Tuyết rơi dày.
Một đoàn quân lẳng lặng chờ đợi ở trong hoang nguyên, bởi vì tuyết rơi quá nhiều cho nên có vẻ nặng nề, thậm chí khi rơi vào trên áo giáp còn phát ra tiếng phốc phốc như mũi tên rơi xuống trống da.
Một gã tướng lĩnh đứng đầu cầm hai sợi dây thừng vàng trong tay, cuối khóa vàng là hai con vượn tuyết có thân thể cao gấp đôi quân sĩ tầm thường.
Khi ngửi được khí tức quen thuộc rốt cuộc xuất hiện trong gió tuyết, hai con vượn tuyết lập tức phát ra những tiếng gầm thét trầm thấp.
- Gia Luật đại tướng quân, bây giờ gió tuyết quá lớn, không bằng tạm thời ngừng lên đường, đến doanh trướng của ta uống một bình rượu nóng.
Áo giáp trên người tướng lĩnh cầm đầu cũng là màu vàng tinh khiết, có vẻ không hợp với thiên địa lúc này, bởi vì chung quanh rất trắng bạch và lạnh lẽo, cho nên áo giáp màu vàng tinh khiết trên người hắn càng thêm chói mắt, từng chùm tia sáng màu vàng óng giống như ánh mặt trời thiêu đốt, rốt cuộc khi ánh vào mắt người lại giống như có diễm khí màu đỏ đang bập bùng.
Gương mặt hắn được che lấp bởi một chiếc mặt nạ vàng ròng, mấy cái Phù văn độc đáo giống như là nước mắt, có từng điểm sáng óng ánh chảy xuôi bên trong đó.
Lúc này giọng nói của hắn xuyên thấu gió tuyết, khiến cho tất cả những bông tuyết bay phía trước đều bập bùng như một nồi cháo nóng.
- Khách khí làm gì.
Trong gió tuyết truyền ra một tiếng nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa vẻ uy nghiêm khó có thể tưởng tượng.
Tuyết bay bập bùng bỗng nhiên lắng lại, như chì nặng đồng loạt rơi xuống đất, rõ ràng chỉ có một người đi tới, nhưng những thanh âm do những bông tuyết bay rơi xuống đất này tạo ra lại giống như thiên quân vạn mã đi theo.
- Cũng không phải khách khí, Thái tử bị Đông Hồ ta phế bỏ trở thành đại tướng quân nước Ô Thị, hiện tại chiến sự giữa Ô Thị và Đại Tần còn chưa hoàn toàn dừng lại, ngươi không ở Ô thị lĩnh quân mà lại đến chỗ gió tuyết Đông Hồ ta đi dạo, làm sao có thể không tận tình địa chủ chiêu đãi một hai?
Vị tướng lĩnh Đông Hồ này nhìn nam tử mặc áo khoác lông cáo trắng chậm rãi đi đến, nói:
- Trái lại mong Gia Luật Thương Lang đại tướng quân thông cảm cho chúng ta, sớm dời bước nghỉ ngơi, đừng để chúng ta phải phụng bồi đi dạo.
Nam tử mặc áo khoác lông cáo trắng chính là Da Luật Thương Lang, nhân vật số một của quân đội nước Ô Thị, lúc này khuôn mặt gã cực kỳ bình tĩnh, nhìn đội quân khổng lồ như ẩn như hiện trong gió tuyết và thiên địa rộng lớn phía sau bọn họ, trong mắt gã hiện lên một tia thổn thức khó tả, thế nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như băng:
- Hoàng đế Đông Hồ không có điểm gì nổi trội, thế nhưng lập Thái tử lại cực kỳ lợi hại, liên tục lập năm ra vị, song sau đó đều cảm thấy không hài lòng mà phế truất toàn bộ. Thế cho nên các quốc gia bên ngoài đều chỉ có đại Hoàng tử, nhị Hoàng tử, tam Hoàng tử... Đông Hồ lại có đại Thái tử, nhị Thái tử, tam Thái tử.
