Thực sự thảo luận một người đã không còn ở thế gian rốt cuộc năm đó có thích một người hay không, chỉ thuần túy xem một người như bằng hữu tầm thường hay là hồng nhan tri kỷ, nhất là dưới tình huống thảo luận một người yêu không tồn tại của hắn, có thể yêu một người khác hay không, đây tựa như là một chuyện rất nhàm chán.
Tuy nhiên điều này lại rất quan trọng đối với cả hai bên.
Đối với Công Thâu Trực mà nói, đây là một trong những di nguyện cuối cùng mà hắn tôn kính nhất, đi theo cả đời người.
Gã biết rõ người năm đó vẫn rất muốn tìm Trưởng Tôn Thiển Tuyết, vẫn muốn xua tan đi hiểu lầm của nàng đối với hắn.
Đối với Trường Tôn Thiển Tuyết mà nói, ý bên trong càng thêm sâu nặng.
Nàng là đại tiểu thư của Công Tôn gia Trường Lăng.
Trước khi Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi, phụ tá Nguyên Vũ biến pháp, người có quyền thế nhất ở Trường Lăng chính là cựu quyền quý do Công Tôn gia cầm đầu. (biến pháp: cải cách chính trị)
Thân phận của nàng thậm chí còn cao quý hơn so với công chúa Đại Tần.
Nàng gặp người kia, và cũng đã yêu hắn tới mức không thuốc nào chữa nổi.
Thế nhưng người kia lại sánh bước bên cạnh Trịnh Tụ, hắn chẳng những khéo léo cự tuyệt tình yêu của nàng, hơn nữa còn quay đầu tiêu diệt đi Công Tôn gia.
Công Tôn gia to lớn như vậy, nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Điều mấu chốt nhất chính là Công Tôn gia từng có cơ hội đối phó hắn, nhưng chính bởi vì quan hệ giữa nàng và hắn, cho nên mới bỏ qua một cái sát cục, mặc cho hắn có thể trưởng thành.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì người Công Tôn gia tin tưởng tình cảm của hắn đối với nàng, cho dù Trịnh Tụ đã đến trước một bước thì chắc chắn cũng không đến mức phụ nàng.
Tình ý bị cự tuyệt, bị lừa dối, đồng thời còn bị lợi dụng là một điều hoàn toàn khác biệt.
Lúc này nàng trầm mặc không nói, nhưng đôi môi mím chặt cũng không ngừng run rẩy.
- Chắc ngươi cũng rất hiểu hắn.
- Nếu hắn không phải là người trong hồi ức của ngươi lúc trước kia, vậy phương pháp của Trịnh Tụ tuyệt đối không thể nào thành công, hắn cũng chắc chắn sẽ không có khả năng bởi vì muốn cứu một số người, mà tình nguyện tự mình chết trận ở Trường Lăng.
Nhìn cánh môi Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã bắt đầu run rẩy, Công Thâu Trực cũng không ngừng kể lại, gã nhìn nàng, nói ra những câu cực kỳ trọng tâm:
- Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Trịnh Tụ thành thục hơn so với ngươi, ả ta cũng hiểu rõ hắn hơn ngươi rất nhiều.
Nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống, có băng tuyết màu xanh đen chân chính nương theo hô hấp của Trưởng Tôn Thiển Tuyết xuất hiện trong xe.
Bên ngoài thùng xe lại không có bất kỳ biến hóa nào, song trong không gian chật chội của nó lại có sát ý khủng bố đang sát phạt.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cực kỳ chậm chạp nói:
- Ý của ngươi là ta hoàn toàn không nên hoài nghi hắn? ...... Hắn là người chủ sự của toàn bộ Trường Lăng lúc ấy, dù tuổi còn trẻ nhưng lại là đại ca đứng đầu được tất cả các ngươi tôn kính, cả nhà ta bị tàn sát ở Trường Lăng, ngươi bảo ta hoàn toàn không nên hoài nghi hắn ư?"
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Công Thâu Trực biết với tu vi lúc này thì nàng có thể dễ dàng giết chết mình, nhưng gã không có bất kỳ sợ hãi nào, mà chỉ nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi nói:
- Ít nhất khi hắn chết trận ở Trường Lăng, ngươi có lẽ cũng nên hiểu rõ. Nguyên Vũ và Trịnh Tụ đốt nhiều sách như vậy, giết nhiều người như thế, còn không phải muốn đổ rất nhiều sai lầm lên đầu hắn ư?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít sâu một hơi, băng tuyết màu xanh đen trong xe biến mất vô tung, nàng chỉ lạnh lùng lắc đầu, nói:
- Có lẽ hắn cũng không nghĩ như vậy, có lẽ hắn muốn vứt tính mạng bản thân rồi sống lại, cũng có lẽ Cửu Tử Tằm có thủ đoạn khởi tử hồi sinh.
Công Thâu Trực dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn nàng,
- Thế gian nào có thủ đoạn khởi tử hồi sinh, mà cho dù có thì thân thể, tinh thần ý chí của một người đã tan biến triệt để, muốn chết đi sống lại thì đó chính là phương pháp thực sự nghịch thiên. Điều này chỉ sợ cũng không khác gì với việc leo lên Cửu Cảnh trong truyền thuyết. Ai có thể đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở nào? Nếu không thể bảo đảm không có sai sót, ai dám dùng việc chết đi sống lại, dùng sinh tử của mình để đặt cược?
