Đại đa số người trẻ tuổi ở Trường Lăng đều biết Tạ gia Tạ Trường Thắng biết tiêu tiền nhất, đến mức vì tiết chế gã, Tạ gia đã để cho Tạ Nhu phụ trách giám sát.
Nói đến tiêu tiền, chỉ sợ Tạ Trường Thắng nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
Tạ Trường Thắng chợt trầm mặc lại trong bão tuyết trắng xóa lạnh thấu xương này.
Gã nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Đinh Ninh, khi đó gã cũng đang tiêu xài hoang phí.
"Nếu như có tin tức hắn đã chết truyền ra thì ngàn vạn lần không được tin.... Để cho ta tiêu sạch tiền trong túi hắn?"
Một thiếu niên quán rượu có thể có bao nhiêu tiền?
Tạ Trường Thắng nheo mắt lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn túi tiền mà Thẩm Dịch cầm trong tay, lại không hề đưa tay nhận lấy:
- Nói thật đi, thực sự là hắn cố ý lưu lại những lời này, chứ không phải cha ta bảo ngươi tới sao? Cố ý dùng thủ đoạn cho ta tiêu xài hoang phí để quên đi chuyện hắn đã chết?
- "Phong Cố" có nghĩa là cố nhân đến trong gió.
Thẩm Dịch nhìn Tạ Trường Thắng, nói ra một câu không đầu không đuôi cực kỳ khó hiểu.
Tạ Trường Thắng giật mình, thân thể khẽ run rẩy mà mắt thường khó có thể thấy được.
Lần cuối cùng liên lạc với gã, Đinh Ninh đã lưu lại hai chữ "Phong Cố" ở ngay chỗ lạc khoản*, gã vẫn luôn không thể hiểu được, song hiện tại thấy Thẩm Dịch đứng ở trong gió, nhìn gã, nói cho gã biết ý của hai chữ mà Đinh Ninh lưu lại. (lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên)
Thẩm Dịch nhìn gã, nói:
- Sư huynh bảo ta nói những lời này cho ngươi nghe, lúc trước ta cũng hoàn toàn không hiểu có ý gì. Nhưng hôm nay ta gặp ngươi ở chỗ này... Chẳng lẽ sư huynh trước khi xuất phát ở Trường Lăng, cũng đã dự liệu được ta sẽ đến gặp ngươi vào lúc này?
Không ai có thể thực sự nhìn rõ được Thiên cơ.
Chỉ có một khả năng là hắn đoán ra mình sẽ không nhịn được đi đến biên cảnh Đông Hồ này, về phần cố nhân đến trong gió... Biên cảnh Đông Hồ này lúc vừa đến mùa đông sẽ không ngừng có bão tuyết, không tính là điều gì quá cơ mật.
Nếu Đinh Ninh đã sớm có sắp đặt, vậy trong túi tiền này sẽ là cái gì?
Tạ Trường Thắng không nói gì nữa, đưa tay nhận lấy túi tiền đang bị nắm chặt trong tay Thẩm Dịch, sau đó mở ra.
Bên trong túi không có bất kỳ thứ gì là tiền theo đúng ý nghĩa chân chính, hoặc là những thứ tương đương với tiền như Minh châu Bảo thạch, chỉ có một số mảnh ngọc, da trâu, lụa giấy rất cổ xưa, trên đó được đóng dấu chồng lấy ký hiệu đặc biệt, hoặc được nhỏ sáp, dán tem niêm phong.
Thế nhưng ngay khi thấy rõ mấy món đồ vật trong đó, Tạ Trường Thắng lại thở dốc một tiếng cực kỳ kịch liệt.
Bởi vì nhiệt độ không khí bên trong bão tuyết này quá thấp, nên khi kịch liệt hít vào đã khiến cho gã lập tức ho khan mãnh liệt, cũng khiến cho khuôn mặt gã trở nên có chút vặn vẹo.
Đối với phần lớn người mà nói thì những vật này hoàn toàn vô giá trị, bởi vì hầu hết mọi người vốn không biết đây là thứ gì.
Nhưng thân là con trai độc nhất của cự phú Tạ gia đệ nhất Quan Trung, gã lại biết được đây chính là bằng chứng.
Tiền trang, sòng bạc là một trong những cách làm ăn lâu đời nhất.
Rất nhiều tiền trang và sòng bạc không thể lộ ra ngoài ánh sáng nhưng lại cực kỳ cổ xưa, tồn trữ một lượng lớn của cải tuyệt đối bí mật.
