Cho dù tình bạn không thể địch lại tình yêu, cho dù bi thương hay không thì đó vẫn là vấn đề của người khác.
Kỷ Thanh Thanh trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn nam tử này, chậm rãi nói,
- Ý của ngươi là chỉ cần ta gặp Bách Lý Tố Tuyết, hiển nhiên sẽ hiểu được đây là sự thật.
- Thực ra trong lòng ngươi đã có đáp án khi nhìn thấy sư muội của mình.
Nam tử nhìn cô và nói,
- Ngươi chỉ muốn biết rõ ràng rất nhiều chuyện hơn thôi.
- Trịnh Tụ còn chưa tới Trường Lăng nhưng đã cảm thấy ta là uy hiếp, phải biến ta thành người không có sự uy hiếp nào với ả đầu tiên, thậm chí còn bị ả lợi dụng.
Kỷ Thanh Thanh khẽ trào phúng nói:
- Ở Trường Lăng lúc ấy còn có mấy người nữ Tu hành giả nổi danh hơn ta, thế nhưng không ngờ ả lại để ý đến ta.
- Quận Giao Đông có dã tâm, mặc dù chiếm thuận tiện thông thẳng ra hải ngoại, sản vật phong phú, đồng thời nằm ở vùng sâu vùng xa nên cựu quý tộc khó có thể khống chế, nhưng đám cựu quý tộc quyền quý ở Trường Lăng và Quan Trung đã tích góp từ lâu, tài phú và nội tình kéo dài sáu triều, đích thật có đủ năng lực để xem quận Giao Đông là nhà quê.
Nam tử khiêm tốn khẽ nói:
- Quận Giao Đông muốn tranh giành dài ngắn với cựu quý tộc quyền quý thì phải có chỗ đặc biệt, thứ bọn họ dựa vào cũng không phải là quyền lực và của cải, mà là mưu và tin.
- Mưu và tin?
Kỷ Thanh Thanh hơi nhíu mày.
Nam tử gật đầu nói:
- Mưu và tin này không phải là mưu kế và thủ tín, mà là mưu sĩ và tin tức. Quận Giao Đông nuôi dưỡng rất nhiều môn khách mưu sĩ, đại đa số trong đó chỉ làm một việc, đó chính là thu thập tin tức, âm thầm dò xét tình báo.
Sau khi dừng một chút, y lại nói tiếp:
- Không chỉ ở Trường Lăng, Quận Giao Đông còn bố trí rất nhiều mật thám ở Quan Trung và các triều đại, thậm chí cả một số nơi man di, ban thưởng phong phú, hàng năm đều có không ít trẻ nhỏ và thanh niên được bọn họ tuyển chọn và huấn luyện bị chia ra đưa đến các nơi trong thiên hạ, cho đến hôm nay vẫn không có gì thay đổi. Trong mấy chục năm bị đám cựu quý tộc quyền quý khinh bỉ xa lánh, tất cả những gì bọn họ làm chính là chờ đợi một người như Trịnh Tụ xuất hiện, cùng với việc dệt ra một tấm lưới vô hình như vậy.
Tâm tình ngang ngược của Kỷ Thanh Thanh hơi có chút tiêu tan, suy nghĩ kỹ lại, một môn phiệt, một quận tích lũy và mưu đồ mấy chục năm, nếu rơi vào trên người mình thì không thể hình dung đây là ân oán cá nhân, dù có chút cảm xúc phẫn hận nhưng thực sự hoàn toàn không có chỗ phát tiết.
Càng nhiều hơn là trái tim băng giá và lo sợ.
Cho dù hiểu rõ tất cả mọi chuyện, cho dù muốn báo thù thì cũng không hề dễ dàng như vậy.
Nhưng hiện tại, nam tử đã đi theo Trịnh Tụ gần hai mươi năm này lại nói một câu càng làm cho lòng cô nguội lạnh, để cho rét lạnh càng thêm chôn vùi cảm xúc ngang ngược của cô:
- Có một số việc dường như là ngẫu nhiên, nhưng thực ra từ lúc ả ở quận Giao Đông còn chưa xuất phát thì cũng đã được sắp đặt trước. Vốn trong sắp xếp của những môn khách quận Giao Đông, Trịnh Tụ phải ở cùng một chỗ với Bách Lý Tố Tuyết, mà không phải ở bên Vương Kinh Mộng.
