Phan Nhược Diệp không hiểu sao lại cảm thấy cơ thể mình lạnh lẽo.
Bởi vì mặc dù nàng không phải xuất thân từ quận Giao Đông, nhưng cũng là một cô nhi do chiến tranh.
- Trịnh Tụ chưa bao giờ là thiên kim quý tộc vô ưu vô lự đến Trường Lăng du sơn ngoạn thủy.
Nam tử ngồi ở đầu xe trên mặt đầy vẻ ảm đạm nhìn Phan Nhược Diệp và nữ tử trung niên, nói tiếp:
- Nàng đến Trường Lăng chính là thay mặt cho toàn bộ lợi ích của quận Giao Đông, đại biểu cho dã tâm áp đảo toàn bộ quý tộc quyền quý của toàn bộ quận Giao Đông. Hơn nữa nàng thực sự đã làm được.
- Ta cũng chỉ có thể xem những lời mà ngươi nói như là một câu chuyện xưa, thế nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là chuyện xưa.
Nữ tử trung niên nhìn nam tử ngồi ở đầu xe, sau đó ánh mắt lại dừng ở cửa xe đang đóng lại phía sau y,
- Ngươi biết tâm tình của ta rất nóng nảy, cho nên nếu có thứ gì đó có thể khiến ta tin phục, ngươi phải cho ta nhìn thấy nhanh một chút.
Nam tử ngồi ở đầu xe gật đầu, không nói gì nữa mà chỉ xoay người mở cửa xe.
Vì để cho nữ tử trung niên này nhìn rõ ràng hơn một chút, y xuống xe ngựa, bước qua một bên, để cho ánh mặt trời chiếu vào trong xe.
Trong xe cũng có một người nữ tử đang ngồi.
Trang phục của nàng cực kỳ mộc mạc, lúc ban đầu có vẻ trấn định, nhưng khi ánh mặt trời chiếu lên người nàng, thân thể nàng lại bắt đầu run rẩy.
Nàng ngẩng đầu lên, cũng là một khuôn mặt hoa.
Trên mặt nàng cũng có một vết kiếm.
Nữ tử trung niên lập tức nhíu lông mày lại.
Tuổi tác của nữ tử trong xe xấp xỉ với cô, cô nhìn người này, thoáng có loại cảm giác quen thuộc, mấu chốt nhất chính là bên trong ánh mắt của nữ tử trong xe lóe lên, hàm chứa rất nhiều cảm xúc khó có thể nói rõ,tựa như cô cũng là người quen cũ của nàng.
- Ta có quen ngươi không?
Nữ tử trung niên này có chút thất thần, cô theo bản năng lên tiếng nói tiếp:
- Ngươi là ai?
Nữ tử trong xe không dám nhìn cô, thân thể nàng càng run rẩy kịch liệt, trong lúc nhất thời lại không hề lên tiếng.
Khí tức trên người nữ tử trung niên này càng thêm thô bạo, xao động bất an, dường như cảm thấy thật sự khó có thể khống chế.
- Tiểu thư Kỷ Thanh Thanh nước Trần, bằng hữu của ngươi ở Trường Lăng cũng không nhiều lắm, đối với ngươi mà nói, Trịnh Tụ từ quận Giao Đông đến có thể tính một người, sư muội Hứa Nhược Hách của ngươi đương nhiên cũng tính là một người.
Nam tử bên cạnh xe ngựa cúi đầu kính cẩn nói:
- Không nghĩ tới ngay cả sư muội của mình mà ngươi cũng không nhận ra.
Tiếng gió thổi đột ngột ngừng lại.
Trong lúc này tất cả không khí đều bị một loại lực lượng khủng bố giam cầm, tĩnh lặng.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Bởi vì vị tiểu thư nước Trần ngày xưa này cần tuyệt đối yên tĩnh.
- Sư muội?
Cô lên tiếng.
Thanh âm có chút do dự, có chút rối rắm, nhưng lại mang theo một loại lực lượng cực kỳ kinh tâm động phách, xuyên qua năm tháng, tựa như lập tức kéo cô và nữ tử trong xe kia về Trường Lăng rất nhiều năm trước.
- Sao trên mặt ngươi lại có một vết kiếm thương như vậy?
