Rất nhiều chuyện trên đời là ngẫu nhiên, nhưng cũng có rất nhiều chuyện nhìn có vẻ rất tình cờ lại là tất nhiên.
Vùng ngoại ô Trường Lăng.
Theo một chiếc xe ngựa lăn bánh trên đường, trong một gian phòng nhỏ rách nát bên cạnh có một gã Kiếm sư lẳng lặng đứng thẳng, tâm tình hắn lúc này càng thêm hưng phấn, hô hấp cũng dần dần dồn dập.
Sự chú ý và nhận biết của hắn hoàn toàn không ở trong toa xe, mà lại ở phu xe trên xe ngựa kia
Hắn biết tên phu xe kia ban đầu cũng mặc áo bào vàng giống như hắn, hơn nữa nếu không phải người kia đột nhiên rời đi, thì hắn cũng không thể mặc áo bào vàng cất bước trong Hoàng cung Trường Lăng như hiện giờ.
Người kia từ sau khi Hoàng hậu rời quận Giao Đông đến Trường Lăng thì đã đi theo bên cạnh nàng, nên hắn không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên phản bội Hoàng hậu mà rời đi, chỉ biết kinh nghiệm của đối phương phong phú hơn mình nhiều, hơn nữa còn biết được càng nhiều thứ.
Thế cho nên cho dù bỏ ra nhiều công truy xét, nhưng vẫn luôn không nhận được tin tức gì, không thể tìm ra tung tích của đối phương.
Cho đến hôm nay thì người này mới lộ ra một chút sơ hở, cuối cùng bị xác định được hành tung.
Biết quá nhiều bí mật không nên biết, kết quả cuối cùng chỉ có thể là cái chết mà thôi.
Người kế nhiệm áo bào màu vàng cũng đến từ quận Giao Đông này không có bất kỳ sự đồng tình nào đối với người tiền nhiệm, hắn cũng không muốn phát sinh bất kỳ lời đối thoại nào với đối phương, chỉ muốn xác nhận thân phận của người kia, sau đó dùng thủ đoạn giết chết đối phương một cách nhanh nhất, sạch sẽ nhất.
Muốn xác nhận thân phận của đối phương cũng không nhất định phải tiến hành khi người đó còn sống.
Cho nên khi xác định người trên chiếc xe ngựa này đã không thể nào trốn thoát, hắn lập tức tùy ý hít thở, một thanh tiểu kiếm giấu kín trong tay áo hắn vang lên một tiếng "coong" to rõ, hóa thành một đường hào quang sáng ngời, xuyên thẳng qua từ cái lỗ phía trên nóc nhà.
Đạo kiếm quang sáng ngời này cũng không trực tiếp đánh úp tên xa phu trên xe ngựa kia, mà chỉ là một tín hiệu.
Sương mù ở hai bên đường trong rừng mùa đông cực kỳ nồng nặc, hai đạo phi kiếm một đỏ một trắng có kiếm ý rõ ràng mạnh hơn tiểu kiếm của người áo bào màu vàng này đồng thời bắn về phía phu xe trên xe ngựa kia.
Hai con ngựa phía trước xe cảm nhận được tử vong uy hiếp, lập tức điên cuồng hí, bốn vó tung bay, thế nhưng lại bị lực lượng khổng lồ đến từ đầu xe đè ép, thực sự vẫn phải dừng ngay tại chỗ, bốn vó như bới đất, bắn ra vô số bùn đất như bọt nước.
Không gian, thời gian chung quanh tên phu xe ngồi ở đầu xe ngựa kia giống như ngưng trệ, tốc độ của phi kiếm mang theo sát ý lạnh thấu xương phá không đánh tới khiến cho động tác của người này thoạt nhìn giống như bị tua chậm.
Đối mặt với hai cái tiểu kiếm một đỏ một trắng này, tên xa phu kia chỉ làm ra một động tác cực kỳ đơn giản.
Y lấy ra một cái gương nhỏ bằng đồng thau từ trong ngực, sau đó toàn lực huy động chân nguyên, rót vào phù văn huyền ảo trên tấm gương nhỏ bằng đồng này.
