Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 516 - Q6 - Chương 17: Vô Dụng

Q6 - Chương 17: Vô dụng Q6 - Chương 17: Vô dụng

Trên vọng lâu Trường Lăng có ánh sáng mờ nhạt lấp lánh.

Sâu trong hoàng cung, Hoàng hậu hơi ngẩng đầu.

Có một tầng ánh xanh rực rỡ nhộn nhạo trên dung nhan hoàn mỹ của nàng, đôi mắt xinh đẹp đến cực điểm lại càng ngày càng trống rỗng, thứ nàng nhìn thấy không phải vọng lâu, mà là năm tháng và Trường Lăng trong quá khứ.

Có một chuyện mà nàng chưa thể hoàn thành.

Dường như từ sau trận mưa lớn lúc Dạ Sách Lãnh trở về, khi chỗ ẩn cư ở Trường Lăng của Triệu Kiếm Lô Triệu Trảm bị phát giác, tất cả những chuyện cũ trước kia vốn đã chìm ngập bên trong bùn lại đồng loạt nổi lên.

Không chỉ xuất hiện trong trái tim nàng, mà còn thực sự xuất hiện trên thế gian.

Tia sáng mông lung chiếu xạ xuống sân vườn, hạt sen màu trắng trong Linh tuyền tản ra vầng sáng càng mê ly.

Nàng thoáng bừng tỉnh, dường như người nọ từ trong vầng sáng kia đi tới.

- Ngươi muốn trở thành loại người nào?

Nàng thoáng nhớ lại vấn đề mà hắn từng hỏi mình.

Nàng không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại,

- Ngươi muốn trở thành loại người nào?

- Kiếm thủ thiên hạ.

Hắn ngạo nghễ đáp.

Nàng có chút hoảng hốt.

Nhưng phần phong thái tự tin tuyệt đối cùng loại khí phách khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung này lại khiến cho nàng không cần trong nhà cố ý sắp đặt, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng mình thân ảnh người này đã rất cao lớn.

Lại qua không lâu.

Hắn lại tiếp tục hỏi,

- Ngươi có từng nghĩ bản thân sẽ trở thành loại người nào ư?

Nàng vẫn tiếp tục im lặng.

Hắn nói,

- Suy nghĩ của ta cũng đã thay đổi.

Bên bờ Vị Hà, nàng ngửa đầu kinh ngạc nhìn hắn đang cầm kiếm đứng đối diện với dòng sông, hỏi:

- Là cái gì?

- Kiếm thủ thiên hạ có chút đơn giản.

Hắn mỉm cười nói,

- Nhất thống thiên hạ, không còn chinh chiến nữa sẽ tương đối khó khăn.

- Rốt cuộc ngươi muốn trở thành người như thế nào?

Lần hỏi cuối cùng chính là lúc hắn đứng ở trên Thi sơn, nơi chồng chất cường giả các triều đại trong thiên hạ. (Thi sơn: núi thi thể)

Hắn cầm kiếm chĩa vào Hoàng cung, mà nàng thì núp ở chỗ sâu trong đó mà không hề lộ mặt.

Thanh âm phá mây rơi xuống.

Nàng vẫn chỉ im lặng.

- Ta muốn trở thành loại người như thế nào?

Hoàng hậu khẽ lặp lại những lời này, vẻ trống rỗng trong mắt nàng biến mất, đồng tử lại trở nên xinh đẹp mà lãnh khốc như khuôn mặt nàng.

- Ta chưa nghĩ tới bản thân sẽ trở thành người như thế nào.

- Ta chỉ không muốn biến thành người như trong hi vọng của các ngươi.

Nàng hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói:

- Nếu ta cũng muốn làm Kiếm thủ thiên hạ, vậy ta nhất định phải nhường ư?

......

......

Hà Gian.

Một tòa trọng trấn bên bờ Vị Hà.

Nằm ở phía nam Trường Lăng, tương đương với một trong những vệ thành của tòa thành này.

