- Vương triều Đại Tần cường thịnh bởi vì biến pháp, cho dù là người xuất thân thấp kém nhất, chỉ cần đủ anh dũng thì sẽ có thể tích lũy chiến công để đổi lấy phong địa, muốn thành Vương phong Hầu lại không đơn giản như vậy, nhưng muốn có một số ruộng đất, có một nơi an thân ở Trường Lăng cũng không phải là chuyện quá khó khăn. (phong địa: mảnh đất được ban thưởng sau khi đạt được chiến công)
Đinh Ninh nhìn nước trà hơi đục, yên lặng nói:
- Đặc biệt ở trên một ý nghĩa nào đó mà nói, biến pháp như vậy tạo ra một cơ hội bình đẳng cho bất cứ kẻ nào trong vương triều Đại Tần, đối với tất cả những người xuất thân thấp kém mà nói, thì đó chính là hy vọng.
Bà lão khẽ gật đầu, lắng nghe một cách cực kỳ nghiêm túc.
Nàng có đầy đủ kiên nhẫn, hơn nữa còn biết Đinh Ninh sẽ không vô cớ nói ra những câu nhảm nhí.
- Cho nên thực ra đối với rất nhiều người Tần mà nói, ai làm Hoàng đế cũng không quan trọng, quan trọng là cuộc sống có tốt hay không, còn có kiêu hãnh của người Tần hay không, còn có ai có thể bảo trì hy vọng bất diệt như vậy. Cho nên thực ra không có quá nhiều người Tần muốn giết người kia.
Đinh Ninh mỉm cười tự giễu, nói tiếp:
- Cuối cùng cho dù lợi ích mà Nguyên Vũ và Trịnh Tụ hứa hẹn rất lớn, rốt cuộc Tu hành giả Thất Cảnh đã tụ tập cài bẫy giết hắn ở Trường Lăng, nhưng đại đa số người Tần trong đó chính là cựu quyền quý bất mãn với người kia và Ba Sơn Kiếm Tràng, càng nhiều... Thậm chí có thể nói gần như phần lớn đều là Tu hành giả đến từ các quốc gia còn lại trong thiên hạ.
Bà lão lắc đầu, cảm khái thở dài:
- Chỉ sợ người kia cũng thật không ngờ, bản thân chinh chiến cả đời vì Đại Tần, kết quả lại bị vô số Tu hành giả đến từ các triều địch đến giết ngay ở nơi đó.
- Bởi vì người kia quá mạnh, hắn là uy hiếp lớn nhất ở trong mắt tất cả địch nhân Đại Tần, cho nên Ô Thị lúc ấy cũng dốc toàn lực điều động Thất Cảnh tới.
Đinh Ninh uống sạch canh trà trong tay rồi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ lớn tuổi này, bình tĩnh nói:
"Tu hành giả mạnh nhất Ô Thị năm đó đều nghe theo ý chỉ của ngài, tiến vào Trường Lăng, cuối cùng tất cả đều chết ở chỗ đó. Nếu bàn về tổn thất thì Ô Thị lúc ấy đã tổn thất hơn mười vị cường giả tuyệt thế, chỉ sợ cũng là thiệt hại lớn nhất của các triều lúc bấy giờ.
Bà lão hơi kinh ngạc, ánh mắt thoáng mở to một chút,
- Không ngờ ngay cả những chuyện cũ này mà ngươi cũng biết, nhưng ngươi đã là truyền nhân của Cửu Tử Tằm. Mà năm đó ta lại dốc toàn lực muốn để cho hắn chết đi, thù hận giữa ta và Ba Sơn Kiếm Tràng trước đây đã không hóa giải được, ngươi còn dám đến gặp ta?
- Theo thế mà động, thế cục lúc ấy cho dù người trong thiên hạ đều muốn hắn chết, nếu loại cừu oán này đã không hóa giải được, vậy chẳng lẽ Ba Sơn Kiếm Tràng muốn giết hết người trong thiên hạ để báo thù?
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nói,
- Hắn quyết định vào Trường Lăng thì cũng đã biết mình sắp chết, ân oán này bởi vì Nguyên Vũ và Trịnh Tụ gây ra, nên phải do bọn họ chấm dứt.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.
Bà lão nhìn vào ánh mắt hắn, cực kỳ thành khẩn nói:
- Nếu không phải Nguyên Vũ và Trịnh Tụ tạo cơ hội như vậy cho người trong thiên hạ, thì ai trong thiên hạ này có thể giết được hắn?
Sau khi dừng một chút, bà lão này cũng cười cười tự giễu, nói:
- Chẳng qua nếu thật sự muốn nói về thù hận, vì một mình hắn mà nhiều người phải chết như vậy thì làm sao có thể tính rõ ràng, bất cứ ai trong thiên hạ lúc đó đều biết Trịnh Tụ muốn lợi dụng các triều cùng hợp lại giết chết hắn, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, nếu người kia không chết, lại giết Nguyên Vũ và Trịnh Tụ thì chính là người kia thắng, vương triều Đại Tần sẽ càng đáng sợ hơn, với thiên tư thần thông của người kia, chỉ sợ đừng nói là Ô Thị ta lúc này, mà ngay cả Sở Yến Tề đều đã bị tiêu diệt. Đại Tần đã sớm thống nhất thiên hạ. Cho nên các triều cũng cam tâm bị Trịnh Tụ lợi dụng.
Bà lão này nói đến đây lại dừng một chút, có chút chật vật, rồi lộ ra một tia cười khổ.