Sau khi dừng một chút, khóe miệng gã cũng không kìm được có chút vẻ trào phúng,
- Nếu đổi lại là Trịnh Tụ hoặc Nguyên Vũ, đương nhiên sẽ tiếp tục ẩn nhẫn thêm một đoạn thời gian, tìm một thời cơ tuyệt đối không có sơ hở rồi phản công báo thù.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc thật lâu, sau đó nói:
- Cũng giống như hắn cực kỳ tin tưởng Trịnh Tụ, trải qua rất nhiều năm, chuyện duy nhất ta học được chính là không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào. Ta muốn gặp Dạ Kiêu.
- Chỉ cần ngươi nguyện ý.
Công Thâu Trực gật đầu một lần nữa, chân thành nói,
- Chắc chắn y càng muốn gặp ngươi.
Khuôn mặt Trường Tôn Thiển Tuyết khôi phục vẻ lạnh lẽo như trước đây, nghe tiếng bánh xe ngựa vang lên, nàng quay đầu nhìn rèm xe ngựa không ngừng phiêu đãng theo toa xe lắc lư, khẽ nói:
- Cho nên mấy năm nay Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không thực sự biến mất... Ngươi có thể ở Sở, lại có thể khiến Sở đạt được thỏa thuận với Trịnh Tụ, biến ta trở thành vật phẩm giao dịch nào đó, đưa đến đất Sở một cách an toàn, điều này chứng tỏ toàn bộ vương triều Đại Sở hiện tại thực tế đều là của Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi hay sao?
Công Thâu Trực nở nụ cười.
- Có thể nói như vậy.
Nụ cười của gã có chút ảm đạm, không thấy được một chút kiêu ngạo nào.
Bởi vì gã biết rõ, thứ Ba Sơn Kiếm Tràng phải trả lớn đến dường nào.
......
Mân Sơn Kiếm tông, phía trên ranh giới có tuyết.
Bóng dáng của Bách Lý Tố Tuyết còn lạnh hơn cả sông băng không tan.
Tịnh Lưu Ly đứng thấp hơn ở một bên y, cơ thể không ngừng run rẩy.
Trong tay Bách Lý Tố Tuyết lúc này cũng có một mảnh lá cây.
Phiến lá cây này cũng có màu đỏ sậm, như máu tươi sau khi khô ngưng tụ thành, đồng thời cũng có rất nhiều đường cong huyền ảo.
Tịnh Lưu Ly không thể lĩnh ngộ ra hàm nghĩa giữa những đường cong huyền ảo này, thế nhưng nàng đã từng tìm hiểu dạng phù tuyến như vậy, cho nên nàng rất quen thuộc với khí tức đặc thù nào đó tỏa ra từ trong những đường cong này.
Đây chỉ có thể là tuyệt học chí cao của Mân Sơn Kiếm tông.
Phiến lá cây này là Thân Huyền đã đưa tới Mân Sơn Kiếm tông trước khi tiến vào Hoàng cung lúc trở về Trường Lăng.
Tục Thiên Thần Quyết rơi vào tay gã.
Nàng rất khó có thể tin tên thiếu niên tiệm rượu mà mình đi theo thật lâu kia thật sự đã chết, thế nhưng nàng tin tưởng nếu hắn không chết, chắc chắn sẽ không để cho Tục Thiên Thần Quyết rơi vào trong tay Thân Huyền.
Thân Huyền kia cố ý âm thầm đưa tới một mảnh lá cây đại biểu cho Tục Thiên Thần Quyết như vậy, lại đang có ý gì?
Tâm tình của nàng quá mức kích động cho nên nghĩ mãi mà không rõ.
- Đinh Ninh không chết.
Bách Lý Tố Tuyết mở miệng nói ra câu đầu tiên, cũng là câu để cho hô hấp của nàng trực tiếp ngừng lại, khiến nàng không thể tin ngẩng đầu lên.
- Hắn là người của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Bách Lý Tố Tuyết lại nói thêm một câu để cho cơ thể nàng càng thêm cứng ngắc.
Sau đó y nhìn nàng rồi nói tiếp:
- Thân Huyền lựa chọn Ba Sơn Kiếm Tràng.
Tịnh Lưu Ly vẫn không thể nào hiểu được, nàng ngơ ngác nhìn Bách Lý Tố Tuyết.
Bách Lý Tố Tuyết mang vẻ mặt không chút thay đổi nhìn lá đỏ trong tay, nhìn nó hóa thành băng vụn trong hàn ý.
- Tục Thiên Thần Quyết đã bị sửa đổi.
Nghe được những lời này của y, Tịnh Lưu Ly rốt cục mới kịp phản ứng, nàng chật vật hít vào một hơi, run giọng nói:
- Đây là Tục Thiên Thần Quyết đã được Đinh Ninh thay đổi. Hắn cố ý để cho bản Tục Thiên Thần Quyết như vậy rơi vào trong tay Trịnh Tụ?
Bách Lý Tố Tuyết nhìn nàng, cũng không trả lời.
Thế nhưng Tịnh Lưu Ly cực kỳ quen thuộc với y, cho nên nàng đã thấy được đáp án từ thần sắc trong mắt y.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một loại cảm giác mừng như điên mà khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
- Sư tôn.
Nàng do dự một lát, rồi nhìn Bách Lý Tố Tuyết, hỏi:
- Năm đó giữa ngài và người của Ba Sơn Kiếm Tràng trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngài lại thống hận hắn như vậy?