Nhất là có một số tiền trang vốn cũng không có của cải kinh người, chỉ là bảo quản một vài thứ thay người khác, vì giữ bí mật nghiêm ngặt mà ngay cả chính mình cũng không biết thứ khách hàng cất giữ trong khố phòng của mình là loại bảo vật gì.
Bởi vì trong phương diện kinh doanh có một chút đi lại, cho nên Tạ Trường Thắng biết hầu như tất cả tiền trang ngoài sáng và tiền trang trong bóng tối, thế nhưng có chút tiền trang mà ngay cả Tạ gia cũng chưa từng hợp tác.
Cũng không phải vì những tiền trang kia không đủ đẳng cấp, mà bởi vì bọn họ không tiếp nhận cuộc làm ăn bình thường, chỉ khi số tiền tài đạt tới trình độ nhất định, số tiền thanh toán trong một năm cực kỳ kinh người thì những tiền trang kia mới có thể thay mặt quản lý và bảo tồn.
Nói cách khác, Tạ gia mặc dù là cự phú... Nhưng vẫn không thể chịu đựng được cái giá như vậy.
Cho nên mặc dù không có một câu cố nhân đến trong gió kia, chỉ cần nhìn thấy thứ trong này thì gã đã có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là thủ đoạn mà cha mình nghĩ ra để trấn an mình.
Mỗi một kiện bằng chứng bên trong túi tiền này đều đại biểu cho của cải kinh người.
Của cải trong này có lẽ còn kinh người hơn so với Tạ gia rất nhiều.
Tạ Trường Thắng kịch liệt ho khan, đặt túi tiền bị gió thổi tới lạnh lẽo ở ngực.
Động tác của gã khi thực hiện quá trình này rất chậm, vẫn luôn trầm mặc không nói, nhưng trong lòng lại nổi sóng to gió lớn.
Sau khi biến pháp ngày xưa hoàn thành, Hoàng đế Nguyên Vũ đăng cơ thì không có bất cứ thương nhân cự phú nào có thể tích lũy được gia sản kinh người như vậy.
Chỉ có cựu quý tộc quyền quý trước khi biến pháp ngày xưa mới có được của cải thậm chí còn kinh người hơn cả bảo khố của một vương triều, hơn nữa những cựu quyền quý môn phiệt cũ này am hiểu nhất là thủ đoạn phân chia của cải.
Cho nên những thứ này chỉ có thể đến từ cựu môn phiệt quyền quý ngày xưa.
"Cựu quyền quý Trường Lăng?
"Thì ra cho tới bây giờ ngươi cũng không phải người thường."
Tạ Trường Thắng cảm thụ được ý lạnh trên túi tiền thấm vào da thịt, gã khẽ lắc đầu tự giễu, chậm rãi thầm nói.
Sau đó gã ngẩng đầu, vẻ mặt lại có chút lạnh lẽo nhìn Thẩm Dịch, nghiêm túc hỏi:
- Không chỉ có ta làm liên lụy đến toàn bộ Tạ gia, Thẩm gia ngươi cũng không nhỏ, vấn đề ngươi hỏi ta lúc trước, ta cũng muốn nghe xem ngươi trả lời như thế nào.
Rét lạnh cực độ làm cho tư duy của con người có chút chậm chạp, Thẩm Dịch giật mình suy tư một lúc mới nhớ tới vấn đề gì, y lên tiếng:
- Trước khi xuất phát sư huynh cũng bảo Diệp Tránh Nam đến hỏi ta vấn đề như thế, ta trả lời một ngày là sư huynh thì cả đời là sư huynh, không cần biết là hắn hay là Trương Nghi đại sư huynh.
- Một ngày là sư huynh, cả đời là sư huynh, cũng là bênh người thân không cần đạo ý như ta sao?"
Tạ Trường Thắng khẽ cười cười mỉa mai, nói:
- Ngươi thật sự không sợ liên lụy đến cha mình?
- Người lớn như bọn họ hiển nhiên sẽ có lựa chọn của mình, nếu không đồng ý với hành vi của ta, vậy trước khi ta làm ra chuyện gì thì trong nhà chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với ta.
Thẩm Dịch nhìn gã nói:
- Cho nên ta chỉ cần cân nhắc ý nghĩ của riêng mình.