Thân thể Kỷ Thanh Thanh hơi chấn động, cô đột nhiên nở nụ cười,
- Bọn họ muốn thay đổi ý trời, sắp đặt cuộc sống của mỗi người?
Nam tử không để ý đến ý lạnh và vẻ trào phúng trong lời nói của cô, y chỉ bình tĩnh kể lại:
- Mặc dù Vương Kinh Mộng khi đó đã bộc lộ ra tài năng, nhưng trong suy nghĩ của đám người quận Giao Đông thì Bách Lý Tố Tuyết còn có ưu thế hơn so với Vương Kinh Mộng và Nguyên Vũ. Theo bọn họ thấy thiên phú của Bách Lý Tố Tuyết không thua gì Vương Kinh Mộng, mà Mân Sơn Kiếm tông lại ở Trường Lăng, có thể để cho quận Giao Đông sử dụng thì hiển nhiên sẽ là Kiếm thủ thiên hạ. Thế nhưng điều duy nhất mà bọn họ không ngờ tới chính là Bách Lý Tố Tuyết lại không hề yêu thích Trịnh Tụ, cũng không ngờ người kia gần như dùng lực một người mang Ba Sơn Kiếm Tràng trở thành Kiếm thủ thiên hạ. (Kiếm thủ: Tông môn dùng kiếm đứng đầu thiên hạ)
Kỷ Thanh Thanh trầm mặc một lát, rồi nói:
- Đơn giản mà nói, bọn họ nghĩ rằng để Trịnh Tụ và Bách Lý Tố Tuyết ở cùng một chỗ, không ngờ Bách Lý Tố Tuyết lại cảm thấy ả không phải là người tốt, mà ả lại chuyển sang Vương Kinh Mộng, cuối cùng tiện nghi cho Nguyên Vũ.
Nam tử gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Không người nào có thể tính toán không sai lệch, cũng không ai có thể thay thế ý trời.
- Trường Lăng này nhìn qua không phải đen thì là xám, đường phố thông thường thẳng tắp, bốn bề yên tĩnh, đơn giản vô hư, ai biết trong chỗ này cất giấu bao nhiêu chuyện bỉ ổi, tính toán âm hiểm lẫn nhau.
Kỷ Thanh Thanh chán ghét nở nụ cười, cô chợt hỏi nam tử này,
- Ngươi tên gì?
Nam tử kính cẩn trả lời:
- Tên thật là Triệu Cao.
- Họ Triệu?
Kỷ Thanh Thanh nhíu mày, có chút kinh ngạc,
- Ngươi là người Triệu?
- Nếu luận tổ tiên chân chính thì là tội dân nước Triệu, lưu vong đến quận Giao Đông.
Triệu Cao nói.
Kỷ Thanh Thanh trầm mặc một lát, sau đó chợt cười cười, nụ cười vẫn cực kỳ khó coi như trước,
- Vậy Triệu Cao, ngươi có biết hiện tại ta muốn nói cái gì nhất?
Người khác rất khó có thể phỏng đoán ý nghĩ của đại nhân vật, huống chi còn là nữ tử tràn ngập cừu hận mãnh liệt như cô.
Cho nên Triệu Cao nhanh chóng lắc đầu.
- Bách Lý Tố Tuyết coi thường ả, Vương Kinh Mộng cuối cùng cũng đoạn tuyệt với ả, nhưng Nguyên Vũ lại đối xử với ả như thế nào?
Kỷ Thanh Thanh nở nụ cười tràn ngập khoái ý tàn nhẫn,
- Nữ tử vô song thiên hạ như ả có gì khác với giai nhân chốn thanh lâu vậy, cuối cùng vẫn không thể có được một nam tử thật lòng muốn làm bạn.
Triệu Cao trầm mặc không nói.
Suy nghĩ của nữ tử dù sao cũng có chút khác biệt với ý tưởng của nam nhân.
Thế nhưng năm đó cho dù là nhân vật như vậy cũng chết đi bởi vì một nữ tử phản bội, sao có thể phân biệt được chuyện trong thiên hạ và chuyện của nữ tử này là bên nào lớn bên nào nhỏ.
......
Phan Nhược Diệp lặng lẽ đứng bên bờ sông.
