Một trận tuyết rơi dày đã bao phủ phía bắc Âm Sơn.
Quân Tần sau khi gặp phải đại bại lui về Âm Sơn, đứng vững gót chân, theo lượng lớn Tu hành giả và quân đội tới tiếp viện lại dần dần thành thế phản công, song theo quân đội Ô Thị co rút trở về chỗ sâu trong hoang nguyên, quân Tần dù dần dần mạnh lên cũng chỉ có thể bị tuyết đọng thật dày ngăn cản bước chân phản công.
Trường Lăng còn chưa đóng tuyết thì nhiệt độ không khí ở biên cảnh Ô Thị đã đến mức hà hơi thành băng, da đầu lạnh đến mức tê dại, cho dù là Tu hành giả cũng khó tránh khỏi việc tiêu hao chân nguyên chống rét, mà quân sĩ tầm thường thì ngay cả suy nghĩ cũng chưa chắc có thể giữ vững thanh tỉnh dưới loại tình cảnh này, chứ đừng nói chi là hành quân đường dài chiến đấu.
Số lượng quân đội kinh người xây dựng cơ sở tạm thời vây quanh mấy tòa biên thành, không chỉ là thử thách cực lớn đối với năng lực vận chuyển và phân phối lương thảo của Binh Mã ty, hơn nữa tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.
Ở biên giới giữa vương triều Đại Tần và Đông Hồ xa xôi hơn cả Ô Thị, nhiệt độ thậm chí còn thấp hơn nữa.
Có một số hồ nước muối đã sớm đóng băng cả đáy, gió thổi qua cuốn lên băng vụn tạo thành một mảnh trắng xóa.
Loại gió này còn được gọi là bão tuyết, thổi vào mặt người không chỉ đau đớn như kim châm mà còn ngăn cản tầm nhìn, khi gió nổi lên rất dễ khiến con người lạc đường.
Ngẫu nhiên sẽ có một số hồ chưa bị đóng băng toàn bộ, chính là hồ nước ngọt cực sâu, nhiệt độ nước ở phía sâu trong hồ đã gần với điểm đông nhưng lại chưa bị đóng băng, phần lớn các loại các đều tụ tập ở trong đó, gần với ngủ đông.
Một đội biên quân tinh nhuệ của nước Tần đóng quân ở ven một bờ hồ như vậy, dựa vào bắt cá mùa đông để giải quyết vấn đề về thức ăn.
Mấy đạo phi kiếm bắn ra đâm vào trên mặt băng, phát ra những tiếng chấn minh khủng bố, từng khối băng lớn cắt rời lại bị kiếm khí mạnh mẽ phá hủy thành mảnh nhỏ triệt để, như bom nổ bắn tung tóe ra bên ngoài.
Có một bàn tời khổng lồ được dựng lên bên cạnh những hang băng được cắt ra kia, thả xuống lưới đánh cá được kéo bằng dây thừng.
Lưới đánh cá khổng lồ sẽ được thả xuống dưới mặt băng hơn một canh giờ, mỗi lần kéo một lưới chính là mấy ngàn cân cá lớn.
- Không ai biết được nàng đang suy nghĩ gì, nếu khai chiến với Ô Thị chỉ vì bức nhiều Tu hành giả Trường Lăng vào biên quân như thế, vậy cái giá phải trả không khỏi thật sự quá lớn. Quân đội điều động binh lực đóng quân ở biên cảnh Ô Thị nhiều như vậy, chẳng lẽ còn muốn chờ đến lúc đầu xuân mới đánh tiếp?
- Thoáng cái hủy nhiều Tu hành địa như vậy, chỉ là thấy lợi trước mắt. (Tu hành địa: mảnh đất tu hành)
- Chờ tuyết bên ngoài quan tan thì ít nhất phải đợi đến cuối tháng tư, gần một nửa năm này... Không nói cái khác mà chỉ riêng hơn mười vạn người há mồm ở đó chờ ăn cơm, ta cũng không tin lương thực có thể vận chuyển được đầy đủ.
