- Có một số chuyện cũ truyền kỳ cho dù là trong tương lai cũng không thể làm lại được, giống như Ba Sơn Kiếm Tràng, cũng giống như cựu quý tộc quyền qúy ở Trường Lăng.
Bà lão cảm khái cười cười, nhìn Đinh Ninh rồi nói:
- Thương nhân Trường Lăng vẫn luôn là người biết làm ăn nhất, nghe nói chuyện làm ăn của những cựu quý tộc kia trải rộng khắp các triều đại, đến mức khi Lữ gia bị diệt, xe ngựa của quân đội Nguyên Vũ mất năm ngày nối liền không dứt chở ra bên ngoài thì mới dọn sạch toàn bộ đồ vật có giá trị trong phủ đệ bọn họ, chuyện này có phải thật không vậy?
Đinh Ninh khẽ gật đầu, chậm rãi nói:
- Gia sản trong phủ đệ Lữ gia chẳng qua chỉ là một phần mười của cải thực sự của bọn họ, có lẽ đại đa số của cải của Lữ gia sau này vẫn rơi vào trong tay Nguyên Vũ, nhưng còn có một bộ phận đã rơi vào trong tay Trịnh Tụ.
Bà lão giật mình, không kìm được lắc đầu, nói:
- Đó thật sự là chuyện khó có thể tưởng tượng.
Đinh Ninh nhìn bà, nói:
- Một quốc gia một triều đại chỉ dài không quá mấy trăm năm, ngắn không quá mấy chục năm, thế nhưng một ít tông môn, một ít quý tộc lại có thể tích lũy hơn một ngàn năm.
Bà lão trầm tư một lát, lại nở nụ cười,
- Một vị vua băng hà có thể thay đổi cả triều đại, nhưng nếu một nhà còn một người sống thì có thể tiếp tục tồn tại, cho nên nước dễ mất mà nhà không dễ diệt, thế nhưng muốn trị quốc như trị gia lại khó khăn hơn rất nhiều.
Đinh Ninh chậm rãi quay đầu nhìn gió tuyết bên ngoài trướng, sau đó chậm rãi nói:
- Lấy pháp trị, dùng nhân trị, lấy thân mình mà nghĩ thì mới có thể lâu dài.
Bà lão càng thêm nghiêm túc, hỏi:
- Ba Sơn Kiếm Tràng lúc đó, hoặc có thể nói là sư tôn của ngài lúc ấy nghĩ như thế nào?
- Lôi lệ phong hành, thống nhất thiên hạ rồi mới trị. (Lôi lệ phong hành: có nghĩa là ẩn dụ để thực hiện các chính sách và nghị định nghiêm ngặt và nhanh chóng. cũng hình dung thanh thế làm việc mãnh liệt, hành động nhanh chóng.)
Đinh Ninh nói,
- Càng nhanh chóng thì biến số càng ít, thế nhưng khi có một ít chuyện phát sinh trên người mình, lúc đó mới biết có rất nhiều hạn chế.
Bà lão nghĩ đến tất cả những gì Ba Sơn Kiếm Tràng phải trả, chân thành nói:
- Cũng không dễ dàng.
......
......
Trong Hoàng cung Trường Lăng có một khu rừng.
Sở dĩ nói là rừng mà không phải vườn chính là bởi vì mảnh rừng này xuất phát từ Thánh ý của Hoàng đế Nguyên Vũ cho nên không có ai có thể đụng vào, bất kỳ cây gỗ tạp nào đều có thể sinh trưởng tùy ý.
Tĩnh địa Hoàng đế Nguyên Vũ dùng tu hành ở ngay sau phiến đất rừng này, mà đối diện nơi tĩnh địa y dùng để tu hành và cách mảnh đất rừng này chính là Các viện mà hai tướng dùng để xử lý chuyện trong triều đình thường ngày. (tĩnh địa: chỗ yên tĩnh)
Hiện tại mảnh rừng này cây tạp tiêu điều, càng lộ ra đông ý.
Hoàng đế Nguyên Vũ vẫn mặc một bộ áo vải, ngồi trên mặt đất như cũ, có hai lão nhân đang ngồi đối diện y, một người mặc áo bào đen, khuôn mặt gầy gò âm lãnh, người còn lại làm cho người ta có cảm giác già nua, song khuôn mặt lại trẻ tuổi một cách khó tin, thậm chí làm cho người ta có cảm giác anh tuấn, hơn nữa khí tức ôn hòa khiến cho mọi người dễ dàng nói chuyện và kết giao.
Đây chính là hai tướng cấp cao hơn Ty thủ các ty.
Dùng từ rất đa dụng mà trực tiếp trong giọng điệu của người Quan Trung mà nói, ngoại trừ một ít sự vật mà Hoàng hậu âm thầm khống chế ra, tất cả những thứ có thể bày ra ngoài sáng của triều đình Đại Tần đều là do hai người này phối hợp xử lý.
Chuyện vốn cần đế vương xử lý lại phần lớn giao cho hai người này giải quyết, vậy bọn họ đương nhiên chính là tâm phúc thực sự của ngài.
- Vì sao?
Song hiện tại hai người này lại đồng thời hỏi Hoàng đế Nguyên Vũ một câu này.
- Không có vì sao.
Hoàng đế Nguyên Vũ nhìn hai trọng thần đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ vương triều Đại Tần, bình tĩnh nói,
- Bất kể nàng có hành động gì thì đây cũng chỉ là việc nhà của Quả nhân.
