Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 512 - Q6 - Chương 13: Cổ Sinh*

Q6 - Chương 13: Cổ Sinh* Q6 - Chương 13: Cổ Sinh*

(Cổ sinh: sinh trưởng như sâu độc)

Nữ tử trung niên nở nụ cười.

- Cái chuyện cười này thật sự không có gì đáng cười.

Cô mỉm cười nhìn phu xe kia, nói.

Vết sẹo trên mặt cô là vết thương do kiếm tạo nên, nhìn qua có vẻ rất nông, nhưng bởi vì kiếm khí xé rách và kình khí bắn tung tóe lại xốc tung rất nhiều da thịt, thậm chí cắt đứt khả năng tái sinh một lần nữa của rất nhiều huyết nhục và da thịt.

Hơn nữa không biết vì sao, ngoại trừ đạo kiếm thương này ra còn có rất nhiều vết thương nông cạn đan xen cùng một chỗ, nhìn qua giống như có người dùng lưỡi dao sắc bén rạch tới rạch lui nhiều lần ở trên mặt nàng.

Bây giờ cô nói những lời này không có gì đáng cười, nhưng lại nở nụ cười, hơn nữa khi cô cười rộ lên, trên mặt có rất nhiều vết thương chồng chất lại với nhau, giống như một đóa hoa cực kỳ ác độc, nở rộ vô số cảm xúc tiêu cực, cho nên khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ kiệt ngạo và dữ tợn.

Một cỗ lực lượng thô bạo đã thực sự rơi vào trên người phu xe ngồi ở đầu xe, người nam tử từng là sứ giả áo bào vàng của quận Giao Đông đã đi theo Trịnh Tụ từ quận Giao Đông tới Trường Lăng này biết mình sẽ bị lực lượng này xé rách thành vô số mảnh máu thịt bất cứ lúc nào, nhưng y lại nở nụ cười cực kỳ bình tĩnh, mang theo một tia ánh nắng thảm đạm khi vào đông.

- Đây đích thật là một trò đùa thực sự không đáng để cười.

Y nhìn thẳng nữ tử trung niên này, thong thả mà nghiêm túc nói:

- Nhưng sự thật chính là như thế, mặc dù ngươi và Trịnh Tụ tình như tỷ muội, nhưng người kia cố ý đến chém mặt hoa ngươi, cũng xuất phát từ sự khiêu khích của nàng.

Nụ cười của nữ tử trung niên biến mất.

Nàng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nam tử này, phảng phất hờ hững như nhìn một con giun dế.

Tất cả sinh linh chung quanh con đường này dường như đã sợ hãi trốn chết, chung quanh cực kỳ tĩnh mịch.

Khuôn mặt của Phan Nhược Diệp ngày càng trở nên nhợt nhạt.

Nàng nhìn vết sẹo nhìn thấy mà giật mình trên mặt sư phụ mình, thầm nghĩ nếu như nam tử này nói là thật, vậy sư phụ sẽ làm ra chuyện gì?

Nữ tử trung niên tựa như tốn chút thời gian để hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, sau đó hờ hững nói:

- Khi hắn cố ý đến tìm ta so kiếm, hắn còn chưa kết giao với Trịnh Tụ.

- Ngươi nói là sự thật.

Nam tử ngồi ở đầu xe gật đầu và nói tiếp:

- Thậm chí cả khi hai người các ngươi chưa bao giờ gặp nhau, nhưng đối với nàng thì ngươi đã là một mối đe dọa. Ngươi là đời sau của Hoàng thất nước Trần, tuy rằng quốc gia này không còn tồn tại, nhưng thân phận địa vị kể cả thế lực sau lưng ngươi lại không thua gì con gái của cựu quý tộc quyền quý ở Trường Lăng, mấu chốt nhất chính là thiên kim của đám cựu quý tộc quyền quý ở Trường Lăng lúc ấy không có ai có thiên phú tu kiếm và tư sắc như ngươi.

Trong con ngươi của nữ tử trung niên lóe lên một vẻ sáng bóng quái dị nào đó, giống như một loại hồi ức mang ánh sáng đến cho cô, đồng thời cô cũng rất quái dị nói:

- Nhưng tính tình của ta rất kém.

