Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 509 - Q6 - Chương 10: Tài Phú

Q6 - Chương 10: Tài phú Q6 - Chương 10: Tài phú

Bất kỳ Hoàng cung nào cũng sẽ không có quá nhiều Tu hành giả Thất Cảnh.

Nếu loại tông sư Thất Cảnh này tồn tại quá nhiều cũng là mối uy hiếp lớn đối với sự an nguy của Đế vương trong Hoàng cung.

Tuy nhiên, trong Hoàng cung cũng có không ít Tu hành giả Thất Cảnh và dưới cảnh giới này, thậm chí, có rất nhiều Tu hành giả cả đời tu luyện trong Hoàng cung, mặc dù có được cảnh giới tu hành cực cao nhưng người đời lại không hề biết sự tồn tại của những người này.

Dựa trên kinh nghiệm đúc kết qua nhiều thế hệ của các triều đại, chỉ cần một số lượng Tu hành giả nhất định là đã đủ để chống lại kẻ thù bên ngoài ám sát, trì hoãn đủ thời gian để đại quân kéo đến.

Ở Đông Hồ, Hoàng cung được xây dựng trên sườn núi, dựa theo kinh nghiệm của các triều đại qua nhiều thế hệ, có một nhánh Tu hành giả của tông môn tu hành gọi là “Mật Tông”, cả đời hưởng thụ sự đãi ngộ tốt nhất chỉ sau bậc Đế vương, được Đông Hồ cung cấp tất cả những gì có thể phục vụ cho việc tu hành. Đồng thời, sự tồn tại của bọn họ chính là bảo vệ an nguy của Hoàng cung, ám sát thủ lĩnh của những đội quân phản loạn trong Đông Hồ.

Không người nào trong toàn bộ Đông Hồ có thể tưởng tượng được sẽ có một gã Tu hành giả không hề che giấu, đường đường chính chính xông vào Hoàng cung, giết thẳng một đường đến trước mặt Hoàng đế, dứt khoát gõ chết người này, sau đó lại ngang nhiên rời khỏi Hoàng cung.

- Đó là kẻ khổ tu đến từ Thần sơn.

Một nhà sư mặc tăng bào màu tím sẫm, đầu đội mão vàng nhìn lão tăng cầm cây trượng trong tay đang rời đi kia, khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Y đã chạy tới vào giây phút cuối cùng, ngay cả đại đa số Tu hành giả trong Hoàng cung đều không cảm giác được y đã đến từ khi nào.

Nhưng khi nhìn thấy cây trượng trong tay lão tăng, y biết mình không thể ngăn cản nổi người này.

- Ngài ấy là vị sư bá trong truyền thuyết của tông môn ta.

Lúc nhà sư lên tiếng, một kẻ khổ tu quần áo rách rưới cũng đã đến bên cạnh y, gã nhìn bóng lưng của lão tăng kia, chậm rãi gật đầu, sau đó nghiêm túc dựng thẳng một bàn tay lên, khom người thi lễ một cách cực kỳ tôn kính, đồng thời nói tiếp:

- Khi đến Trường Lăng xưa kia, cảnh giới tu vi của ngài ấy vốn đã khiến cho người ta khó có thể lường được, nhưng cũng không đáng sợ đến mức như vậy. Ta tưởng rằng ngài ấy trọng thương mà quay về, sống quãng đời còn lại ở Thần sơn, nhưng thật không ngờ tu vi của ngài ngược lại còn tăng mạnh.

- Pháp vương!

- Đại Nhật Luân Pháp vương.

- A Nan La Pháp vương.

Khi nhà sư và kẻ khổ tu này lần lượt hiện thân, trong Hoàng cung vang lên rất nhiều âm thanh kính sợ, đa số mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất để tỏ lòng thành kính.

Lúc Đế vương Đông Hồ chết đi, nhà sư và kẻ khổ tu này trở thành nhân vật có địa vị cao nhất trong cung.

- Tại sao ngài ấy lại làm như vậy?

Nhà sư đầu đội mão vàng nhìn về phía lão tăng kia đã biến mất, môi khẽ run.

- Ngươi không cần hiểu vì sao ngài ấy lại làm như vậy, quan trọng là ngài ấy đã làm được.

Kẻ khổ tu quần áo rách rưới thở dài một tiếng:

- Dù sao ngài ấy vẫn chưa đến Bát Cảnh, không thể nào dùng sức mạnh một người để địch lại cả một đất nước, nhưng ngài ấy có thể trực tiếp làm ra chuyện như vậy, chỉ vì ngài có lòng tin tuyệt đối rằng có vô số Tu hành giả vì Đông Hồ mà chết, nhưng lại không có bao nhiêu người sẵn lòng chết vì Gia Luật Chân Ứng.

Nhà sư đầu đội mão vàng nghĩ đến giây phút cuối cùng, bản thân y cũng không ra tay, sau khi im lặng một lúc rồi xoay đầu chăm chú nhìn kẻ khổ tu này:

- A Nan La, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?

Kẻ khổ tu này không chút do dự nói:

- Ngài ấy nói chúng ta giao hảo cùng với Ô Thị, cho nên chúng ta phải làm như vậy.

Nhà sư đầu đội mão vàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Gia Luật Thương Lang là đại tướng quân cao quý ở Ô Thị, để hắn quay trở về.

Kẻ khổ tu khẽ gật đầu:

- Được.

