Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 514 - Q6 - Chương 15: Bế Sơn

Q6 - Chương 15: Bế sơn Q6 - Chương 15: Bế sơn

- Bách Lý Tố Tuyết?

Mí mắt Kỷ Thanh Thanh chậm rãi rũ xuống.

- Hắn đương nhiên có đủ sức nặng, Bách Lý Tố Tuyết, tông chủ Mân Sơn Kiếm tông. Đây là nhân vật ở Trường Lăng có phân lượng nặng hơn nhiều so với ta. Nhất là sau khi Cố Hoài chết, phân lượng của hắn càng thêm nặng.

Cô chậm rãi nói,

- Nếu như ngay cả hắn đều nói chuyện này là thật, vậy ta đương nhiên có thể tin tưởng.

- Chỉ là.

Cô không nhìn nam tử kia, nhưng lại có một cỗ sát ý như thực chất, cũng bình thường giống như lộ ra theo tâm ý của cô, bao phủ nam tử kia một cách cực kỳ tự nhiên,

- Ta và Bách Lý Tố Tuyết không hề có bất kỳ giao tình gì.

- Đây chẳng qua là ngươi cho rằng như vậy.

Nam tử lắc đầu, không để ý sát ý mà cô lộ ra, nói:

- Ở thời điểm ngươi không biết, lại có rất nhiều chuyện đã phát sinh.

Kỷ Thanh Thanh nhìn y, chậm rãi cười lạnh, nói:

- Vấn đề mấu chốt lớn nhất chính là cho dù hắn biết một số chuyện, nhưng hắn và ta lại không có quan hệ gì, vậy hắn dựa vào cái gì để nói chuyện hoặc là giải thích với ta?

Nam tử khẽ cười cười, dường như đang cười nhạo một số chuyện phát sinh năm đó, lại giống như đang cười nhạo Kỷ Thanh Thanh vô tri.

Thế nhưng không biết vì sao, dù vẻ mặt y lộ ra thần sắc như vậy song lại không khiến Kỷ Thanh Thanh tức giận.

- Ngươi có thể đi.

Trái lại cô lạnh lùng quay đầu, nhìn khuôn mặt cực kỳ tái nhợt của Phan Nhược Diệp, nói.

- Đi?

Phan Nhược Diệp ngẩn người, bất an mà không thể hiểu được run rẩy nói:

- Sư tôn, đệ tử không hiểu ý của ngài.

- Ngươi còn không rõ sao?

Khóe miệng Kỷ Thanh Thanh lần nữa hiện lên vẻ tàn nhẫn,

- Ngươi cũng là người của Trịnh Tụ, nên ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Hoặc có thể nói, hiện tại ta không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào.

- Sư tôn, ta...

- Không có nhiều người còn sống ở đây, mà ta lại không muốn nhiều người biết được bí mật, cho nên đầu tiên ngươi phải suy nghĩ cho kỹ mình nên tới nơi nào.

Kỷ Thanh Thanh nở nụ cười nhìn nàng, nụ cười lạnh lùng đến mức khiến người sợ hãi,

- Ngươi có thể trở về Hoàng cung, nói cho Trịnh Tụ biết là ta giết những người này, ngươi cũng có thể tới bất cứ nơi nào mà mình thích, nhưng ít nhất hiện tại ta không muốn ngươi ở lại chỗ này.

Thân thể Phan Nhược Diệp hơi chấn động.

Kỷ Thanh Thanh không nhìn nàng nữa, nhưng một cỗ sát ý rơi xuống người Phan Nhược Diệp, lại cho thấy thái độ không thể cự tuyệt của cô lúc này.

Phan Nhược Diệp lặng im không nói nên lời.

Sau đó nàng khom người hành lễ thật sâu với cô.

- Mang theo người bên trong xe ngựa kia, bất kể ngươi coi nàng là người nào, bất kể ngươi muốn xử lý nàng ra sao thì tốt nhất phải để cho nàng biến mất trước mắt ta.

Khi Phan Nhược Diệp bước đi, giọng nói lạnh lùng của nữ tử trung niên lại vang lên.