- Là người nào đã chém một kiếm lên trên mặt ngươi?
Cô tiếp tục lên tiếng, ngay cả bản thân cô cũng nghe được giọng nói của mình có chút trống rỗng.
Tâm tình của nữ tử trong xe cũng dao động kịch liệt hơn, nàng hơi ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi không ngừng run rẩy, nhưng lại không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.
- Chắc hẳn ngươi cũng nhìn ra được vết kiếm trên mặt nàng là do kiếm ý gì hình thành.
Lúc này, thanh âm của nam tử đứng bên xe ngựa lại vang lên.
Nữ tử trung niên bên ngoài xe ngựa, cũng chính là tiểu thư Kỷ Thanh Thanh nước Trần vốn rất nổi danh ở Trường Lăng nhiều năm về trước, ánh mắt không kìm được rơi vào vết sẹo trên mặt nữ tử trong xe.
Đồng tử của cô trong nháy mắt co rút lại,
- Trảm tơ tình? (Trảm Tình Ti)
Nam tử chậm rãi nói:
- Ở Trường Lăng khi đó chỉ có ngươi và sư muội ngươi lĩnh ngộ đạo kiếm ý này.
Phan Nhược Diệp vẫn luôn nghe nhưng cơ thể lại càng ngày càng lạnh, lúc nghe được những lời này, hô hấp của nữ tử này chợt ngừng lại!
- Khi đó sư tôn đều đã qua đời, quả thật cũng chỉ có ta và sư muội mới có đạo kiếm ý này, nếu như không phải do ta chém, vậy chính là do sư muội ngươi tự gây nên.
Giọng nói của Kỷ Thanh Thanh cũng chợt lạnh xuống, mang theo một loại ý vị tàn nhẫn,
- Vậy sư muội, vì sao ngươi lại chém một kiếm này lên trên mặt mình?
Nam tử ở bên xe ngựa muốn lên tiếng.
Song lại có một cỗ khí tức thô bạo lập tức đè ở chỗ cổ họng của y,
- Nếu như không muốn chết thì để cho nàng tự mình nói, để nàng tự kể cho ta nghe.
- Sư tỷ.
Nữ tử trong xe cơ thể run rẩy thật lâu, rốt cục phát ra thanh âm.
Kỷ Thanh Thanh ngoảnh mặt sang một bên, không nhìn nàng mà chỉ lạnh lùng nói:
- Sau đó thì sao?
- Trần Vương Kiếm kinh.
Nữ tử trong xe đột nhiên khóc lên, khí lực toàn thân đều hoàn toàn biến mất, cho nên nàng không thể nào chống đỡ thân thể của mình, nằm úp sấp ở phía trước, nức nở khóc lóc hô:
- Vì Trần Vương Kiếm kinh.
Kỷ Thanh Thanh vẫn không nhìn nàng như trước, chỉ lạnh lùng nói:
- Sau đó thì sao?
- Trần Vương Kiếm kinh ở trong tay quận Giao Đông. Trịnh Tụ dùng Trần Vương Kiếm kinh làm điều kiện trao đổi, chỉ cần ta chém lên mặt mình một kiếm, sau đó để cho một số người nhìn thấy rồi rời khỏi Trường Lăng, ả sẽ đưa Trần Vương Kiếm kinh cho ta.
- Rồi sau đó? Ngươi thật sự chém một kiếm này lên mặt mình sao?
Kỷ Thanh Thanh nở nụ cười, cười đến mức khiến tất cả mọi người cảm giác được trên đời này không bao giờ có nụ cười khiến người hoảng sợ hơn.
- Sau đó ngươi để cho người của Ba Sơn Kiếm Tràng nhìn thấy vết thương trên mặt mình, làm cho bọn họ đặc biệt là Vương Kinh Mộng cho rằng một kiếm trên mặt ngươi là do ta chém?
Nữ tử trong xe khóc không thành tiếng, nhưng vẫn gật đầu.
Nụ cười của Kỷ Thanh Thanh càng thêm nồng đậm,
- Sau đó ả đã tìm cách truyền chút tin tức vào tai Vương Kinh Mộng, làm cho hắn cảm thấy ta ghen tị với tài năng và mỹ mạo của sư muội, buộc ngươi rời khỏi Trường Lăng... Lại thêm theo trong lời đồn thì tính tình của bản thân ta cũng rất kém, cho nên hắn đã nghe lời người ta nói, tin tưởng đó là thật?
