Tất cả tướng thủ thành đồng loạt câm như hến, không dám nói gì nữa.
Người nào trên thiên hạ đều biết Trịnh Tụ là nữ chủ nhân quyền thế nhất vương triều Đại Tần, thậm chí có thể nói là người chủ trì thực sự của Trường Lăng lúc này, bởi vì ai cũng biết Nguyên Vũ từ sau khi đăng cơ, phần lớn thời gian đều bế quan tu hành, hầu như tất cả chính sự đều giao cho hai tướng và Trịnh Tụ xử lý.
Nhưng đối với Trịnh Tụ, thái độ của tất cả người Tần đều rất vi diệu.
Sự cai trị lãnh khốc của nàng đối với toàn bộ vương triều Đại Tần khiến quốc gia này trật tự và cường đại chưa từng có trong những năm qua, nhưng sự lãnh khốc của nàng luôn khiến người ta sinh ra rất nhiều khó chịu, giống như thái độ lúc trước của nàng đối với Mặc Thủ Thành. (lãnh khốc: lạnh lùng và tàn nhẫn)
Nguyên nhân trọng yếu hơn chính là trên người nàng vẫn luôn có dấu vết của người kia.
Trong mắt những thủ tướng này, mặc dù cuối cùng nàng phản bội người kia, lựa chọn Nguyên Vũ, nhưng nàng dù sao cũng từng là nữ nhân của hắn, rất nhiều năm qua, Thánh thượng mà bọn họ trung thành lựa chọn quên lãng và xóa bỏ, thế nhưng nàng lại làm một số việc làm cho người ta không kìm được nhớ tới người kia.
Không thể phỏng đoán Thánh ý.
Song đối với những người không thích Trịnh Tụ mà nói, bọn họ cũng hiểu cực kỳ rõ, vương triều Đại Tần có thể cường đại chính bởi vì Thánh thượng và Hoàng hậu thân mật vô gian*, tu vi Thánh thượng cường đại cùng với sự quản trị có một không hai của Hoàng hậu. (Thân mật vô gian, thành ngữ Hán ngữ, ý là quan hệ thân mật, không có ngăn cách. Hình dung thân mật mười phần, không có bất kỳ cái gì ngăn cách. Xuất từ Đông Hán Ban Cố « Hán thư Tiêu Vọng Chi Truyện Tán »)
Đối với toàn bộ vương triều Đại Tần khổng lồ mà nói, thứ quan trọng nhất chính là thái độ và suy nghĩ của Thánh thượng đối với những cách làm của Hoàng hậu.
"Thân Huyền? ...... Trung Hình lệnh ư?"
Trong Hoàng cung uy nghiêm mà âm u, Hoàng đế Nguyên Vũ mặc áo vải ngồi ở trên giường, hắn lạnh nhạt nhìn một quyển văn thư đang được mở ra trước người, chỉ bình thản lắc đầu, sau đó nhắm hai mắt lại.
Nhắm mắt lại chính là bắt đầu một vòng tu hành mới.
Cũng biểu đạt ra ý chính là không thấy, nhắm mắt làm ngơ
Đối với tất cả những hành động của Trịnh Tụ, hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ mặc cho Trịnh Tụ phóng túng mà làm như trước kia.
......
Trong hoàng cung rất đẹp và tĩnh mịch.
Nhưng người đi lại bên trong nhìn tĩnh thất Hoàng đế chuyên dùng để tu hành, nhìn tướng các* của hai tướng, nhìn phương vị thư phòng của Hoàng hậu trong hậu cung, tất cả đều cảm thấy cực kỳ kinh hoàng. (tướng các: chỗ ở của tướng lĩnh)
Bọn họ đều cảm thấy rằng có đại sự gì đó đang phát sinh.
Song hết lần này tới lần khác vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh, tất cả đều yên lặng như ngày xưa.
Hoàng hậu ngồi ở cái bàn đã được dời tới phía trước, càng gần cửa lấy ánh sáng trên nóc nhà và tòa Linh tuyền màu trắng lượn lờ Linh khí kia.