Tuyệt đại đa số mọi người của vương triều Đại Tần đều là thái độ vừa kính sợ vừa ghét cay ghét đắng đối với hoàng hậu Trịnh Tụ, nhất là biên quân ở xa Trường Lăng, thái độ càng thẳng thắn và gay gắt đối với nữ chủ nhân Đại Tần này.
Lúc này đã gần với thời điểm thu hoạch cá, đây là chuyện liên quan cực lớn đến lương thực mùa đông này, nhưng mấy gã tướng lĩnh quân Tần mặc giáp đen ngồi ở trên xe ngựa, bên trong giáp còn mang thêm áo bông màu đen thật dày cũng không hề nhìn những cửa hang băng lấy cá kia, mà chỉ tụ tập cùng một chỗ đàm luận một ít quân tình mới truyền đến. (quân tình: tình hình quân sự)
- Chuyện này có khó gì mà nghĩ không ra.
Một giọng nói có chút non nớt nhưng bởi vì mang theo ý lạnh trên mặt băng cực hàn này mà trở nên có vẻ uy phong mười phần vang lên,
- Đại Tần ta mặc dù liên tục diệt ba triều Hàn Triệu Ngụy, nhưng các ngươi hiển nhiên cũng đã rõ phần lớn trong đó là do công lao của Tu hành địa nào, có chút thành trì lại trực tiếp dùng mấy thanh kiếm trải bằng con đường. Hơn nữa ba triều Hàn Triệu Ngụy này gần với nước ta nhất, mặc dù đã đánh nhiều năm như vậy, nhưng con đường vận chuyện lương thực của vương triều Đại Tần ta cũng không tính quá xa. Giống như việc kinh doanh vậy, một cửa hàng mới mở thì cho dù có hàng hóa cực kỳ dễ bán, nhưng cũng cần chậm rãi bán số lượng nhỏ trước, xem giáo hàng, vân chuyển hàng và xưởng sản xuất phía sau có theo kịp hay không, có được như ý mình không. Thuật ngữ trong nghề của chúng ta gọi là không chuyển thì không được bắt đầu. Nếu có thể chuyển được, có thể điều động như ý thì mới chậm rãi tăng lượng. Thường thường còn phải làm mấy khoản mua bán lớn, mới có thể nhìn xưởng sản xuất, tiểu nhị, chưởng quỹ hiện tại, lúc này có theo kịp vụ làm ăn lớn tiếp theo hay không. Nếu quân đội Đại Tần đến biên cảnh với quy mô lớn, Binh Mã ty sẽ không điều động theo kịp, vậy trong tương lai quân đội Đại Tần ta đến nơi càng xa xôi như Sở Yến Tề, nếu đã xâm nhập sau như vậy thì vận tải hàng hóa phía sau làm sao có thể theo kịp? Trịnh Tụ cũng không ngốc, đánh Ô Thị cũng chỉ là luyện tập, khi vận tải đã quen thuộc, nếu sau này chinh phạt Sở Yến Tề cũng sẽ dễ dàng.
Mấy tên tướng lĩnh túm tụm cùng một chỗ đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tướng lĩnh trẻ tuổi ở bên đang chỉ huy một ít xe ngựa. Một gã tướng lĩnh trong đó quơ lấy một túi rượu ấm áp trong ngực ném qua, lên tiếng mắng trước tiên:
- Tạ Trường Thắng, ngươi vậy mà dám so sánh hành quân đánh giặc với làm ăn, thế nhưng hình dung như vậy cũng rất chuẩn xác, rất có đạo lý, ta nghĩ Hoàng hậu thật sự muốn làm như thế, ngươi nói không sai, sao nàng có thể ngu được, nếu luận mưu trí thì chúng ta cộng lại cũng không bằng một ngón tay của nàng.
Tướng lĩnh trẻ tuổi kia vốn có khuôn mặt non nớt nhưng lại luôn có chút khinh thường, có chút biểu lộ trào phúng... Tạ Trường Thắng này chính là Tạ Trường Thắng Quan Trung Tạ gia nổi danh Trường Lăng kia.
