- Nhiều năm như vậy Đông Hồ vẫn rất mập mờ, cho dù lúc chiến tranh trước đó thì bọn họ vẫn xuất binh không kiên quyết như cũ.
Vẻ mặt Đinh Ninh vẫn bình thản như trước, hắn nhìn nàng rồi chậm rãi nói.
Bà lão hít sâu một hơi, sau đó khẽ gật đầu, nói:
- Hoàng đế là phế vật.
Đinh Ninh nghe câu bình luận đơn giản như vậy lại không nhịn được cười cười, rồi lại lập tức nghiêm túc:
- Năm đó cũng có mấy người Đông Hồ tới Trường Lăng, cuối cùng chỉ có một người sống sót.
Bà lão có chút khẽ giật mình.
Đinh Ninh thu tay lại, lấy một mảnh gỗ từ trong tay áo ra đưa cho bà lão,
- Ngài giao thứ này cho người kia, hắn sẽ để cho Hoàng đế Đông Hồ nghe theo đề nghị của chúng ta.
Trên mảnh gỗ thông tầm thường có mấy vết kiếm nông cạn, song ở giữa những vết kiếm nhìn như đơn giản này chảy xuôi một loại ý vị nào đó lại làm cho bà lão này cảm thấy hai mắt có chút nhói nhói.
- Tiên sinh quá cường đại, thật sự có phong phạm của lệnh sư.
Nàng lại giật mình trong chốc lát, sáu đó ngẩng đầu nhìn Đinh Ninh nói.
- Mừng thọ.
Đinh Ninh đưa tay tự mình rót một chén trà bơ, khẽ khom người hành lễ, nói.
- Tạ tiên sinh ban phước.
Bà lão cảm khái cười cười, sau đó nghiêm túc đáp lễ.
......
Gió đêm đột nhiên lạnh, Tô Tần ho khan, nhìn bậc thềm đá trước mắt, sau đó y lại ngẩng đầu nhìn một gian nhà trên chỗ cao kia, nở nụ cười tự giễu.
Nơi này là Tiên Phù tông.
Đối với phản loạn quét sạch toàn bộ vương triều lúc trước mà nói, Tiên Phù tông chính là trung tâm của vòng xoáy, song tông môn này ngược lại bình tĩnh nhất, cũng tổn thất nhỏ nhất dưới trận phản loạn này.
Ngay cả những người trong Tiên Phù tông tham dự phản loạn, biểu đạt ý kiến khác biệt với tông chủ, thậm chí còn tìm cách vây hắn ở trên núi, thế nhưng tông chủ lại không hề truy trách nhiệm, tựa như chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Ngay khi y cảm khái mà nở nụ cười tự giễu, phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân cực kỳ rõ ràng.
Y quay người lại.
Một gã sư trưởng Tiên phù tông dưới bước chân có từng điểm ánh sao lấp lánh, giống như chân đạp ánh sao đến gần.
- Ngươi tới giết ta?
Sắc mặt Tô Tần bắt đầu hơi tái nhợt, thế nhưng thần sắc tự giễu lại càng đậm:
- Là Trịnh Tụ bảo ngươi tới giết ta?
Tên sư trưởng Tiên Phù tông cười cười châm chọc, nói:
- Vừa rồi ngươi nhìn lên phía trên núi, chắc hẳn là cảm thán khí phách của đại nhân vật, nhưng người như ngươi sao có thể phỏng đoán được ý nghĩ của những đại nhân vật chân chính này?
Tô Tần cũng cười cười, nói:
- Không phải tới giết ta là tốt rồi, ta nhìn lên trên núi cũng không phải do cảm thán khí phách của đại nhân vật, mà chỉ đang suy nghĩ phải đến khi nào thì mình mới có thể trở thành đại nhân vật như vậy.
Tên sư trưởng Tiên Phù tông này cười đến con mắt híp lại,
- Dã tâm quá lớn sẽ càng dễ chết sớm.
Tô Tần cười cười, nói:
- Nhưng đến bây giờ ta vẫn chưa chết.
- Hoàng hậu rất bất mãn với ngươi trong chuyện giết Trương Nghi, nhưng coi như hài lòng đối với biểu hiện của ngươi cho tới hiện tại.