Khuôn mặt của nhà sư đầu đội mão vàng chợt dãn ra.

Y nhìn thi thể trải rộng khắp đường núi, máu chảy đầm đìa, trong mắt tràn ngập vẻ không đành lòng, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở dài, càng thêm kính phục lão tăng kia. Y hoàn toàn thừa nhận, dùng thủ đoạn trực tiếp để đạt được mục đích như vậy, trái lại sẽ có ít người chết nhất.

Khi nhà sư và kẻ khổ tu thống nhất ý kiến, cả hai như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm nhìn về phía lão tăng kia biến mất. Đinh Ninh ngồi trong đại trướng của Hoàng thái hậu nước Ô Thị, nhìn gió và tuyết rơi xuống như chì nặng đập trên mặt đất.

- Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Đông Hồ sẽ sớm kết đồng minh với Ô Thị.

Hắn chậm rãi nói với bà lão đang ngồi trên tấm chăn dày phía sau:

- Hạn chế lớn nhất của Ô Thị chẳng qua chỉ là quân lương và Phù khí.

Bà lão khẽ giật mình, sau đó cười khổ nói:

- Chắc hẳn tiên sinh đã phát hiện khẩu phần lương thực trong mấy ngày gần đây đã bị cắt giảm.

Đinh Ninh lắc đầu, nói:

- Cắt giảm lương thực là đoạn mất sĩ khí và niềm tin chiến thắng, đặc biệt trong trận đại chiến này, rất nhiều người đã chết, sau đó lại di chuyển đường xa đến tận đây. Sau khi tuyết tan, quân lương và Phú Khí đã không còn là vấn đề.

- Tiên sinh nói là Đông Hồ?

Bà lão có chút khó hiểu.

Mặc dù tình hình ở Đông Hồ có thể yên ổn như suy nghĩ lúc trước, nhưng quân lương của bọn họ cũng không giàu có sung túc, quan trọng hơn, Đinh Ninh cũng đã đề cập đến Phù Khí.

Ở Ô Thị, ngoại trừ một ít Thiên thiết vẫn thạch, thì có cực kì ít tài nguyên khoáng sản dùng để chế tạo Phù Khí. Đông Hồ cũng giống như vậy. Mặc dù trong chiến sự lúc trước lấy được một ít Phù Khí của quân Tần, nhưng hầu hết đều đã bị vứt bỏ trên đường rút lui.

Đương nhiên, bằng vào chiến tranh thì không thể nào đạt được đầy đủ Phù Khí để trang bị cho quân đội, ngoại trừ tài nguyên khoáng sản, còn phải có phương pháp chế tạo, cũng như những công tượng và Tu hành giả am hiểu chế tạo Phù Khí.

- Đến nay, mùa đông đã trôi qua, chờ đến mùa xuân năm sau tuyết tan, nước Sở sẽ mở cửa biên giới buôn bán với các ngươi và Đông Hồ.

Đinh Ninh nhìn bà lão, bình tĩnh nói.

Bà lão kia đã khiếp sợ đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Thậm chí nhất thời không thể nói nên lời.

- Đa số quân lương sẽ không đến từ Đông Hồ, nhưng chúng sẽ được chuyển đến Ô Thị miễn phí.

Đinh Ninh nhìn vẻ mặt kinh ngạc không nói nên lời của nàng, sau đó nói tiếp:

- Nước Sở sẽ cung cấp một số tài nguyên khoáng sản, cũng như Tượng sư để chế tạo Phù Khí.

Bà lão rốt cuộc ngưng thần một chút, trầm tư nói:

- Chỉ là thời cuộc ở nước Sở cũng không ổn, nếu như gióng trống khua chiêng như vậy, e rằng Triệu Phi kia cũng không khống chế được.

Đinh Ninh lại lắc đầu, nói:

- Nước Sở sẽ không cung cấp vô điều kiện, số tiền để cung cấp mấy thứ này sẽ đến từ nước Tần.

Bà lão lại ngẩn ra, vô thức hỏi:

- Ba Sơn Kiếm Tràng?

Đinh Ninh lại nhìn nàng một cái:

- Không chỉ Ba Sơn Kiếm Tràng.

Bà lão có thể nắm chắc quyền lực trong tay của mình ở Ô Thị, hiển nhiên cũng không phải người thường, nàng chỉ hít sâu một hơi đã hoàn toàn suy nghĩ thấu đáo:

- Cựu quý tộc quyền quý?

Đinh Ninh không nói gì thêm.

Không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận.

Ngày xưa, cựu quý tộc quyền quý mới là người cầm quyền thực sự ở Trường Lăng, cũng là nhân tố nắm giữ khối tài phú khổng lồ. Ở Trường Lăng ngày nay, bọn họ đã xuống dốc nghiêm trọng, thậm chí tên cường giả được thế gian gọi là Dạ Kiêu kia cũng không thể kiêu hùng lộ ra ngoài ánh sáng.

Chỉ là năm đó, lúc những cựu quý tộc quyền quý khổng lồ kia lần lượt diệt vong, khối tài phú khổng lồ đó rơi vào tay ai vẫn còn là một ẩn số.

Trong số tất cả những cựu quý tộc quyền quý, gia tộc có tài sản nhiều nhất được công nhận là hai nhà Lữ gia và Công Tôn gia.

Bình Luận (0)
Comment