Sau đó một khắc, trên gương nhỏ bằng đồng phát ra vô số thanh âm nhỏ xíu như cá con quẫy nước, vô số đạo ánh sáng màu vàng nhạt như loan nguyệt nở rộ ra từ trên gương đồng thau, nhẹ nhàng nâng đỡ hai thanh tiểu kiếm kia, ngay sau đó đã triệt để giam cầm hai thanh tiểu kiếm tràn đầy sát ý này.
Hai thanh tiểu kiếm lơ lửng bên ngoài cơ thể tên phu xe này, rung động nhưng không thể đâm vào, đồng thời cũng không thể lui ra.
Kiếm sư áo bào vàng trong phòng nhỏ đã nhanh chân bước lên con đường, hắn nhìn hai thanh phi kiếm bị vây khốn kia, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ khiếp sợ nào.
Đối phương đã đi theo Hoàng hậu lâu ngày, cho nên trên người có mang Phù khí tùy thân lợi hại đến cực điểm cũng là điều dễ hiểu, vả lại hai thanh tiểu kiếm này chỉ có tác dụng giữ chắc đối phương ở ngay tại chỗ, cuối cùng hiển nhiên sẽ có Tu hành giả mạnh hơn giết chết người này, điều hắn cần làm chỉ là phải có mặt để tận mắt chứng kiến quá trình người này bị giết chết.
Đôi mắt của hắn cực kỳ tự nhiên nhìn vào khu rừng mùa đông ở phía bên trái mình.
Nơi đó có một gã kiếm sư đang toàn lực chống cự, muốn đoạt lại phi kiếm bị trói của mình, cả khu rừng mùa đông không ngừng run rẩy, vô số cành khô bị bẻ gãy, ngay cả lá khô trên mặt đất cũng bị thổi bay ngược lên, giống như từng dòng suối phun ra từ giữa cây cối trong rừng.
Thân ảnh của một nữ tử chợt hiện ra theo vô số lá khô.
Trong những Tu hành giả đứng đầu ở Trường Lăng thì số lượng nữ tử rất ít, nhưng hễ là nữ tử, thường thường đều cực kỳ đáng sợ.
Nữ tử xuất hiện lúc này chính là Phan Nhược Diệp, chủ nhân Vị Ương cung trong hậu cung Trường Lăng.
Phan Nhược Diệp nhìn thoáng qua tên phu xe trên chiếc xe ngựa kia, hơn mười phiến lá khô bay ngược lên, chợt gia tốc đến mức trực tiếp bốc cháy trong không khí, hóa thành từng đạo hỏa tuyến. (hỏa tuyến: đường lửa)
Những hỏa tuyến này lại không hề trực tiếp rơi về phía phu xe trên chiếc xe ngựa kia, mà bắn về phía thiên địa chung quanh, trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa cái gương nhỏ kia và nguyên khí trong thiên địa chung quanh.
Gương nhỏ bằng đồng thau chợt ảm đạm.
Hai thanh tiểu kiếm bắt đầu đâm về phía trước.
Bất kỳ Tu hành giả nào cũng không thể kịp né tránh cú đâm của phi kiếm trong khoảng cách ngắn như vậy.
Mắt thấy tính mạng của tên phu xe này sẽ đi đến hồi kết.
Nhưng cũng đúng lúc này, một đạo khí tức kiệt ngạo chợt giáng xuống trên con đường này.
Phan Nhược Diệp đột nhiên ngừng thở, ánh mắt chợt mở to, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Những hỏa tuyến kia chợt dập tắt.
Gương nhỏ bằng đồng thau lại tiếp tục tỏa ra hào quang, hai thanh tiểu kiếm bắt đầu gia tốc lại từ đầu lập tức treo lơ lửng trên không trung.
Một gã Kiếm sư như cảm nhận được điều gì đó, hoảng sợ bay nhanh về phía trước.
Thế nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn so với thân ảnh gã không biết bao nhiêu lần, nhìn như cực kỳ nhẹ nhàng đặt ở trên người gã.