Giọng nói của cô quanh quẩn giữa con đường này.
Không ai trả lời.
- Vì một bộ kiếm kinh của sư môn, có đáng không?
Tiếng cười của cô lớn hơn một chút, cô dùng một loại ánh mắt châm chọc đến cực điểm nhìn nữ tử trong xe,
- Mặc dù Trần Vương Kiếm kinh cường đại, nhưng không phải là Cửu Tử Tằm hay Cô Sơn Kiếm Tàng trong truyền thuyết, mặc dù đạt được cũng chắc chắn không có khả năng vô địch thiên hạ, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp chế ta. Sư muội, ngươi tranh giành làm gì vậy?
Vẫn không có ai trả lời.
Nữ tử trong xe nước mắt chảy ròng ròng nhưng lại không biết trả lời như thế nào, mà nam tử ở bên xe ngựa biết nếu như mình trả lời thay nàng, vậy y thật sự sẽ trực tiếp chết đi ngay tức khắc.
- Sư muội.
Nụ cười của cô càng thêm trào phúng và dữ tợn một chút,
- Nếu ngươi và ả đã hoàn thành giao dịch như vậy, cũng đã chiếm được trọng bảo của sư môn như ước muốn, vậy vì sao còn vì một hạ nhân là thuộc hạ dưới tay nàng mà tới nơi này, còn có thể như một con chó khóc lóc ở trước mặt ta như vậy?
Sau khi nói xong câu đó, cổ họng nam tử ở bên xe ngựa buông lỏng, cỗ sát ý thô bạo kia rời khỏi cổ họng y, nhưng lại rơi vào trên người nữ tử trong xe.
Thân thể nữ tử trong xe cứng ngắc, sau đó nàng lên tiếng,
- Ả muốn không có bất kỳ sơ hở nào, không muốn cho người ta biết chuyện này, cho nên ả muốn ta và Trần Vương Kiếm kinh cùng nhau biến mất, mà không phải chỉ rời khỏi Trường Lăng.
- Cuối cùng nàng không chết, là ta để cho nàng tiếp tục sống sót.
Nam tử bên xe ngựa trả lời một cách cực kỳ đơn giản,
- Nàng nợ ta một mạng, cho nên mới có thể theo ta xuất hiện ở trước mặt ngươi.
- Vương Kinh Mộng cũng không phải là heo, chỉ dựa vào một ít lời nói đã đến chém ta một kiếm?
Kỷ Thanh Thanh cười gằn cực kỳ ác độc, nói.
- Bởi vì không chỉ một người khiến hắn ảo tưởng như vậy.
Nam tử ở bên xe ngựa chậm rãi nói:
- Hơn nữa khi đó hắn mặc dù chưa kết giao với Trịnh Tụ, nhưng Cố Hoài đã kết giao với ả... mà Cố Hoài chính là bằng hữu hắn tín nhiệm.
- Nhưng Cố Hoài cũng không còn, chết có nghĩa là không còn người đối chứng.
Kỷ Thanh Thanh hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó thu liễm nụ cười, lạnh lùng nhìn nam tử này,
- Một tên nô tài giống như con chó làm việc cho Trịnh Tụ nhiều năm nhưng lại một lòng muốn báo thù, một vị sư muội nhìn qua còn không bằng con chó... Nếu vì bí kíp của sư môn mà có thể phản bội ta, vậy có lý gì ngươi không thể bởi vì cám dỗ khác mà nói lời lừa gạt ta ở hiện tại?
Khuôn mặt nam tử ở bên xe ngựa không có bất kỳ biến hóa nào, y chỉ ngẩng đầu, nhìn nữ tử cường đại mà ngang ngược này, nói:
- Bởi vì còn có một người có thể chứng minh, mà ngươi có thể tin tưởng người kia tuyệt đối.
Thần sắc Kỷ Thanh Thanh cực kỳ hờ hững nói:
- Ai?
Nam tử bên xe ngựa nghiêm túc nói:
- Bách Lý Tố Tuyết.