- Đối với một số người mà nói, tính tình nóng nảy có thể xem là ghét ác như cừu, xem như thẳng thắn.

Nam tử ngồi ở đầu xe nói:

- Đặc biệt là đối với những thiên tài không thể kiềm chế bản thân mà nói, điều này có thể trở thành một điểm hấp dẫn.

Sau khi dừng lại một chút, y tiếp tục nói:

- Thiên tài thường không phải là người bình thường, sẽ có rất nhiều điểm đặc biệt khác biệt với người.

Vô số bụi bặm từ trên mặt đất bay bổng lên.

Nữ tử trung niên đột nhiên cười lạnh vô cùng ngang ngược, quần áo trên người cô bay phất phới,

- Cho nên ý của ngươi là khi Trịnh Tụ vừa mới đến Trường Lăng, hoặc có thể là lúc nàng còn chưa tới nơi này, còn chưa gặp mặt ta, thì nàng đã cho rằng ta có thể là đối thủ của nàng?

Nam tử ngồi ở trên đầu xe cung kính và nghiêm túc nói:

- Đúng là như vậy.

Sau đó, trước khi nữ tử trung niên tiếp tục lên tiếng, y lại bồi thêm một câu,

- Các ngươi không hiểu rõ những kinh lịch tới trưởng thành của nàng ở quận Giao Đông, cho nên mới không thể lý giải được.

Đôi mắt của nữ tử trung niên hơi nheo lại, cô chỉ trực tiếp hỏi:

- Tại sao ngươi lại phản bội nàng? Ở trong Trường Lăng, mặc dù ngươi là nô bộc của nàng, nhưng địa vị thực tế chỉ sợ cũng không thua gì những Ti thủ kia.

- Sở dĩ nói các ngươi có nghi vấn như vậy, chỉ bởi vì không hiểu rõ quận Giao Đông, không biết những kinh lịch tới trưởng thành và người trong nhà nàng.

Nam tử ngồi ở trước đầu xe hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Các ngươi không hiểu rõ những điều này, cho nên ta không thể giải thích rõ ràng.

- Tốt nhất ngươi nên nói nhanh hơn một chút.

Nữ tử trung niên chỉ hờ hững nói:

- Ta không có nhiều kiên nhẫn.

- Quận Giao Đông cũng là cựu quý tộc, nhưng khởi đầu là Ngoại vương, vẫn luôn không cách nào đưa thân vào Trường Lăng, dù cho có thực lực nhưng vẫn luôn bị xa lánh, ở trong mắt những cựu quý tộc Trường Lăng chỉ sợ cũng chỉ xem là nông dân mà thôi. Chính quận Giao Đông cũng rất rõ điểm này.

Nam tử ngồi ở đầu xe gật đầu, nói:

- Thực lực và địa vị không tỷ lệ thuận hiển nhiên sẽ sinh ra dã tâm dị dạng. Ý tưởng của quận Giao Đông cũng không chỉ có thể đứng trong hàng ngũ quý tộc Trường Lăng, mà là có thể hoàn toàn áp đảo những cựu quý tộc từng xem thường và cười nhạo mảnh đất này. Thế nhưng quật khởi như Ba Sơn Kiếm Tràng cuối cùng còn phải dựa vào vài nhân vật nghịch thiên, cho nên bọn họ muốn quật khởi rốt cuộc còn cần có người như Trịnh Tụ.

- Thế hệ này của quận Giao Đông rất là may mắn, các ngươi chỉ biết Trịnh gia xuất hiện một thiên tài tu hành có thiên phú cực cao như nàng, nhưng lại không biết, thực ra cũng không phải là một.

- Trong thế hệ như nàng bao gồm những người được tiểu thiếp sinh ra, tổng cộng có bốn người thiên tài tu hành có thiên phú cực cao.

- Quận Giao Đông bỏ ra thời gian mười lăm năm, cuối cùng thành công chính là vì giống như dưỡng cổ, nuôi ra một người Trịnh Tụ.