"Đùng" - Một tiếng nổ tung.
Thân thể tên Kiếm sư này vỡ vụn ra nhưng gã lại không hề cảm thấy thống khổ chút nào.
Một mảnh xương vụn bay ra.
Kiếm sư trong rừng đông đối diện kia vừa mới cảm nhận được khí tức kiệt ngạo tiếp xúc với cơ thể, xương vụn đã đâm vào từ giữa hai hàng lông mày của gã, mang theo một vòi máu tươi bắn ra ngoài ở phía sau đầu.
Thân thể của tên Tu hành giả áo bào vàng trên đường run rẩy kịch liệt.
Trong tiềm thức của hắn, cho dù là Hoành Sơn Hứa Hầu nổi tiếng phách liệt trong mười ba hầu Đại Tần cũng không thể có khí tức kiệt ngạo phách liệt như thế, mấu chốt nhất chính là... không thể nào mạnh mẽ như vậy!
Đồng tử của hắn kịch liệt co rút lại, nhìn thấy người kèm theo cuồng phong phản chiếu trong đồng tử hắn, lại là một nữ tử!
Đây là một nữ tử trung niên, mặc một bộ đạo bào tầm thường, trên mặt có hai vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, khiến cho cô giống như đeo một cái mặt nạ dữ tợn.
- Ngươi là ai!
Gã run rẩy hét lên.
- Sư tôn?
Phan Nhược Diệp xoay người, nhìn nữ tử trung niên đột nhiên xuất hiện, chỉ một lần hành động đã giết chết hai gã Kiếm sư cường đại này, thần sắc cực kỳ khó hiểu.
- Sư tôn?
Tu hành giả áo bào màu vàng này mở miệng, hắn không nhịn được muốn nói cái gì đó, song cũng chỉ trong nháy mắt vừa mới mở miệng, một cỗ khí tức thô bạo đã rơi vào trong miệng hắn.
Đầu của hắn trực tiếp vỡ tung ra giống như một quả dưa hấu chín bị người ta gõ một búa.
- Sư tôn, chuyện này là sao?
Phan Nhược Diệp không thể nào hiểu được vì sao sư tôn vốn bế quan không ra lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, càng không thể hiểu vì sao ngài ấy lại dùng loại thủ đoạn thô bạo này trực tiếp giết chết những Tu hành giả ở đây.
Nữ tử trên mặt có vết sẹo dữ tợn như đeo mặt nạ hoa lại không có trả lời vấn đề của nàng trước, mà chỉ nhìn hai con ngựa còn đang nóng nảy bất an kia một cái.
Hai con ngựa kia cũng lập tức cứng đờ, tiếp theo chợt nổ tung thành vô số mảnh vụn máu thịt.
- Chuyện năm đó mà ngươi muốn nói với ta chính là chuyện liên quan đến việc người đó chém mặt hoa của ta xưa kia. (Mặt hoa: gương mặt xinh đẹp như hoa của nữ tử)
Nữ tử trung niên vẫn không trả lời câu hỏi của nàng, thế nhưng ánh mắt đã chuyển sang người phu xe trên đầu xe kia, chậm rãi và ngang ngược nói:
- Ngươi muốn nói gì?
Hô hấp của Phan Nhược Diệp ngừng lại thêm lần nữa.
Rất nhiều người ở Trường Lăng bây giờ đã quên mất nữ tử trung niên này, cũng quên mất một chuyện cực kỳ nổi danh ở Trường Lăng xưa kia.
Song nàng đương nhiên biết thân phận của nữ tử trung niên này, biết người năm đó chém mặt hoa của nàng là ai.
Phu xe vốn bị khí tức ngang ngược bao vây chợt ngẩng đầu lên, thu hồi kính nhỏ.
Y biết người nữ tử trung niên này đã tĩnh tu rất nhiều năm, nhưng tâm tình cô giờ phút này chỉ sợ còn nóng nảy hơn so với năm đó, cho nên y không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, chỉ nói:
- Năm đó người nọ chém mặt hoa của ngươi là bởi vì Trịnh Tụ khiêu khích.