Tất cả cánh Linh Liên hoa bên trong Linh tuyền đều đã tàn lụi, kết ra những đài sen căng đầy, mà những Linh khí màu trắng đang lượn lờ kia dường như đều hội tụ về phía hạt sen ở phía dưới đài sen.
Mỗi một hạt sen còn chưa thành thục lại giống như một Tu hành giả riêng biệt, lộ ra một loại Linh vận khó tả.
Khuôn mặt hoàn mỹ của Hoàng hậu tản ra loại sáng bóng như sứ, ánh mắt của nàng nhìn như cực kỳ bình tĩnh xuyên thẳng qua trong ánh sáng mê ly từ cửa sổ nhỏ trên nóc nhà chiếu xuống, thế nhưng trong thế giới nhận biết lại là một mảnh sóng to gió lớn.
Nhận biết của nàng đã vươn đến chỗ cao trong tinh không mà ngày thường đều không thể chạm tới.
Một thanh kiếm bản mệnh xuất phát từ Triệu Kiếm lô nhưng lại bị nàng mạnh mẽ bắt được, giờ phút này gian nan xuyên qua khu vực không khí mỏng manh nhất, tựa như thực sự thoát ly khỏi phiến thiên địa này, lại như hóa thành sao trời, chậm rãi xuyên qua trong tinh không tịch diệt.
Nhận biết của nàng lập tức dây dưa với thanh kiếm này, cố gắng làm cho nó tiếp nhận Tinh hỏa mà trước kia nàng không cách nào chạm tới rèn luyện.
Chuyện này đối với nàng mà nói là cuộc thăm dò hoàn toàm mới, đồng thời cũng mang mạo hiểm cực lớn.
Tiểu kiếm chở đầy ý chí của nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, đều có nguy cơ lật úp bất cứ lúc nào.
Mỗi một luồng Tinh hỏa hoàn toàn mới rơi vào bên trên tiểu kiếm này, nguyên khí bên trên đó bị thiêu đốt thành một sợi khói, thân kiếm cũng lập tức kịch liệt run rẩy, loại ý vị đau khổ này hiển nhiên đã lập tức truyền về thế giới nhận biết của nàng, tác động tới thân thể nàng.
Thanh kiếm bản mệnh của Triệu Tứ này sau khi trải qua nàng rèn luyện ngày đêm đã gần như biến thành kiếm bản mệnh của nàng.
Kiếm bản mệnh thống khổ sẽ chính là đau đớn chân chính.
Thế nhưng nàng lại không có chút cảm giác thống khổ nào, bởi vì một loại sung sướng cực lớn vẫn luôn tràn ngập toàn bộ thân thể, toàn bộ thế giới tinh thần của nàng.
Mỗi một sợi nguyên khí trên tiểu kiếm bị thiêu đốt, lúc nhìn như tràn ngập nguy cơ thì lại có ánh sao bị ý chí của nàng dẫn tụ từ bốn phương tám hướng tới, rót vào trong thanh tiểu kiếm này.
Chút ánh sao này hóa thành nguyên khí, kết thành một thể cùng Tinh hỏa lưu lại trên tiểu kiếm này, thực sự lắng đọng ở trong tiểu kiếm này.
Mặt ngoài tiểu khiếm có mảnh vụn giống như xác ve ngẫu nhiên rơi xuống, nhưng lại không thấy toàn bộ thanh kiếm thu nhỏ lại.
Thanh tiểu kiếm này dường như được tái sinh từ trong ra ngoài.
Mà nàng lúc này cũng cảm thấy bản thân đang được tái sinh.
Nàng là thiên chi kiều nữ, thế nhưng sau khi ra khỏi quận Giao Đông, gặp được người kia, dùng bản thân ưu tú như thế nào lại không thể vượt qua hắn.
Chờ đến khi người kia biến mất thì Nguyên Vũ đã vượt qua Bát Cảnh.
Bất kể trước kia hay là hiện tại, nàng vẫn mang theo lạc ấn của người kia hoặc là Nguyên Vũ, cảm thấy bản thân vẫn luôn ở trong bóng tối của hai người kia.