Nàng hơi do dự một chút, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Trên đường có lá vàng bay lên.

Thanh âm hơi đơn bạc của cô và tiếng khóc nức nở của nữ tử trong xe biến mất ở giữa đường.

- Kỳ thật ngài thực sự không hề ngang ngược như trong truyền thuyết.

Nam tử khom người thật sâu, ngay cả ngữ khí cũng trở nên tôn kính hơn,

- Ngài là một người rất hiền lành.

- Ngươi có tư cách gì nói ra lời như vậy?

Kỷ Thanh Thanh lớn tiếng cười lạnh,

- Dù cho tất cả những điều ngươi nói đều là sự thật, thì ngươi cũng chỉ là đồng lõa trong những chuyện năm đó, thực sự cũng chỉ là con chó làm việc vì ả.

- Ngươi đừng quên, tính tình của ta ngang ngược, bao gồm một ít chuyện xưa nói đến diện mạo ta không đẹp nhưng lại cực kỳ thích chưng diện, thậm chí còn ghen tị người yêu cái đẹp, đồng thời tự cho mình là bất phàm.....Nếu những gì ngươi nói trước đó là sự thật, vậy cuối cùng tất cả những nhận xét liên quan đến ta kia là do ai tạo ra?

Cô nhìn tên nam tử này, lạnh lùng nói tiếp:

- Nhất là sau khi Vương Kinh Mộng chém một kiếm lên trên mặt ta, thực sự bất kỳ kẻ nào khi thấy ta đều sẽ cảm thấy ta không dễ nhìn, đều sẽ cảm thấy tính tình ta ngang ngược, cũng sẽ cảm thấy tất cả những nhận xét và chuyện xưa liên quan đến ta đều là sự thật.

Cô dừng một chút, hít sâu một hơi rồi nở nụ cười,

- Sự thật là dường như ta không làm gì cả nhưng lại bị biến thành người như vậy, được nhận định là người như vậy. Sau đó, ta chỉ có thể làm một người như vậy.

Khuôn mặt của nam tử không có chút biến hóa, y chỉ nhẹ nhàng nói:

- Ta không hy vọng sẽ được tha thứ, dù cho phải trả giá bằng sinh mệnh của mình.

- Oan có đầu, nợ có chủ.

Sau đó y cũng dừng một lúc, rồi nghiêm túc nói:

- Bất cứ ai cũng sẽ phải trả giá cho những gì họ làm.

Kỷ Thanh Thanh cười thật lâu.

Nụ cười của cô xấu xí hơn của bất cứ người nào, đồng thời cũng thê lương hơn bất cứ ai.

Cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện liên quan đến bản thân mình.

Cô nghĩ về gương mặt xinh đẹp như hoa(mặt hoa) của bản thân lúc còn trẻ.

Dung nhan của cô khi đó mặc dù không đến mức vô song ở Trường Lăng, nhưng cũng co thể coi là tuyệt mỹ.

Thiên phú của cô khi đó dù cho không thể sánh với hai chữ đứng đầu Trường Lăng, nhưng cũng là một trong những người hàng đầu.

Nhưng những hình ảnh kia đã phủ bụi quá lâu, cho nên cực kỳ xa lạ.

Đến mức đó là một quãng đời tựa như hoàn toàn không có chút liên quan đến cô.

Nụ cười của cô càng ngày càng lạnh, cho đến cuối cùng lại tan biến.

- Nếu ngươi nói rất nhiều chuyện đã phát sinh ở thời điểm ta không biết được, vậy ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện Bách Lý Tố Tuyết làm ra có liên quan gì đến ta.

- Đó là sau khi Vương Kinh Mộng khiêu chiến, cũng chém một kiếm lên trên mặt ngài, sau rất nhiều năm trôi qua khi Trịnh Tụ đã ở cùng một chỗ với Vương Kinh Mộng. Thậm chí khi đó Hàn đã bị diệt, Triệu cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn.

Nam tử nhìn cô, nói cực kỳ chậm mà cũng cực kỳ trịnh trọng, bởi vì đối với hiện tại mà nói, phân lượng của chuyện này đã nặng đến khó có thể tưởng tượng.