Ngữ khí tên tướng lĩnh Đông Hồ chợt trở nên nghiêm túc:
- Gia Luật đại tướng quân, ngài trốn đến Ô Thị, làm đại tướng quân của quốc gia này, Hoàng đế nước ta không những không truy cứu, vẫn cùng Ô Thị kết làm minh hữu là đã nhớ tới tình máu mủ, sao vậy, hôm nay ngài muốn luận nợ cũ ư?
- Không cần khẩn trương, ta chỉ tới đưa phong thư mà thôi.
Gia Luật Thương Lang nhìn vị tướng lĩnh Đông Hồ này, nhẹ nhàng cười nói.
Tên tướng lĩnh Đông Hồ lắc đầu, lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc là bất kể ngài muốn đưa tin cho ai, ta cũng sẽ không cho ngài qua.
- Ta biết.
Gia Luật Thương Lang khẽ ngẩng đầu, nở nụ cười,
- Ta biết ngươi sẽ đi theo ta, cho nên lúc này có lẽ người đưa tin thực sự cũng đã đưa phong thư kia đến tay người nọ.
Thân thể tên tướng lĩnh Đông Hồ chợt chấn động, ánh vàng trên người tựa như vô số dây vàng bay múa đầy trời.
Hắn đột nhiên xoay người nhìn về phía sau.
Trong cơn bão tuyết vô biên như ở cuối cùng thiên địa kia, có một bóng dáng thật lớn mà nguy nga.
Đó là một ngọn núi.
Trong truyền thuyết đời đời của người Đông Hồ đều cho rằng Thần sơn Cương Ba Tề là nơi cư trú của Thần linh.
- Ngài muốn làm gì?
Tên tướng lĩnh Đông Hồ này có chút cứng ngắc chậm rãi xoay người lại, nhìn Gia Luật Thương Lang, chậm rãi nói:
- Ngài muốn đưa thư cho ai?
Gia Luật Thương Lang nhìn hắn, nhưng không trả lời.
Cũng không phải bởi vì gã không thích tên tướng lĩnh này, mà bởi vì trả lời cũng không có ý nghĩa, bởi vì ngay cả gã cũng không quen thuộc, không hiểu người nọ.
......
Trên ngọn núi khổng lồ có những bậc thềm đá hình chữ thập to lớn được hình thành tự nhiên.
Mỗi một bậc thềm đá cao tới mấy trượng đều bao trùm bởi băng tuyết muôn đời không tan, từng đường vân đá xanh đen như bảo thạch, mang theo một loại lực lượng tang thương mà quỷ dị.
Không chỉ có không khí, ngay cả thiên địa nguyên khí cũng trở nên cực kỳ mỏng manh ở độ cao như vậy.
Dưới chân Thần sơn, gần đồng cỏ thông thường dùng để cung cấp cho những người chăn nuôi gia súc lại có một số hang động, bên trong có rất nhiều tăng nhân khổ tu chân chính.
Những tăng nhân này theo đuổi cực hạn là cố hết sức giảm bớt yêu cầu của bản thân đối với thiên địa này, tìm mọi cách giảm lượng thức ăn, cũng cố gắng theo đuổi thế giới tinh thần hòa bình vui vẻ.
Trong loại bão tuyết mùa đông này, ngay cả những tăng nhân khổ tu chân chính cũng rút khỏi những động quật kia, thế nhưng ở trong một hang động chỗ sườn núi vẫn có một người khổ tu ở lại.
Hang động này không sâu, nếu vào giữa mùa hè thì ánh nắng mặt trời có thể chiếu xuống cuối hang động.
Trên vách đá hai bên điêu khắc mấy Tôn giả không thấy rõ khuôn mặt, tướng mạo dường như vốn có chút hung ác, nhưng bởi vì thời gian điêu khắc không biết đã qua bao nhiêu năm nên còn quyện vào hương vị của tuế nguyệt, đồng thời ở trong hoàn cảnh u ám lại có loại hương vị từ bi.