Đây là một nhánh của sông Vị Hà, một con sông hoang dã không lớn, cách sau lưng cô không xa chính là tường thành Trường Lăng đang được xây dựng, có thể thoáng nhìn thấy tường thành và đường phố trong Trường Lăng.
Cô đã đứng im lặng trong một thời gian dài.
Trên mặt nữ tử kia cũng bị kiếm vẽ hoa, từng là sư muội của sư tôn nàng, không biết nàng lúc này đang nghĩ gì, chỉ thấy càng ngày càng sợ hãi, cuối cùng lại khóc rống lên.
Khóc không phải là một chuyện mà Tu hành giả thường xuyên làm.
Loại biểu hiện mềm yếu này xuất phát từ sự thiếu hụt của lực lượng.
Thân thể nữ tử này cường tráng hơn nhiều so với người bình thường, thế nhưng từ ý nào đó mà nói thì nàng đã không phải là người tu hành rất nhiều năm.
Bởi vì mấy kinh mạch quan trọng trong cơ thể nàng đã bị thương quá nghiêm trọng mà không có cách nào khôi phục, chân nguyên hoàn toàn không thể ngưng tụ, nói cách khác, nàng chính là loại bè da dê lọt khí trên sông, nếu đẩy xuống thì sẽ chìm.
Lời tên nam tử kia nói là thật?
Nghe tiếng khóc của nàng, Phan Nhược Diệp chậm rãi quay đầu lại, nhìn nàng rồi hỏi:
- Thương thế của ngươi là do khi Hoàng hậu muốn giết ngươi nên lưu lại?
Nữ tử đang khóc này gật đầu.
- Ngươi đi đi.
Phan Nhược Diệp không nhìn nàng nữa, thế nhưng rốt cuộc đã nghĩ kỹ nên làm như thế nào, cô nhìn mặt sông phía trước, nói.
Nữ tử lập tức ngừng ngay tiếng khóc của mình, nàng sợ hãi run rẩy nhìn mặt nước phía trước, nàng không ngừng nghĩ chẳng lẽ đối phương lại ác độc như thế, không hề ban cho một kiếm thống khoái mà muốn bức mình nhảy vào trong nước mùa đông giá rét này, để cho mình chậm rãi chết đuối ư?
Song cũng vào lúc này, nàng nghe được tiếng nước, nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi chạy ra từ giữa bụi cỏ lau xào xạc và bụi cây rậm rạp, dần dần lướt về nơi này.
Nàng ngây người.
Thế nhưng nỗi sợ hãi còn chưa biến mất.
- Không phải ngươi muốn giết ta ư?
Nàng nhìn Phan Nhược Diệp, run rẩy hỏi:
- Ngươi muốn ta tới chỗ nào?
- Ngay cả một người biết rõ thủ đoạn của quận Giao Đông nhưng chỉ cần dẫn ngươi đến Trường Lăng thì đều sẽ bị phát giác, cũng chỉ có thể trực tiếp đưa ngươi từ nơi này đến nước khác thì mới có thể để ngươi không rơi vào trong tay Hoàng hậu.
Phan Nhược Diệp nhìn chiếc thuyền nhỏ với cột buồm đen, khẽ nói:
- Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ để ngươi an toàn rời đi. Ta đã bố trí xong.
- Đưa ta rời đi?
Nữ tử này lại ngây người, đợi đến khi chiếc thuyền nhỏ này đến trước người thì nàng mới kịp phản ứng, lại không nhịn được nhìn Phan Nhược Diệp hỏi:
- Vậy ngươi?
Phan Nhược Diệp nở nụ cười cay đắng, nghĩ đến hôm nay cuối cùng cũng phải nhận lấy hậu quả từ sự do dự của bản thân lúc trước, cô nhẹ nhàng nói:
- Nếu đã tiễn ngươi đi, tất nhiên ngươi sẽ không trở về Trường Lăng nữa.
Nữ tử lên thuyền, sóng nước vang lên.
Chiếc thuyền đang dần xa bờ.
Khuôn mặt hoa của nữ tử vốn đã biến mất trong mui thuyền, rồi lại lộ ra nửa khuôn mặt từ trong bóng tối, trên đó nước mắt chưa khô nhưng lại lộ ra cảm kích chân chính.
- Thực ra ta vẫn chưa thể thực sự mang Trần Vương Kiếm kinh ra khỏi Trường Lăng, ngươi còn phải trở về Trường Lăng một lần.