- Hiện tại người trong thiên hạ bao gồm cả người Trường Lăng đều nói nàng lãnh khốc, nhưng nếu biết nàng làm cách nào để sống sót rời khỏi quận Giao Đông, đương nhiên sẽ hiểu được nếu nàng không trở nên lãnh khốc như vậy. Vậy thì người rời khỏi chỗ đó đến Trường Lăng không phải là nàng.

......

Lông mày của nữ tử trung niên hơi nhíu lại.

Hô hấp của Phan Nhược Diệp không kìm được trở nên dồn dập, nàng không nhịn được nhìn nam tử ngồi ở đầu xe, nói:

- Ý của ngươi là thực ra nàng có mấy người huynh đệ tỷ muội thiên phú kinh người, thế nhưng trong nhà nàng lại ép buộc bọn họ tự giết lẫn nhau để bức bách họ tu hành, cuối cùng toàn bộ những người còn lại đã chết đi, chỉ còn lại mỗi mình nàng còn sống?

- Có một số trong đó trực tiếp chết trong tay nàng, cũng có một số người dù không bị nàng trực tiếp giết chết nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Nam tử ngồi ở đầu xe nhìn nàng gật đầu, nói tiếp:

- Lúc trưởng bối trong nhà nàng dùng các loại phương pháp cực đoan để chọn ra một người có thể tiến vào Trường Lăng, cũng dạy cho các nàng cách lựa chọn thuộc hạ của bản thân, làm thế nào để khống chế lòng trung thành của bọn họ.

- Khống chế lòng trung hành của bọn họ?

Phan Nhược Diệp không nhịn được lặp lại những lời này, nàng cảm thấy những lời này rất chói tai.

Nam tử ngồi ở đầu xe nói:

- Bởi vì dưới cái nhìn của nàng, giữa thuộc hạ và mình không có bất cứ điều gì có thể đủ tin tưởng và không thay đổi, vì vậy ngay cả lòng trung thành thì nàng ta vẫn phải kiểm soát. Đối với nàng và nói, người nhà là một trong những thủ đoạn kiểm soát quan trọng nhất. Cho nên vì có được một tên thuộc hạ có chút năng lực lại đủ trung thành với nàng, việc nàng làm chính là giết chết người nhà của ta trước kia, sau đó lại nghĩ cách tìm người nhà mới cho ta.

Phan Nhược Diệp lập tức ngừng hô hấp, chợt nghĩ đến khả năng nào đó cho nên lập tức nói không nên lời.

Nam tử ngồi ở trước đầu xe chậm rãi nói tiếp,

- Khi ta thậm chí còn chưa phải là Tu hành giả, lúc đó ta chỉ là một người đọc sách bình thường, sau đó khi cả nhà đi du lịch lại gặp phải giặc cỏ, cuối cùng người thân của ta bị giết chết, chỉ còn ta được người nhà nàng cứu. Một vài năm sau đó ta tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, lại có thêm một nữ tử yêu thích, một gia đình mới. Thế nhưng nàng vẫn chưa hề nghĩ tới, rất nhiều năm sau ta đến Trường Lăng, lại bởi vì một chuyện nhỏ đã khiến cho ta có thể tra ra, giặc cỏ giết chết người nhà ta năm đó bao gồm cả gia đình mới của ta hiện tại đều chỉ là do nàng sắp đặt. Người nhà mới của ta chẳng qua cũng từ nàng bố trí ra.

Nam tử ngồi ở đầu xe nói đến đây, chợt nở nụ cười thật thảm đạm, sau đó y nhìn Phan Nhược Diệp, giọng nói trở nên trầm thấp một chút,

- Lại nói tiếp có lẽ ngươi không tin, lúc ấy nàng vì hoàn thành việc học do trong nhà bố trí mà tìm kiếm một tên thuộc hạ như ta, cuối cùng phái người giết chết người nhà ta, lúc ấy nàng chỉ mới bảy tuổi... chỉ là một đứa nhỏ bảy tuổi a, thế nhưng nàng đã có thể hoàn thành chuyện như vậy.

Bình Luận (0)
Comment