Hai vị tướng nhìn nhau một cái, cuối cùng Nghiêm tướng có vẻ mặt âm lãnh lên tiếng, đồng dạng bình tĩnh nhưng mang theo dũng khí cực lớn:
- Thánh thượng có thể bảo chứng đây vẫn luôn là việc nhà của ngài?
Hoàng đế Nguyên Vũ không hề tức giận.
Y chỉ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên cánh rừng mùa đông, chậm rãi nói,
- Đừng quên Quả nhân và các ngươi cực kỳ gian nan mới có thể đi tới bước này, cũng đừng quên ta và các ngươi đã phải trả giá như thế nào.
Hai tướng hiển nhiên không có được thứ mình muốn, cho nên lông mày đều nhíu lại.
Hoàng đế Nguyên Vũ lại cúi đầu, ánh mắt rơi vào trên người Nghiêm tướng,
- Ngươi đừng quên, khi nàng ta từ quận Giao Đông đến, vốn Quả nhân là người đầu tiên xuất hiện trước mặt nàng. Quả nhân đại biểu Vương thành, nàng đại biểu quận Giao Đông, đây chính là giá trị của nàng khi đến Trường Lăng, nhưng chính vì ngươi sắp xếp nên nàng mới là người đầu tiên gặp người kia.
- Đây đương nhiên không phải lỗi của ngươi.
Nhìn sắc mặt Nghiêm tướng trắng bệch, Hoàng đế Nguyên Vũ lắc đầu,
- Chính bởi vì như thế nên Quả nhân mới có được thiên hạ. Nhưng ngươi phải nhớ rõ nàng vốn là Hoàng hậu của Quả nhân. Không phải bởi vì muốn có được thiên hạ thì nàng sẽ không phải trải qua chuyện như vậy. Vì vậy đó không phải là lỗi của nàng.
- Đương nhiên Quả nhân cũng sẽ không quên ngươi trả giá thứ gì vì ta.
Ánh mắt Hoàng đế Nguyên Vũ chuyển sang trên người Lý tướng,
- Để Thân Huyền làm vị trí như vậy cũng không phải muốn khiến cho mọi người liên tưởng đến ngươi xuất thân từ Lý gia, vì phản bội Lý gia nên mới có thể làm tới vị trí như vậy. Mà chỉ đang nhắc nhở người trong thiên hạ, ngươi vì Quả nhân mà có thể phản bội cả gia tộc này.
- Hiện giờ vị trí của Quả nhân và các ngươi đã cao, tới độ không người nào trong thiên hạ có thể sánh bằng. Thế nhưng chắc hẳn các ngươi cũng chưa tới mức quên, vị trí mà Quả nhân và các ngươi có lúc này chỉ nằm ở hai chữ ẩn nhẫn.
Hoàng đế Nguyên Vũ khẽ tự giễu nói:
- Trước khi Lộc Sơn hội minh diễn ra, chẳng ai trong thiên hạ này chú ý quá nhiều đến sự tồn tại của Quả nhân? Ngay cả lúc Quả nhân đăng cơ thì đại đa số người trên đời chỉ cảm thấy Hoàng hậu lãnh khốc mà cường đại, kể cả trong cuộc chinh chiến với ba triều Hàn Triệu Ngụy trong những năm này thì người đời cũng gần như quên đi sự tồn tại của ta.
- Lúc không cần thì có thể ẩn nhẫn.
Hoàng đế Nguyên Vũ trầm mặc mấy hơi thở, sau đó nhìn hai tướng cũng đang im lặng này, nói:
- Vậy sao lúc này lại không thể hiểu được việc này.
- Về phần Hoàng hậu, Quả nhân có thể dung túng nàng, những chuyện này đương nhiên là việc nhà của ta.
......
- Ta cũng không ngờ rằng năm đó nàng và người kia cũng không phải ngẫu nhiên gặp nhau ở Trường Lăng.
Đi ra khỏi rừng, Lý tướng nhìn Nghiêm tướng bên cạnh mình, hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.
Nghiêm tướng cười trào phúng,
- Tình yêu của người trẻ tuổi thường mù quáng, tình yêu của người lớn mới chú ý lợi và hại. Đến trước tới sau thường quan trọng hơn thiên tư ưu tú. Điều nàng không thích nhất chính là nhận lấy sắp đặt, cho nên mặc dù được người nhà yêu cầu đến từ quận Giao Đông, cũng chưa chắc sẽ đồng ý thông gia với Thánh thượng lúc đó.
Lý tướng trầm mặc hồi lâu.
Gã biết được cả chuyện mà ngay cả hắn không hề biết mới là bí mật lớn nhất trong tất cả mọi chuyện năm đó.
Sự bố trí của vị đồng liêu của hắn trong chuyện này có lẽ là quyết định chính xác nhất, thủ đoạn tuyệt diệu nhất năm đó, bởi vì cuối cùng gã vẫn đạt thành mục đích, để cho quận Giao Đông và Trường Lăng đứng cùng chung một hướng. Nhưng mấu chốt nhất chính là nữ tử này không hề biết trong đó có sắp xếp trở thành Hoàng hậu như vậy, càng mấu chốt chính là nàng cường đại vượt xa tưởng tượng của mọi người.
- Ngươi cho rằng chuyện này thật sự vẫn là việc nhà giống như Thánh thượng nói ư?
Lý tướng ngẩng đầu lên, nhìn Nghiêm tướng hỏi.
Nghiêm Tướng chỉ lạnh lùng cười cười,
- Nếu ngươi tin tưởng thì cần gì phải hỏi ta.
Lý tướng lắc đầu, không nói nhiều nữa.