Tạ Trường Thắng nhíu mày, xốc túi rượu rót một ngụm, nói:
- Rượu này quá dở, đầu xuân ta sẽ làm chút rượu ngon.
Nếu biên quan Đông Hồ này không gặp chiến sự thì mấy trăm dặm cũng khó tìm thấy người ở, thịt cá thông thường khá dễ kiếm, nhưng rượu lại cực kỳ khó có được, rượu mạnh trong quân chính là phần thưởng lớn nhất của tướng lĩnh cấp cao đối với cấp dưới, lúc này nghe được Tạ Trường Thắng chê rượu này không ngon, những tướng lĩnh này sau khi ngẩn người đều nhịn không được cười lên ha hả.
Ngay thời điểm này, bên trong bão tuyết trên mặt hồ đột nhiên có chút vang dội, giống như có một loại tiếng gió khác biệt vang lên, mấy vị tướng lĩnh này lập tức ngừng thở, nhưng trong nháy mắt tiếp theo lại có vài tiếng còi ngắn ngủi, thần sắc mấy vị tướng lĩnh này hơi buông lỏng, lại có thêm chút khó hiểu.
Chân nguyên trong cơ thể mấy gã tướng lĩnh này đều bắt đầu lưu động khi nhìn về phía chỗ thanh âm kia phát ra, thị lực hiển nhiên cũng theo đó tăng lên rất nhiều.
Chỉ thấy có ba thân ảnh chậm rãi lộ ra trong bão tuyết trắng xóa, hai thân ảnh đầu khom lưng, thân thể bị chăn lông trắng thật dày trên người đè ép hơi còng xuống, mà phía sau lại có một thân ảnh nhìn qua có chút mảnh mai, quần áo mặc trên người dường như cũng chỉ là áo da bình thường.
- Không cần lo lắng, cũng là người Quan Trung chúng ta.
Tu vi của Tạ Trường Thắng hiên nhiên không thể sánh được so với mấy tên tướng lĩnh này, song gã chỉ thoáng thấy được bộ dáng đại khái của thân ảnh gầy gò kia, gã lập tức cười lạnh một chút, nói.
- Người Quan Trung?
Mấy tên tướng lĩnh này dần dần thấy rõ thân ảnh mảnh mai kia, người này cũng trẻ tuổi không khác nhiều so với Tạ Trường Thắng, lại càng có chút khó hiểu, song chờ khi người trẻ tuổi này đến gần, trong lòng mấy người lại rùng mình, chỉ cảm thấy kiếm ý mà người trẻ tuổi này tu luyện dường như có chút bất phàm.
- Vốn Đinh Ninh là tên đệ tử cuối cùng của Bạch Dương động, nhưng hắn lại cứng rắn chen vào, biến thành một tên học sinh cuối cùng của Tiết Vong Hư.
Tạ Trường Thắng sửa sang lại cổ áo của chính mình, vừa ném túi rượu trở về vừa nói.
- Thẩm Dịch?
Mấy gã tướng lĩnh này lập tức phản ứng lại.
- Tạ Trường Thắng, quả nhiên ngươi ở chỗ này.
- Tìm người ở loại địa phương có thời tiết như vậy, ngươi cho rằng mình là Tu hành giả Thất Cảnh sao? Cũng không sợ trực tiếp bị đông lạnh thành cặn băng ư?.
Hai người trẻ tuổi gặp nhau, một người vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, một người lại liên tục cười lạnh.
Thấy Tạ Trường Thắng lại có thái độ như thế, Thẩm Dịch cũng lập tức trì trệ.
- Ngươi đến đây làm gì?
Tạ Trường Thắng quay đầu đi, cũng không nhìn y, chỉ nhìn về phía chỗ cá.
Trong mấy cái hang băng dùng để kéo lưới kia đã có khí trắng lượn lờ, thoáng có thể nghe thấy tiếng cá lớn đập nước.
Thẩm Dịch đứng thẳng bất động một lúc, sau đó giọng nói khẽ run lên nói:
- Đinh Ninh sư huynh hắn...
