Đây là một đoạn bí mật năm xưa.
Ai cũng rất muốn biết rốt cuộc năm đó giữa Bách Lý Tố Tuyết và người kia phát sinh gút mắc gì, đến mức người kia muốn tiến vào Mân Sơn Kiếm tông xem một chút mà không thể được.
Nhưng gần như không có người nào dám, mà cũng không có ai có cơ hội trực tiếp hỏi Bách Lý Tố Tuyết.
Liên quan đến gút mắc giữa gã và người kia, trong thế giới của Tu hành giả từng có rất nhiều loại suy đoán, phần lớn người trong đó cảm thấy suy đoán có khả năng nhất chính là Bách Lý Tố Tuyết đã từng thực sự giao thủ với người kia.
Bởi vì khi người kia vừa mới nổi danh ở Trường Lăng đã tìm kiếm Kiếm sư cường đại để khiêu chiến, thế cho nên chuyện khiêu chiến quyết đấu đã phát triển cực kỳ thịnh vượng ở Trường Lăng hiện tại, thậm chí nếu không ứng chiến sẽ bị coi là biểu hiện cực kỳ nhu nhược. (ứng chiến: nhận lời thách đấu)
Phần lớn người đều suy đoán người kia đã thực sự khiêu chiến Bách Lý Tố Tuyết, mà Bách Lý Tố Tuyết đã không địch lại, bị nhục nhã, cho nên sau này người kia muốn vào Mân Sơn Kiếm tông xem qua một lần, lúc đó Bách Lý Tố Tuyết lại là đóng cửa không gặp, rốt cuộc cả đời người kia cũng không thể tiến vào tông môn này.
Kỳ thật ngay cả Tịnh Lưu Ly cũng suy đoán như vậy.
Bởi vì khi nàng đặt câu hỏi thì Bách Lý Tố Tuyết chỉ trầm mặc không nói, thế cho nên nàng không kìm được hỏi:
- Sư tôn, chẳng lẽ hắn thật sự đã khiêu chiến ngài?
Khóe miệng Bách Lý Tố Tuyết hiện ra một ý cười.
Lúc gã cười khóe miệng nhếch lên, tràn ngập ngạo ý, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập hương vị cảm khái và giễu cợt.
Gã lắc đầu rồi nói ra,
- Ta không hề giao thủ với hắn mà chỉ đóng sơn môn không gặp, chỉ vì hắn quá ngu.
- Quá ngu?
Tịnh Lưu Ly kinh ngạc nhìn gã, nàng khó có thể tưởng tượng, người kia hồi đó là thiên tài độc nhất vô nhị mà toàn bộ thiên hạ đều biết, bất kể là cảm ngộ tu hành hay là dẫn quân đánh giặc, minh tranh ám đấu đều không ai có thể sánh bằng.
Theo nàng thấy, cho dù là sư tôn mà nàng tôn kính đến cực điểm, nhưng dường như cũng không có tư cách nói người kia quá ngu xuẩn.
- Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, chuyện cũ năm xưa, cũng không có gì để nói.
Bách Lý Tố Tuyết xoay người sang chỗ khác, không nói thêm gì nữa.
Tịnh Lưu Ly nhìn bóng lưng gã, cho rằng gã đang trầm mặc nhìn băng tuyết vạn năm không tan trên đỉnh núi, lại không biết gã chỉ đang nhìn Trường Lăng, nhìn Hoàng cung xa xôi không thể thấy được bóng dáng kia.
......
Ánh mặt trời chiếu vào lãnh cung sâu trong Hoàng cung Trường Lăng.
Tương Tư đằng đỏ tươi như máu đang chậm rãi co về phía trên xà nhà, đan xen ở trên đỉnh điện.
Trên giường hành hình phía dưới, một thân ảnh máu thịt mơ hồ, hoặc có thể nói là một đoàn máu thịt mơ hồ đang không ngừng vặn vẹo, phát ra từng tiếng rên rỉ thê lương.
Tu hành giả áo bào vàng kia có chút tiếc nuối rút từng cây kim nhỏ đâm vào trong máu thịt của Thân Huyền ra, thậm chí còn không thèm lau sạch sẽ máu tươi mà đã thu vào hộp sắt.