Tên sư trưởng Tiên Phù tông này thu lại nụ cười, nghiêm túc và lạnh lùng ngẩng đầu nhưng lại không hề nhìn y:
- Cho nên nàng cho ngươi một cơ hội.
Sau khi nói xong câu đó, gã chợt lấy một cái túi vải màu vàng ra từ trong ngực, đưa về phía Tô Tần.
Trong mắt Tô Tần lóe ra hào quang khác thường, song khi hai tay y chạm vào túi vải màu vàng kia, một cỗ lực lượng cường hãn lại mạnh mẽ xông vào trong tim phổi của y.
Một tiếng "phốc", một ngụm máu tươi phun ra từ giữa môi và răng y.
Ánh sao lấp lánh, tên sư trưởng Tiên Phù tông kia đã chỉ còn lại bóng lưng, nhưng giọng nói tràn ngập trào phúng lại tiếp tục từ trên núi truyền đến:
- Tuy rằng nàng cho ngươi một cơ hội, ta cũng không thể ngỗ nghịch ý của nàng mà giết ngươi, nhưng ngươi lại dám có thái độ nói chuyện như vậy với ta, đây chỉ giống như cho ngươi biết một chút giáo huấn, tổn thương càng thêm tổn thương, ta cũng có thể tiện tay làm được.
Tô Tần kịch liệt ho khan, không ngừng ho ra những cục máu màu tím.
Y biết những người này hoàn toàn không thèm để ý mình có thể hoàn thành loại chuyện gì, chỉ để ý mệnh lệnh để cho mình còn sống của Trịnh Tụ, thế nhưng y vẫn chật vật ngẩng đầu lên, nhìn vị sư trưởng Tiên Phù tông kia, nói:
- Ta biết ngươi, biết tên ngươi là Hàn Tinh Hà.
Lông mày tên sư trưởng Tiên Phù Tông đang rời đi này nhảy lên, gã đương nhiên hiểu được ý Tô Tần muốn nói là tương lai y nhất định sẽ trả thù, song ở trong mắt gã, Tô Tần hiện tại thật sự cũng không khác gì với con chó.
Cho nên gã chỉ là càng thêm cười cười mỉa mai, không nói gì nữa.
......
Ánh sao mờ dần, mặt trời hé rạng.
Một chiếc xe ngựa chạy ra từ trong một tòa dinh thự rất gần Hoàng cung Trường Lăng, đi về phía đông tòa thành trì này, tốc độ xe ngựa cũng không nhanh nhưng đón lấy ánh mặt trời mới mọc, lại tựa như muốn hòa tan trong ánh mặt trời màu vàng, xuyên thẳng qua bên trong đó.
Quan viên cụt một tay mặt không chút biến đổi ngồi trong xe ngựa chính là Thân Huyền.
Ngày thường quan viên lớn nhỏ của Trường Lăng, thậm chí là cả tướng lĩnh quân đội đều sợ nhất hai người, một người là Trần Giám thủ của Thần Đô Giám, một người là Dạ Ty Thủ của Giám Thiên Ty.
Thế nhưng hiện tại, tên quan ngục lúc trước này lại áp đảo hai người kia, biến thành tồn tại khiến bách quan ở Trường Lăng sợ hãi nhất.
Thân Huyền híp mắt, vẻ mặt như một con mèo, dường như rất hưởng thụ ánh nắng mai này.
Chiếc xe ngựa này đón mặt trời mọc một hồi lâu mới quay trở lại phương hướng, đến trước một tòa tiểu viện.
Không có mưa.
Nhưng lại có mấy chiếc ô đen mở ra, che đi ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu, cũng che khuất bộ mặt của Tu hành giả dưới ô, rồi ngăn ở phía trước xe ngựa của gã.
Thân Huyền vỗ vỗ mép cửa sổ xe, để cho xe ngựa dừng lại, sau đó lên tiếng:
- Ta muốn gặp Dạ Ty Thủ.
- Nơi này là tư trạch của Dạ Ty Thủ, không gặp khách.
Dưới chiếc ô đen có một tiếng rất không khách khí truyền ra. (tư trạch: nhà riêng)
Vẻ mặt Thân Huyền không chút thay đổi, lặp lại một câu,
- Ta muốn gặp Dạ Ty Thủ.