- Nếu như ngươi tới đây chỉ vì cố ý muốn nói cho ta biết sư huynh của ngươi chết trận ở tổ sơn, vậy ta chỉ có thể nói ngươi thật sự quá ngu xuẩn.
Tạ Trường Thắng thực sự trầm mặt xuống, lạnh giọng trực tiếp cắt ngang lời y một cách thô bạo:
- Nếu ta đã có thể đến chỗ biên quân Đông Hồ này, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ không biết chuyện xảy ra bên ngoài?
Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, ánh mắt dường như bị gió thổi tới mức đỏ lên, nhưng y vẫn cố chấp nhìn Tạ Trường Thắng nói,
- Ta đến đây không phải vì muốn nói cho ngươi biết chuyện này, là có mấy câu muốn nói với riêng ngươi.
Tạ Trường Thắng nhíu nhíu mày, nhưng lại im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu với mấy tên tướng lĩnh kia rồi đi về phía nguồn gió.
Đi cho tới khi bốn phía đều là màu trắng xóa, gió lạnh như đao gào thét bên tai, lúc này gã mới xoay người đứng lại, nhìn Thẩm Dịch nói:
- Nói đi.
- Ngươi có thể không ghi hận Hoàng hậu được hay không?
Thẩm Dịch nhìn gã, nghiêm túc hỏi.
Lông mày Tạ Trường Thắng càng nhíu sâu,
- Ngươi nói điều vớ vẩn gì vậy?
- Hành vi của ngươi không chỉ đại biểu cho chính ngươi, còn có thể liên lụy cả Tạ gia.
Thẩm Dịch nhìn gã, chậm rãi nói,
- Nếu như.... Nếu sư huynh ta muốn giết Hoàng hậu, thậm chí cả Thánh thượng nữa, ngươi sẽ làm như thế nào?
- Người cũng đã chết, ngươi còn nói với ta nếu như...
Tạ Trường Thắng cười lạnh, tiếng cười cực kỳ to như không hề bận tâm bị người khác nghe được, bởi vì những lời này của gã hoàn toàn không cần giữ bí mật làm gì.
- Bởi vì sư huynh ta cũng đã từng hỏi ta những lời này.
Thẩm Dịch nhìn gã, cũng nhẹ giọng nói:
- Hắn còn nói cho ta biết, nếu như có tin tức hắn đã chết truyền ra thì ngàn vạn lần cũng không được tin.
Tạ Trường Thắng ngây người.
- Ngươi trả lời vấn đề kia của ta, sau đó ta mới có thể nói với ngươi những lời sau đây.
Thẩm Dịch nhìn gã nói.
- Đây còn không phải là vấn đề ngu ngốc ư?
Tạ Trường Thắng chật vật hô hấp, khống chế giọng nói của mình,
- Bênh người thân không cần đạo lý, đây chính là quan điểm của Tạ Trường Thắng ta, ta chả quan tâm Thánh thượng Hoàng hậu, cũng chẳng quan tâm vương triều Đại Tần gì đó!
- Ngươi không nghe theo sắp xếp, sớm chạy đến biên cảnh Đông Hồ chờ sư huynh ta, thế nhưng hắn lâm trận lại bị ép tới Ô Thị, mà không phải tới nơi đây. Nhưng sư huynh trước khi đi cũng đã gửi thư cho ta, dặn dò ta về chuyện này.
Hốc mắt Thẩm Dịch càng đỏ thêm một chút,
- Hắn đoán được ngươi sẽ không nghe lời của bất cứ kẻ nào, bênh người thân không cần đạo lý, hắn muốn xảy ra chuyện thì ngươi nhất định sẽ sinh sự, hắn không coi ngươi thành người một nhà, nhưng ngươi đã coi hắn là thân nhân của mình, cho nên hắn nhờ ta giao túi tiền của hắn cho ngươi, còn để ta chuyển lời một câu với ngươi, ngươi không phải là người biết tiêu tiền nhất sao, vậy ngươi phải tiêu sạch tiền trong túi của hắn.