Hiện tại Triệu Kiếm Lô đủ để thừa nhận ý chí của nàng và Tinh hỏa rèn luyện kiếm trong tay, lại được Tục Thiên Thần Quyết dẫn nàng tiến vào một phiến thiên địa hoàn toàn mới, tâm cảnh của nàng lúc này mới tự do như ngày đầu tiên tiến vào Trường Lăng.
Khi thanh tiểu kiếm kia đột phá điểm cuối cùng trong nhận biết vốn có của nàng, mặt ngoài như tầng tầng xác ve bong ra từng màng, nghênh đón tái sinh, lúc đó Thân Huyền mặc quan phục hoàn toàn mới chậm rãi đi ra từ tòa lãnh cung kia.
Quan phục của gã có màu màu tím đậm chưa hề có ở Trường Lăng trước đó, hoa văn trên quần áo vặn vẹo giống như xiềng xích.
Vết thương máu thịt trên người gã đều đã kết vảy tróc ra, thế nhưng da thịt vẫn sần sùi, chỗ sâu chỗ cạn như trước, giống như dưới da ẩn giấu rất nhiều dây leo khô.
Máu thịt tái sinh vẫn ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng khi được hít thở không khí trong lành, Thân Huyền lại nở nụ cười một cách khó hiểu.
Gã cũng chào đón cuộc đời mới của mình.
......
Thượng Đô nước Yến.
Một trận phản loạn do Ngoại vương phát động đã bị bình định triệt để.
Rất nhiều quân đội từ quận huyện bên ngoài chạy tới đã bắt đầu rút lui, dân chúng cũng đã bận rộn sinh kế một lần nữa, đối với người Thượng Đô mà nói thì họ đã thấy quá nhiều loại chuyện máu tanh này, chỉ cần không xảy ra trong tiểu viện của mình, nhiều chuyện lớn như vậy cũng chỉ trở thành đề tài nói chuyện sau khi cơm nước xong xuôi mà thôi.
Một số con phố bị phá hủy nặng nề nhất trong trận chiến vẫn đang tiếp tục dọn dẹp thi thể.
Một gã đại tướng mặc áo giáp màu vàng xanh nhạt đang mệt mỏi ngồi trên một đoạn tường viện sụp đổ, nhìn thi thể thuộc hạ đi theo bên người mình không ngừng được dọn ra, vẻ đau khổ và bất đắc dĩ trong ánh mắt càng ngày càng nồng đậm.
Cách đó không xa có mấy đội thủ quân Hoàng cung đang tuần tra, khi nhìn vị đại tướng dáng người khôi ngô như núi này, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập hâm mộ và kính sợ. (thủ quân: quân coi giữ)
Vị đại tướng này chính là danh tướng Phạm Vu Khí của vương triều Đại Yến, đại tướng quân bắc Yến.
Kính sợ đương nhiên xuất phát từ thực lực mà Phạm Vu Khí thể hiện ra khi dẫn quân bên trong trận phản loạn này, hâm mộ lại ở chỗ... Trận phản loạn này làm rất nhiều tướng lĩnh có quân chức phía trên tên đại tướng này chết đi, mà dường như gã hiển nhiên cũng bị hạ xuống mấy cấp, nhưng nhất định sẽ là đại nhân vật đứng đầu chỉnh đốn quân đội sau này.
Một đời người muốn thành Vương phong Hầu sẽ cần phải có một ít kỳ ngộ kinh người.
Song đối với Phạm Vu Khí mà nói, gã lại hiểu cực kỳ rõ, mình rốt cuộc có thể sống sót ngồi ở chỗ này là do một phần đến từ thuộc hạ của mình có rất nhiều dũng sĩ dũng mãnh không sợ chết, hai là bởi vì trong con phố mà mình chiến đấu vừa vặn có mấy người xứ khác cường đại.
Gã đại tướng này nâng tay lên, một tên thuộc hạ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sâu trong đôi mắt lại lộ ra thần sắc bi thương đi đến bên người gã.
- Giao cho người xứ khác tên là Vương Thái Hư kia.
Gã tiện tay lấy một mảnh Binh phù ra đưa cho thuộc hạ, chậm rãi nói:
- Nói cho hắn biết ta nợ ân tình của hắn.