Sự phát triển của chỗ này vốn bắt nguồn từ việc nơi đây xây dựng một bến tàu nên có nhiều tàu buôn qua lại, thợ dầu đồng ở đây cũng tương đối nổi tiếng, ngay cả thuyền sơn dầu cũng phải đắp lên gần mười lớp thì mới có thể chống cự được dòng nước từ mùa hạ đến mùa đông ăn mòn, thậm chí là cả tác động của nước biển. (dầu đồng là một loại dầu thực vật khô tuyệt vời, có đặc điểm khô nhanh, trọng lượng nhẹ, độ bóng tốt, độ bám dính mạnh mẽ, chịu nhiệt, chịu axit, kiềm, chống ăn mòn, chống gỉ, không dẫn điện và các đặc tính khác, được sử dụng rộng rãi. nó là nguyên liệu chính để sản xuất sơn, mực in, được sử dụng rộng rãi trong xây dựng, máy móc, vũ khí, tàu, ngư cụ, thiết bị điện chống thấm nước, chống ăn mòn, sơn chống gỉ, và có thể làm vải dầu, giấy dầu, xà phòng, thuốc trừ sâu và thuốc nôn y tế, thuốc trừ sâu, v.v.)

Đã là thời tiết rét đậm mùa đông, nước sông đóng băng, không có quá nhiều thương nhân qua lại, chỉ có các hộ gia đình trên trấn, cho nên lại có vẻ thanh lãnh.

Một tiếng "két".

Cửa một gian cửa hàng nhỏ ven sông tầm thường đến cực điểm bị mạnh mẽ đẩy ra, một cái bóng người nhìn như đơn bạc lại mang theo một loại khí tức bá đạo và ý lạnh cứng rắn nhét vào gian phòng chất đầy rất nhiều tạp vật này.

- Không mời mà tự vào, cực kỳ vô lễ.

Có một cái giường dựa vào bên tường gian cửa hàng này, bên trên giường có một nam tử đang ngồi, ống quần hai chân đều trống rỗng, nhưng mái tóc lại cực dài, theo lưng xõa xuống phía sau giường, y cũng không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nói ra một câu này. Ngay cả ánh mắt cũng ẩn trong mái tóc dài rối bời, như kiếm sắc giấu bên trong vỏ.

- Bồi lễ. (Nhận lỗi)

Thân ảnh mạnh mẽ đẩy cửa mà vào này chỉ nói hai chữ đơn giản.

Cửa phía sau lưng hắn lại lộ ra nửa bóng người, so sánh giữa hai người thì hắn lại có vẻ trẻ tuổi mà non nớt. Nửa bóng người cao lớn ở phía sau hiển nhiên toát ra một loại khí tức thiết huyết và tang thương lạnh lùng của Tu hành giả trong quân.

Người trẻ tuổi đi vào phòng nói "bồi lễ" trước tiên, sau đó thân ảnh cao lớn phía sau gã lại vừa động, mấy mảnh Vân Mẫu đao tệ lập tức rơi vào trước người nam tử.

- Lễ quá nặng.

Nam tử tóc dài hơi ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy được nhíu mày.

- Lễ nặng không trách, chỉ xem tiên sinh có cho đường đi hay không.

Người thanh niên đứng thẳng tắp, không tiến không lùi, chỉ như chặn cửa che gió, nói:

- Nếu không cho đường đi, ta cũng chỉ có thể dùng tiền tài trải đường.

Nam tử tóc dài không nhịn được nở nụ cười, nói:

- Ngươi có bao nhiêu tiền?

- Trải đường.

Người thanh niên bất động, chỉ lên tiếng nói hai chữ.

Thân ảnh cao lớn phía sau gã lại động, từng mảnh Vân Mẫu đao tệ rơi vào trước người nam tử tóc dài, lại là tầng tầng tầng lớp lớp, trải đầy quanh người y, che kín toàn bộ mặt đất một gian phòng này, ngay cả một chút khe hở cũng không hề lộ ra.