Hai tên quan viên phụ trách ghi chép lại không hề giống tên Tu hành giả áo bào màu vàng cả đời không thể rời khỏi lãnh cung này, bọn họ khom người hành lễ với Thân Huyền đang vặn vẹo trên giường hành hình, lúc lui người rời khỏi tòa hành cung này, hai tên quan viên đều nhẹ giọng chúc mừng gã,
- Chúc mừng Thân đại nhân.
Khi hai tên quan viên này lui ra, lại có hai người khác bước nhanh vào.
Một người là y quan lớn tuổi, bắt đầu cố gắng xử lý thương thế của Thân Huyền càng nhanh càng tốt. (y quan: quan chữa bệnh)
Một người là quan y, mang theo những thứ để tẩy rửa thân thể sạch sẽ và một bộ quan phục hoàn toàn mới. (quan y: quan chuyên về lễ phục)
Mùi máu tươi trong lãnh cung bị tẩy sạch, bắt đầu tràn ngập mùi hương đặc biệt của một ít Linh dược hiếm có.
Tiếng rên rỉ thống khổ trong miệng Thân Huyền cũng chậm rãi biến mất, sau đó biến thành tiếng hít thở nặng nề.
- Thân đại nhân, xin ngài nhịn thêm chút... Đoạn đường khổ tận cam lai đã qua, vinh hoa phú quý đang chờ ngài ở phía trước... Ngay cả ta cả đời này cũng chưa từng thấy loại dược vật như vậy quá hai lần... Hiển nhiên cũng không cần nhiều lời về việc sau này Hoàng hậu nương nương sẽ đối đãi ngài như thế nào.
Y quan lớn tuổi thì thầm ở bên tai gã, theo y thấy, chỉ đến lúc này thì Thân Huyền mới có thể bắt đầu thức tỉnh, có được ý thức tự chủ của mình.
Cơ thể Thân Huyền cũng dần dần được lau rửa sạch sẽ, máu thịt bắt đầu mọc ra trên người, thậm chí ngay cả đau đớn cũng nhanh chóng bị dược lực mát mẻ áp chế lại.
Song điều ngay cả vị Y quan lớn tuổi này cũng không biết chính là lúc Thân Huyền nghe được những lời này của y, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, kéo theo một ý cười cực kỳ trào phúng.
"Làm cho một người bị thương tới mức tận cùng thì cho dù dùng Linh dược tốt nhất để tỏ ân, dù có thể bổ sung máu thịt và tu vi trở về, nhưng thật sự mọi thứ đều có thể bù đắp được sao?"
Thân Huyền thầm cười cười trào phúng.
Trong đồng tử của gã lúc này đang tràn ngập vẻ trống rỗng, ánh mắt nhìn lên phía trên đỉnh điện, trong đám dây leo khô bên trên đó lại có mấy cây duy nhất còn sống kia hút được chất dinh dưỡng tươi mới, cực kỳ kiều diễm, thậm chí một cây trong đó còn nảy ra mầm non.
......
Khi gã đang thầm cười trào phúng, Hoàng Chân Vệ mặc áo bào màu vàng nhạt đang đứng trên vọng lâu, trầm mặc nhìn chằm chằm vào một đoạn móng tường thành đang được xây dựng.
Nền móng bức tường thành này được bắt đầu từ đông, toàn bộ rìa thành Trường Lăng đã được xây dựng rất nhiều móng tường, chỉ chờ khai thác đá núi vận chuyển tới thì thành Trường Lăng vốn không có tường thành này, sẽ nhanh chóng có được một bức tường thành hùng vĩ sừng sững.
Ngoại trừ những vọng lâu như người khổng lồ đứng ở Trường Lăng, chiều cao của bức tường thành này sẽ vượt qua chiều cao của tất cả các tòa nhà còn lại trong thành.
Trong một tòa lầu khác ở chỗ xa xa, mấy gã tướng lĩnh cũng đang trầm mặc nhìn Hoàng Chân Vệ.
Thành Trường Lăng lúc trước không có tường thành, quân coi giữ ở các vọng lâu đều có tướng lĩnh chủ trì, mặc dù là tướng lĩnh tối cao, nhưng thực ra những tướng lĩnh này đều nghe lệnh của Mặc Thủ Thành.
Mặc Thủ Thành thực ra chính là thống soái tối cao của toàn bộ thủ quân Trường Lăng.