- Chỉ cần nghĩ đến vẫn có thể cảm thấy những Tu hành giả năm đó cực kỳ cường đại, nhưng ở trước mặt hắn hiển nhiên khó đỡ được một kiếm. Kiếm của hắn ra đều là một kiếm phá chiêu, người chống lại hắn đều bị một kiếm giết chết. Nhưng những tông sư kia, những cường giả kia vì hao tổn chân nguyên của hắn vẫn dồn dập chịu chết, kẻ trước ngã xuống người sau xông lên, thi cốt chất đống thành núi.
- Triều ta có nhiều tông sư làm cho ta cảm thấy kinh diễm như vậy, nhưng ở trước mặt hắn lại giống như quân sĩ tầm thường đều bị một kiếm giết chết, mỗi khi nhắc tới chuyện cũ này, trong lòng ta vẫn nổi lên ý lạnh như trước.
Đinh Ninh giữ im lặng, không lên tiếng.
Lão phụ nhân lại thở dài một tiếng cực kỳ cảm khái,
- Mỗi khi nhớ tới chuyện cũ như vậy, ta cũng cảm thấy cực kỳ kính trọng người kia.
- Nhưng lúc ấy hắn nhất định phải chết, bởi vì cũng do lỗi lầm của hắn đã tạo thành cơ hội cho người trong thiên hạ giết mình.
Đinh Ninh lạnh nhạt nói, như giọng điệu của hắn nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc ở quán rượu,
- Nhưng đại thế bây giờ là Nguyên Vũ nhất định phải chết, đây chính là nguyên nhân ta dám đến gặp ngài.
- Tiên sinh ngài đến đây đã đại biểu cho thành ý lớn nhất, cho nên ta sẵn lòng đánh đổi khá nhiều để phối hợp, làm cho người trong thiên hạ đều cho rằng tiên sinh đã chết.
Bà lão đột nhiên gật đầu làm lễ với Đinh Ninh, ngay cả xưng hô cũng trở nên cực kỳ tôn kính,
- Thật sự rất vui khi được nói chuyện với tiên sinh, ta muốn nghe thêm chút cách nhìn của ngài.
- Trước khi đăng cơ, Nguyên Vũ khiến cho bất kỳ người nào đều cho rằng hắn là người tầm thường nhất trong đám người kia.
Đinh Ninh nhìn nàng, nói:
- Nhưng tất cả mọi người đều sai rồi, hắn có thể âm thầm sắp xếp và hoàn thành nhiều chuyện như vậy, như chuyện diệt Ba Sơn Kiếm Tràng cũng đã đủ nói rõ dã tâm của hắn, cho dù đến bây giờ vẫn còn giả bộ như tầm thường, nhưng điều này cũng chỉ mang ý nghĩa hắn còn có dã tâm lớn hơn. Mấu chốt nhất là... tốc độ tu hành của hắn không hề quá nhanh, lại cuối cùng dù sao vẫn đến Bát Cảnh.
Bà lão đang chăm chú lắng nghe chợt hoảng hốt kinh hãi, nói:
- Ý của tiên sinh là Nguyên Vũ có khả năng đã đến Cửu Cảnh?
- Cũng chưa chắc đã đến Cửu Cảnh. Có thể chỉ mới tiến thêm một bước, tiếp cận Cửu Cảnh.
Đinh Ninh khẽ nở nụ cười trào phúng,
- Hạm đội vương triều Đại Tần vẫn luôn tìm Linh dược ở bên ngoài hải vực, chỉ cần có thể có một ít Linh dược đã đủ để cho sức sống của hắn trở nên cường đại hơn, khiến cho chân nguyên của hắn trở nên hùng hậu, lúc đó sẽ không còn ai trong thiên hạ có thể giết được hắn. Chắc có lẽ ngài cũng hiểu được, hiện tại hắn là đế vương của Đại Tần, nếu thật sự để cho hắn bước ra một bước như vậy thì Tu hành giả các triều hoàn toàn không thể nào bình yên tiến vào Trường Lăng hoặc là trong đại quân của vương triều Đại Tần, nếu vô số Tu hành giả có thể bình yên đến bên cạnh hắn, chắc chắn tụ tập cùng một chỗ tìm cơ hội giết hắn.
Bà lão trầm mặc một lát, sau khi nghiêm túc suy tư mới nói:
- Nếu như tương lai... Ba Sơn Kiếm Tráng có thể hứa hẹn với Ô Thị ta không?
Đinh Ninh nhìn nàng, nói:
- Ba Sơn Kiếm Tràng chưa bao giờ thất tín, chưa bao giờ có lỗi với bằng hữu. Chỉ cần Ô Thị vẫn luôn là bằng hữu của chúng ta, vậy chúng ta tự có thể an tâm.
Bà lão có chút khổ sở nói:
- Ô Diễm Tử quá trẻ.
- Ngài có thể dạy bảo hắn, ngài có rất nhiều thời gian để làm việc đó.
Đinh Ninh nghiêm túc khom người hành lễ với nàng.
Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn đã vươn tay ra đặt vào trên cổ tay nàng.
Bà lão hơi ngẩn ra, nhưng không cự tuyệt và ngăn cản.
Khi vô số thanh âm nhỏ vang lên, nàng đã ý thức được điều gì.
Cơ thể nàng bắt đầu run rẩy.
Những căn bệnh lâu năm đủ để ảnh hưởng đến sinh tử trong cơ thể nàng, nhất là ngay cả bệnh nan y mà những thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ cũng đã thúc thủ vô sách, lại bị vô số vật nhỏ làm tan rã, biến mất như bị thôn phệ.
Một loại sức sống của tuổi trẻ trở lại trong cơ thể nàng