Cuối hang động có một ít đệm bông màu tím đậm, trên mặt có sương lạnh đông kết, phía trên có một lão tăng cực kỳ gầy gòm.
Da thịt lão tăng tựa như thuộc da trải qua chế tác, dán thật chặt lên xương cốt trên người, nhưng khi lão mở hai mắt ra thì trong mắt lại là một mảnh trong suốt, hiện ra hào quang năm màu nội liễm.
Một người trẻ tuổi lưng đeo kiếm xuất hiện ở cửa hang động này, ngay khi lão mở mắt ra, thân ảnh người này phản chiếu sâu trong con ngươi lão.
Khi cảm nhận được mùi vị đặc hữu của thanh kiếm kia, lão tăng này cảm thấy đây là số mệnh tương phùng, lão mở miệng, thanh âm lần đầu tiên vang lên trong cổ họng sau rất nhiều năm không chấn động, phát ra giọng nói ôn hòa,
- Ngươi là người Trường Lăng?
Người trẻ tuổi khom người hành lễ, nói:
- Vãn bối Lệ Tây Tinh, là người Tần xuất thân Trường Lăng, cố nhân của tiền bối nhờ vãn bối mang cho ngài một món đồ.
- Cố nhân?
Lão tăng ra vẻ nghi hoặc nhìn người thanh niên này, không hề có chút cảm xúc mà hỏi:
- Cái gì?
Lệ Tây Tinh đứng dậy, một mảnh gỗ lập tức từ trong tay bắn ra, rơi về phía lão tăng.
Khi mảng gỗ này bay bổng trên trên không trung, ánh mắt lão tăng lập tức tỏa sáng, mấy pho tượng Tôn giả hai bên vách đá chợt phát ra thanh âm kỳ lạ nào đó, nguyên khí chợt sinh sôi trong không khí vốn linh khí mỏng manh, từ cửa hang phun ra ngoài giống như đài phun nước.
Một hồi tiếng kim loại giao nhau một cách khó hiểu vang lên.
Lão tăng đứng lên.
Ngay lúc lão đứng lên, mảnh gỗ kia đã ngưng lại ở trước mặt lão, sau đó hóa thành bột phấn, tan rã biến mất trong một nhịp hô hấp của lão, mà mấy đường vân trên mảnh gỗ kia vẫn tồn tại trong đôi mắt lão.
- Thì ra là như thế.
Lão tăng nở nụ cười, sau khi hành lễ với Lệ Tây Tinh lại cười nói:
- Hắn còn nói gì với ta?
- Hy vọng Đông Hồ giao hảo với Ô Thị.
Lệ Tây Tinh nói.
Lão tăng suy nghĩ một chút, mang theo vui mừng chân chính, nói:
- Được.
- Còn có lời nào nữa không?
- Không còn nữa.
- Được.
Khi nói ra chữ "được" thứ hai, bóng dáng lão tăng đã biến mất khỏi hang động này.
Một loại ý tứ to lớn trống rỗng lướt qua thân thể Lệ Tây Tinh, chợt biến mất ở phía xa.
Lệ Tây Tinh đã từng gặp vô số cường giả, hơn nữa còn từng được thấy cả loại cường giả như Cố Hoài, song khí tức như vậy vẫn làm cho hô hấp của gã ngừng lại.
......
Bên trên một tòa núi nhỏ được bao phủ bởi các loại kiến trúc đan xen giữa màu vàng, trắng và đỏ thẫm.
Những kiến trúc nguy nga đè nặng lên núi này chính là Hoàng cung của Đông Hồ.
Trong tầng trệt của rất nhiều tòa nhà Hoàng cung này có vô số nông nô kêu rên dưới roi da, có rất nhiều nữ nô thân thể trắng nõn quỳ khóc dưới thân thể mập mạp của chủ nhân.
Đông Hồ khác biệt với thiên hạ lúc bấy giờ, ngoại trừ quyền quý ra thì toàn bộ còn lại là nô dân.
Bên ngoài Hoàng cung đều là quân sĩ cầm lưỡi mác trong tay đang tuần tra.