Chính Võ ty mặc dù có doanh trại đóng quân ở trong Trường Lăng, tất cả quân đội bên ngoài Trường Lăng cũng quy về bọn họ điều phái, nhưng quân thủ thành vẫn là một cỗ lực lượng cực kỳ quan trọng, cũng rất cường đại.
Sau khi Mặc Thủ Thành chết đi, dưới sự bày mưu tính kế của Hoàng hậu, quân thủ thành hiển nhiên được chuyển giao cho Hoàng Chân Vệ.
Hoàng Chân Vệ là học trò của Mặc Thủ Thành, lúc bình thường hay đi theo lão học tập, tất cả tướng lĩnh quân thủ vệ đều không có dị nghị hay không phục đối với chuyện gã tiếp nhận vị trí Mặc Thủ Thành để lại, nhưng điều khiến bọn họ có chút khó hiểu chính là, Hoàng Chân Vệ vốn là Ty thủ của một ty.
Sau khi tường thành được xây dựng, quân thủ vệ đều sẽ đồng loạt bàn giao vào trong tay gã, quyền thế của Hoàng Chân Vệ hiển nhiên cũng đã vượt xa Ty thủ và Hầu phủ còn lại.
Mà điều càng làm cho bọn họ khó có thể hiểu được chính là tin tức mới từ trong Hoàng cung truyền ra ngày hôm nay.
Tên ác quan Thân Huyền nắm giữ Đại Phù Thủy Lao trước kia sẽ trở thành Trung Hình lệnh của vương triều Đại Tần.
Đối với quan viên cấp trung hoặc cấp thấp bình thường mà nói thì ba chữ "Trung Hình lệnh" này có lẽ không quá đặc biệt, song đối với những quan viên cao cấp đã trải qua biến động ngày xưa và biến hóa của Ba Sơn Kiếm Tràng mà nói, ba chữ này lại cực kỳ kinh tâm động phách.
Người nào trên thế gian đều biết vương triều Đại Tần có thể nhanh chóng cường đại là bởi vì có Ba Sơn Kiếm Tràng, có bọn họ thúc đẩy vương triều Đại Tần biến pháp.
Nhưng phần lớn người đời chỉ biết người đứng đầu biến pháp chính là Thương gia, lại không biết ngoại trừ bọn họ ra còn có Lý gia.
Lý gia thay đổi hình pháp, Thương gia thay đổi tổ pháp. (hình pháp: luật hình sự; tổ pháp: quy tắc được thành lập từ xưa, từ đời trước)
Lý gia chú trọng lấy luật trị nước và đưa ra một ít suy nghĩ thậm chí đã vượt qua Hoàng quyền, mấu chốt nhất chính là, Trung Hình lệnh là một cái chức quan áp đảo phía trên tất cả các ty trong tưởng tượng của người kia.
Những tướng lĩnh thủ thành cao cấp này không thể hiểu được Hoàng hậu sẽ cơ cấu chức Trung Hình lệnh này như thế nào, nhưng bọn họ có thể khẳng định chỉ cần tin tức này thực sự là thật, vậy Trường Lăng sau này sẽ có thêm hai đại cự đầu đủ địa vị tiếp cận thậm chí sánh ngang hai tướng. (đại cự đầu: ông trùm, bá chủ)
Một người là Hoàng Chân Vệ mà bọn họ đang theo chân.
Một người chính là Thân Huyền đi ra từ trong Đại Phù Thủy Lao kia.
- Đánh nam dẹp bắc, hy vọng phong Hầu xa vời, cuối cùng vẫn không bằng một tên ác quan đi ra từ hình phòng. (ác quan: quan lại tàn ác; hình phòng: phòng hành hình)
Một gã tướng thủ thành lắc đầu cười lạnh, nói.
Y nói ra những lời này là do liên tưởng đến tên đại tướng quân Hổ Lang quân Lương Liên đã chết kia.
Tâm tình của y lúc này có chút bất bình, cũng đại biểu cho tâm tình của phần lớn các tướng lĩnh.
- Chúng ta nghĩ như thế nào cũng không quan trọng.
Một tên tướng lĩnh khác ở bên lúc này nhìn y một cái, khẽ lạnh nhạt mỉa mai:
- Ta chỉ hiếu kỳ tâm tình của Thánh thượng, không biết ngài sẽ nghĩ ra sao đối với những việc làm này của bà ta.