Giọng nói dưới ô đen hiển nhiên xen lẫn cười lạnh,
- Nhưng Dạ Ty Thủ lại không muốn gặp ngươi.
Thân Huyền nói:
- Chắc ngươi cũng hiểu rõ thân phận của ta ở Trường Lăng lúc này, ta có quyền gặp bất cứ ai ở bất kỳ lúc nào, nếu ngươi lại ngăn cản ta, có tin ta giết ngươi hay không?
Dưới mấy chiếc ô đen kia không có hồi âm, bởi vì trong tiểu viện phía sau lúc này đã có một đạo thanh âm vang lên,
- Ngươi muốn gặp ta mà còn dám làm ra chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi ư?
Thanh âm này có vẻ bá đạo mà không nói đạo lý.
Nhưng Dạ Sách Lãnh ở Trường Lăng dường như cũng chưa bao giờ nói đạo lý như vậy.
Thân Huyền đứng dậy, đi xuống xe ngựa, ánh mắt gã xuyên qua khe hở của mấy chiếc ô đen dạt dào sát ý ngăn ở trước người mình, nhìn về phía cửa tiểu viện đóng chặt, nghiêm túc khom người hành lễ, nói:
- Đúng là có quá nhiều người ở Trường Lăng muốn giết ta, cho nên ta mới tới cầu kiến ngươi.
Thanh âm khẽ trào phúng của Dạ Sách Lãnh truyền ra,
- Chỉ tiếc ta cũng rất muốn giết ngươi.
- Ngươi sẽ thay đổi chủ ý kể từ ngày hôm nay.
Thân Huyền nói.
Người trong viện trong lên tiếng nữa.
Những chiếc ô đen hiểu ý nàng, nhường ra một con đường.
Thân Huyền đẩy cửa viện khép hờ ra, vòng qua bức tường xây làm bình phong ở cổng, gã đã nhìn thấy một nữ tử mặc váy trắng, dường như thực sự không thích hợp với màu xám đen của Trường Lăng.
Dạ Sách Lãnh chắp hai tay sau lưng, tuy rằng thấp hơn rất nhiều so với Thân Huyền, nhưng lại tỏa ra một loại khí thế càng cường đại hơn so với gã.
- Hoàng hậu muốn ta sống, nhưng có rất nhiều người bên phía Thánh thượng muốn ta chết đi, cho nên ngươi phải bảo vệ ta không chết.
Thân Huyền nhìn nàng, nói.
Dạ Sách Lãnh thoáng nhìn gã, nói:
- Nói một chút xem.
Chỉ một câu nói hời hợt, nhưng trong không khí lại chợt sinh ra vô số sát ý chân thật.
- Có người ở tổ sơn nhờ ta mang vài thứ về cho ngươi.
Thân Huyền khẽ nói, sau đó gã lập tức nhắm mắt lại.
Trong tiểu viện này có nhiều mương nước lượn lờ, hơi nước rất nồng, ngay khi gã nhắm mắt lại, khoảng không cao ngang bằng với thân thể gã lại đột nhiên sinh ra càng nhiều hơi nước, có một loại khí tức mưa gió vô biên đang sinh ra.
Đồng tử Dạ Sách Lãnh đột nhiên co rụt lại.
- Bộ kiếm kinh này rất hợp với Thiên Sinh Nhất Thủy của ngài, sau khi ngài nhận được thì cảnh giới sẽ càng đến đại thành.
Thân Huyền mở mắt ra, nhìn thẳng đôi mắt của nàng, nói:
- Hơn nữa chắc ngươi cũng hiểu rõ, ta không thể nào có thể nhanh chóng hiểu được kiếm ý như vậy.
Dạ Sách Lãnh nhíu chặt mày, sau đó nói:
- Cho nên hắn vẫn chưa chết?
Thân Huyền khẽ gật đầu,
- Cho nên ngươi phải bảo vệ ta còn sống.
Dạ Sách lãnh trầm mặc một lát, đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Ta thật không ngờ bản thân lại đứng chung một chỗ với người như ngươi.
Thân Huyền thành khẩn lại chân thành nói:
- Ta cũng không nghĩ tới.
ps: Chúc mọi người năm mới vui vẻ