- Bách Lý Tố Tuyết và Vương Kinh Mộng gặp nhau ở nhà tranh bên suối Thiên Trúc, Bách Lý Tố Tuyết và hắn thảo luận một số chuyện, trong đó bao gồm cả chuyện của ngài, sau đó Bách Lý Tố Tuyết lập tức đoạn tuyệt với hắn, từ đó về sau đóng cửa sơn môn không gặp hắn nữa, cả cuộc đời hắn cũng không có khả năng tiến vào Mân Sơn Kiếm tông.

Thanh âm của y cực kỳ vững vàng, lại cực kỳ trịnh trọng, thế nhưng thân thể Kỷ Thanh Thanh lại không kìm được chấn động,

- Ngươi nói cái gì?

- Người trong thiên hạ đều biết Bách Lý Tố Tuyết trở mặt với hắn, cho nên cả đời hắn không có cơ hội tiến vào Mân Sơn Kiếm tông một bước. Nhưng ngay cả Hoàng đế Nguyên Vũ và Trịnh Tụ cũng không biết vì sao hai người này trở mặt, chỉ có ta biết Bách Lý Tố Tuyết và Vương Kinh Mộng từng là bạn tốt, hiện tại ngươi là người thứ hai trong thiên hạ biết được.

Nam tử cực kỳ cảm khái nhìn cô, nói.

- Đây quả thực là hoang đường!

Kỷ Thanh Thanh nghĩ tới càng nhiều chuyện xưa, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Ba Sơn Kiếm Tràng và Mân Sơn Kiếm Tông, cô không nhịn được lạnh giọng nói.

- Rất nhiều chuyện hoang đường thường xuất phát từ tình cảm của con người.

Nam tử nở nụ cười, nụ cười của y cũng rất khó coi,

- Chỉ có ta biết Bách Lý Tố Tuyết đã từng thích việc dạo quanh đường phố Trường Lăng một cách không mục đích, chỉ có ta biết Vương Kinh Mộng đã gặp gã sau khi tiến vào Trường Lăng không lâu, chỉ có ta biết Bách Lý Tố Tuyết cũng coi hắn là tri kỷ tốt nhất. Cũng chỉ có ta biết Bách Lý Tố Tuyết vừa vặn phát hiện một ít chuyện liên quan đến quận Giao Đông và Trịnh Tụ, bao gồm cả chuyện của ngài... Lần cuối cùng gã gặp Vương Kinh Mộng ở nhà tranh suối Thiên Trúc kia chính là muốn nói cho hắn biết Trịnh Tụ cũng không tốt đẹp như hắn nghĩ. Tuy nhiên hắn lại không tin điều đó.

Kỷ Thanh Thanh trầm mặc không nói, khuôn mặt của cô lại bắt đầu trắng bệch.

Nam tử tiếp tục chậm rãi nói,

- Người kia luôn cho rằng mỗi bằng hữu đều đáng tín nhiệm, hẳn là tín nhiệm, nhất là nữ tử mà hắn yêu thích, cho nên hắn không chỉ không tin tưởng lời nói của Bách Lý Tố Tuyết, trái lại còn nói rằng sau này gã không nên nói như vậy ở trước mặt mình.

Lần đầu tiên Kỷ Thanh Thanh không hề có bất kỳ phản bác hay nghi vấn nào, chỉ nói:

- Sau đó Bách Lý Tố Tuyết làm gì?

- Gã chỉ làm vài chuyện cực kỳ đơn giản.

- Gã cắt đứt chiếu trúc mình và Vương Kinh Mộng ngồi. Sau đó không nói gì nữa mà trở về Mân Sơn Kiếm Tông, đóng cửa sơn môn, lại không xuống núi nữa.

Nam tử hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, ra vẻ ảm đạm cười cười,

- Mặc dù ta cũng không phải là Bách Lý Tố Tuyết, nhưng ta nghĩ gã khi đó chắc chắn là tức giận đến cực điểm, cũng bi thương đến cực điểm.

Bình Luận (0)
Comment