Nụ cười trào phúng của Tạ Trường Thắng hoàn toàn biến mất, gã đứng ở trong gió tuyết nhìn chăm chú Thẩm Dịch thật lâu, sau đó lại hành lễ với y, nói:
- Ta vẫn cho rằng ngươi không có gì quá nổi trội, không những thế còn rất tầm thường, hơn nữa ngươi lại thích tỷ tỷ ta, ta cho rằng ngươi hoàn toàn không xứng với nàng, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cho nên ta cực kỳ chán ghét khi nhìn thấy ngươi, nhưng hôm nay lại biết không phải ngươi không có chỗ nào nổi trội, mà cũng có chỗ làm cho người ta kính trọng. Trách không được Tiết động chủ muốn thu ngươi làm đệ tử quan môn, bây giờ nghĩ lại mới thấy ta ngu dốt, sớm biết như vậy đã bái môn hạ của ngài, cũng không biết ngài ấy có thu nhận hay không.
Thẩm Dịch theo bản năng cuống quít đáp lễ, nghĩ đến Tiết Vong Hư, nghĩ đến Đinh Ninh và Trương Nghi, y lại có chút nghẹn ngào, nói không nên lời một cách khó hiểu.
- Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào.
Tạ Trường Thắng sửa sang lại quần áo, dùng khăn đen của tướng lĩnh che miệng càng kín hơn một chút, sau đó chậm rãi nói,
- Mặc kệ người khác xác định như thế nào, từ trước ta vốn không tin hắn đã chết, nhất là sau khi nghe được những sắp xếp này của hắn, ta sẽ càng không cảm thấy hắn đã không còn nữa.
Trong lòng Thẩm Dịch không hiểu sao lại có chút ấm áp, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm như trước.
- Sắp kéo cá ra rồi, nói đến đúng dịp, ngươi có thể thưởng thức được một bữa tiệc lớn.
Tạ Trường Thắng quay đầu đi, cuồng phong táp vào trước mặt khiến cho gã phải nheo mắt lại.
Thứ gã am hiểu nhất chính là tiêu tiền, gã cũng chưa bao giờ cảm thấy tiêu tiền như nước chảy sẽ là chuyện không đúng, nhưng phải tốn một khoản tiền lớn kinh người như vậy, tiêu như thế nào lại là một vấn đề.
- Nếu ngay cả Trịnh Tụ cũng cho rằng ngươi đã chết, nhưng cho đến bây giờ ngươi vẫn còn sống, vậy ngươi đang ở nơi nào?
Gã chậm rãi thầm nói trong lòng.
......
- Từ xưa đến nay ngươi cũng không phải người thường, người trên đời đều cho rằng ngươi đã chết, nhưng không ai nghĩ đến ngươi đang ở chỗ ta.
Trong một cái doanh trướng trống trải, một bà lão đang tỉ mỉ nấu Tô Du trà chợt ngẩng đầu, nhìn người trẻ tuổi yên lặng ngồi chờ uống trà ở đối diện nàng. (Tô Du trà: trà bơ - một loại thuốc được làm từ bơ, trà gạch và muối, một loại trà của Tây Tạng.)
Bên trong cái doanh trướng này bày biện cực kỳ đơn giản, nếu đặt riêng ở bất kỳ chỗ nào trong hoang nguyên đều có vẻ rất bình thường, song bên ngoài doanh trướng này hiện tại lại có vô số doanh trướng đứng sừng sững trong cơn bão tuyết, doanh trướng này của nàng chính là trung tâm của vô số doanh trướng bên ngoài kia.
Bà lão này chính là Thái hậu của nước Ô Thị, người nắm quyền thật sự của đất nước này.
- Kiếm phổ của tổ sơn và sự xuất hiện của ngươi thực sự đã cho thấy thành ý của các ngươi, thế nhưng Đinh Ninh, vì sao ngươi không lo lắng ta giết ngươi?
Bà lão tốt bụng mỉm cười, rót một tách trà nóng đã pha chế hoàn tất vào chén của người thanh niên ở đối diện.
Người thanh niên ngồi đối diện nàng chính là Đinh Ninh.
- Điều gì khiến ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng tất cả những điều kiện này, để ngươi xác định ta có thể phối hợp diễn một vở kịch với ngươi, nhất là sau khi ngươi không giấu diếm thân phận truyền nhân Cửu Tử Tằm của mình?
Nàng lại hỏi thêm một câu trước khi Đinh Ninh mở miệng nói chuyện.
- Bởi vì một số chuyện năm đó.
Đinh Ninh bưng chén trà nóng hơi mặn đắng lên, chậm rãi uống rồi trả lời nghiêm túc.
- Chuyện năm đó?
Bà lão hơi ngẩn ra.