Một lão tăng chân trần như từ trong hư vô xuất hiện trên đường núi trung tâm của Hoàng cung.
- Ngươi là ai?
Một gã tướng lĩnh cảm nhận được khí tức cường đại trên người lão tăng này, gã vội vàng chặn ở trên đường núi, cẩn thận hỏi.
- Ta muốn gặp Gia Luật Chân Ứng.
Gia Luật Chân Ứng chính là Hoàng đế Đông Hồ.
Tên tướng lĩnh này đang muốn hỏi lại, nhưng bước chân của tăng nhân này lại hoàn toàn không hề ngừng.
Gã này gào thét một tiếng, không nhịn được ra tay.
Trên đường núi lập tức có ánh vàng bắt đầu phun trào, vô số quân sĩ từ trong Hoàng cung theo bốn phương tám hướng vọt tới chỗ này.
Trong tay lão tăng chợt có thêm một cái mộc trượng. (mộc trượng: trượng làm bằng gỗ)
Cái mộc trượng này có màu đen, thật giống như một cái gậy gỗ bị đốt cháy khét.
Khi cái mộc trượng này xuất hiện, bước chân của lão chợt chậm lại, bất kỳ khí tức đáng sợ nào trên người đều biến mất, giống như một tăng nhân bình thường hoàn toàn không biết hoặc chưa từng bao giờ tu hành vậy.
Song khí tức đáng sợ lại tập trung trên cái mộc trượng trong tay lão.
Lão chỉ đưa cây mộc trượng này ra một cách cực kỳ đơn giản, không có một chút hoa mỹ nào, sau đó gõ vào người hoặc là binh khí đến gần thân thể lão.
Không có một kích nào rơi vào khoảng không, cũng không có ai có thể thừa nhận một kích của lão.
Bất kể là Tu hành giả cấp thấp Tam Cảnh Tứ Cảnh, thậm chí là mấy gã tướng lĩnh Thất Cảnh, đều không có bất kỳ khác biệt gì ở trước cái mộc trượng này của lão.
Chỉ cần một trượng đã khiến máu thịt trên người bay tứ tung, cứ như vậy chết đi.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Không ai có thể ngăn cản một kích của lão tăng này, lão cứ như vậy trực tiếp xuyên vào trong Hoàng cung, xuất hiện trước mặt Hoàng đế Đông Hồ. Trong thanh âm kinh hoàng đến cực điểm của vị Hoàng đế kia, lão tăng này chỉ đưa cây mộc trượng này ra một lần nữa, đánh vào đầu y một cái.
Một tiếng "phốc", đầu Hoàng đế Đông Hồ dễ dàng nổ tung như một chiếc đèn lồng giấy.
Toàn bộ Hoàng cung Đông Hồ chợt tĩnh mịch như gió tuyết ngừng nghỉ.
Lão tăng xoay người, trực tiếp đi ra dọc theo đường núi lúc tới.
Kiếm ý trên một mảnh mộc phù kia đánh thức hai chữ "trực tiếp", thực ra chính là chân ý thiếu nhất trong quá trình tu hành của lão, nếu như có thể dùng chân trần để vượt sông, vậy cần gì phải đạp một đám lau sậy để nổi trên nước?. (mộc phù: phù bằng gỗ)
Một lần thông vạn lần thuận, hôm nay làm ra chuyện này nhưng nếu không có người trong toàn bộ Hoàng cung Đông Hồ có thể chống lại, vậy đương nhiên lão chỉ cần dùng phương pháp trực tiếp nhất.
Trực tiếp giết chết Hoàng đế Đông Hồ như vậy, người của Hoàng cung nước này hiển nhiên sẽ chậm rãi biết được thân phận của lão, biết lão là Tu hành giả mạnh nhất Đông Hồ hiện nay.
- Giao hảo với Ô Thị.
Lúc ra khỏi Hoàng cung, lão mới khẽ quay đầu, nói một câu này cho những người trong Hoàng cung nghe.