Nam tử tóc dài không khỏi động dung.

- Ta biết có người gọi tiên sinh là Tôn Bệnh, cũng có người cho rằng ngài là Tôn Quỷ, ngoài ra ngài còn có tên khác, như ở chợ cá năm xưa, ngay cả thanh tàn kiếm mà Lý Đạo Cơ cầu trở về Bạch Dương động kia cũng là lấy được từ trong tay ngài. Nhưng điều này không quan trọng, ta chỉ biết rằng ngài có đại tài, mà ta thì lại có nhiều của cải.

Người thanh niên nhìn đôi mắt sáng như sao lấp lóe trong mái tóc dài, nói:

- Tiền tài vốn trải đường, tiên sinh đều có thể sử dụng.

Nam tử tóc dài không hề che dấu tâm tình chấn động của mình, y hít sâu một cái, trong gian phòng này chợt vang lên một tiếng hít vào như vải vóc bị xé rách.

- Ngươi là ai?

- Tạ Trường Thắng.

- Tạ gia Quan Trung?

Người thanh niên không trả lời, chỉ cực kỳ cao ngạo ngẩng đầu lên.

Một số bông sương từ sợi tóc của gã rơi xuống, xoay tròn trong ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó rơi xuống đất.

Theo hành động ngẩng đầu, khuôn mặt của gã có vẻ rõ ràng hơn trong căn phòng tối tăm này.

Nam tử tóc dài không hiểu sao lại nở nụ cười, nói:

- Quả nhiên là Tạ Trường Thắng, quả nhiên cái thuyết pháp thiếu gia Tạ gia biết tiêu tiền nhất ở Quan Trung là thật.

Tạ Trường Thắng vẫn chỉ im lặng.

Nam tử tóc dài thu liễm nụ cười, nói:

- Ta đã trăn trở qua nhiều triều, lại chưa từng thấy có người hào phóng dụng sĩ như vậy, cũng chưa từng thấy có người dùng thủ đoạn đơn giản bạo lực mà hữu hiệu như vậy... Nhưng ta chỉ là một người tàn phế, tu vi lại không cao lắm, ngươi muốn để cho ta làm cái gì? (dụng sĩ: dùng người giỏi)

- Quận Giao Đông sở dĩ đứng lâu sừng sững không ngã, dù ngay cả cựu quý tộc quyền quý cũng đã đổ, nhưng bọn họ lại càng ngày càng mạnh, là bởi vì có vô số môn khách mưu sĩ.

Tạ Trường Thắng nhìn y, nói,

- Tiên sinh chỉ bởi vì chịu đố kỵ mà tàn tật, mặc dù tu vi không cao, nhưng ta biết tiên sinh chạy trốn các triều, thông hiểu rất nhiều cách thức, mấu chốt nhất chính là tiên sinh biết người nào hữu dụng, biết làm thế nào để mời chào những người kia.

- Trong các triều có rất nhiều Tu hành giả cường đại. Nhưng có thể để cho bọn họ nghe lệnh, có thể để cho ta sử dụng thì lại là vấn đề nan giải.

Cho đến hiện tại, Tạ Trường Thắng mới nghiêm túc khom người hành lễ với nam tử tóc dài này,

- Tiền tài có ích lợi gì, ta muốn mời tiên sinh tiêu xài giúp ta.

Sau khi nói xong câu đó, gã đứng thẳng người lên, hơi khoát tay với người phía sau.

Một tiếng "phốc" nhẹ nhàng vang lên.

Một túi vải đựng gạo rơi trên mặt đất của căn phòng tối tăm.

Thế nhưng bên trong túi vải này lại không hề đựng gạo.

Nhìn Vân Mẫu đao tệ rơi lả tả ra bên ngoài, nam tử tóc dài chật vật ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tiền tài của ngươi thật nhiều.

Tạ Trường Thắng chỉ lạnh nhạt nói:

- Còn có nhiều hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment