có một người đủ để chứng minh.
Công Thâu Trực nhìn nàng rốt cục chịu mở miệng, nghiêm túc nói:
- Dạ Kiêu biết những chuyện này không liên quan gì đến hắn.
Trường Tôn Thiển Tuyết ngẩng đầu lên.
"Đã là chuyện đóng nắp hòm kết luận rồi, nhắc lại những điều này còn có ý nghĩa sao?
Nàng lại chậm rãi nói ra một câu.
Cũng là lần thứ hai nàng nói ra câu này.
- Đương nhiên có ý nghĩa.
Công Thâu Trực nhìn nàng, chậm rãi khẽ nói,
- Hắn vội vàng chạy về Trường Lăng chính là vì sợ ngươi không tiếc tất cả trực tiếp đi liều mạng với Trịnh Tụ. Thế nhưng đến cuối cùng hắn cũng thật không ngờ Trịnh Tụ có thể lãnh khốc đến như thế, lại dùng nhiều mạng người như vậy để ép hắn xuất hiện.
Trường Tôn Thiển Tuyết trầm mặc không nói.
Gió lạnh vỗ vào rèm cửa xe, thỉnh thoảng có ánh sáng dường như cực kỳ chói mắt xuyên qua cửa sổ xe, khiến cho đôi mắt của con người đau rát.
Thế nhưng Công Thâu Trực vẫn chưa dừng lại ở đó.
Gã càng nhìn nàng thêm chăm chú, nói thẳng:
- Chắc ngươi cũng hiểu hắn đối xử với ngươi cũng không hề giống như tiểu thư Thương gia, chỉ xuất phát từ áy náy. Hắn vẫn luôn cực kỳ yêu thích ngươi, thế nhưng bởi vì hắn quen biết Trịnh Tụ trước, cho nên không thể nào tiếp nhận tình cảm của ngươi, cuối cùng cũng chỉ có thể xem ngươi là hồng nhan tri kỷ. Ít nhất trong mắt của ta, nếu như không có Trịnh Tụ, nếu hắn không gặp được ả ta...Người đầu tiên hắn thích chắc chắn sẽ là ngươi.
: Ps: Qua quyển mới, chúc mọi người có trải nghiệm tốt nhất khi đọc truyện