- Đang suy nghĩ gì vậy?
Trong doanh trướng lớn nhất của quân doanh Ô Thị, bà lão lại tự tay pha trà dầu, nhìn Đinh Ninh đang lẳng lặng quan sát gió tuyết hỏi. Mặc dù là người tôn quý đứng đầu một quốc gia, tuổi tác lại khác biệt như bà cháu, nhưng hiện tại bà lão có được quyền thế vô thượng ở Ô Thị này vẫn luôn lấy lễ gặp thầy khi đối mặt với Đinh Ninh.
- Đang suy nghĩ làm sao mới có thể không nóng lòng muốn thành công.
Đinh Ninh nghiêng đầu, thản nhiên cười nói.
Bà lão nghiêm túc hỏi:
- Nóng lòng muốn thành công?
Đinh Ninh nhìn nàng nói:
- Chuyện ở Trường Lăng năm đó thực sự quá gấp gáp.
- Trường Lăng bây giờ cũng rất cấp bách.
Bà lão gật đầu.
Đinh Ninh nói:
- Đại Tề đã suy yếu lâu ngày, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa ra chút tông sư, Đại Yến thì mới bình được loạn lạc, Ô Thị của ngài thì vô lực tái chiến, thế nhưng phần lớn lương thảo của nước Tần cũng đã đưa đến biên quan Âm Sơn. Cho nên trong mùa xuân tiếp theo, bọn họ chắc chắn sẽ đánh Sở.
Sắc mặt bà lão khẽ biến, nàng trầm mặc xuống, hai tay pha trà lại có chút không kìm được run rẩy.
Nàng biết đây là kết luận mà Đinh Ninh phán đoán ra thông qua tất cả quân tình mấy ngày nay, mặc dù ngay cả nàng cũng không thể nào tin được Trường Lăng lại dám cực kỳ hiếu chiến như thế, nhưng càng tiếp xúc lâu với Đinh Ninh, nàng lại càng biết phán đoán hắn thực sự có căn cứ trở thành hiện thực.
Xuân về đánh Sở.
Nàng lại nghĩ đến Yến Tề lúc này thực sự không đủ sức, cho dù tình cảnh của vương triều Đại Tần sẽ càng gian nan hơn bởi vì đánh Sở, nhưng dường như tình cảnh của hai triều Yến, Tề cũng không khá hơn bao nhiêu.
- Chiến tranh nuôi chiến tranh, quân Tần và toàn bộ Đại Tần đều rất am hiểu chuyện này.
Trong đầu Đinh Ninh vẫn suy tư con đường vận chuyển lương thực của quân Tần dựa theo một tấm bản đồ quân tình lúc trước, cùng với động tĩnh của mấy Vương hầu trong Thập Tam hầu Đại Tần(Mười ba vương hầu), hắn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra,
- Trừ phi nước Sở có thể điều Kim Qua quân kịp đến một bên Vu Sơn, nếu không bọn họ chắc chắn bại.
Bà lão cũng hít sâu một hơi, rót một chén trà đẩy đến trước người Đinh Ninh rồi nói:
- Kim Qua quân của Hướng Diễm ở cực bắc biên cảnh nước Sở, tuyệt đối sẽ không kịp chạy về biên cảnh Tần Sở khi mùa xuân tới.
Đinh Ninh thưởng trà, vẫn luôn trầm mặc.
Lúc này trái lại hắn trầm mặc, bà lão lại khẽ thở dài một tiếng,
- Dùng quyền tài mê hoặc quyền thần triều bên ngoài, dùng cảnh tượng hỗn loạn của triều khác để tước thực lực... Nàng ta đi theo những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng chinh chiến thiên hạ, ngược lại đã học được không ít thủ đoạn. Nếu như ngẫm lại thì mọi việc đều đúng. Ly Lăng Quân về Sở, hoàng đế già chết đi, tân đế đăng cơ chính là một trận phản loạn, bất kể lập vua mới hay là khiêu khích phản loạn thì đều không thoát khỏi cánh tay ả, đây quả thực chính là hai cánh tay ả đang đánh cờ, thế nhưng bàn cờ lại của người khác, thủ đoạn đơn giản ngoài dự liệu của Triệu Hương Phi trái lại có thể bình định được. Chỉ là lãnh địa của dân Man bên ngoài biên cảnh phía bắc nước Sở năm nay đại hạn, dân Man vào thời điểm thu đông đã liều mạng tràn vào đất Sở cướp bóc, có lẽ ả đã tính toán chính xác đại quân nước Sở nhất định phải đi diệt giặc, nên đã tiến đánh Ô Thị trước, sau đó lại chờ xuân đến rồi đánh Sở. Về phần Yến Tề rối loạn chỉ là ả thêm hoa trên gấm mà thôi, thủ đoạn như vậy thật sự là mưu tính sâu xa. Cũng chỉ có người như tiên sinh ngài mới có thể làm đối thủ của ả.
Đinh Ninh uống cạn chén trà dầu, không hề khiêm tốn mà chỉ bình tĩnh nói:
- Nàng ta thực sự đã học được rất nhiều. (Trà dầu là một loại trà của người Trung Quốc)
- Nàng ta học được quá nhanh, nên dù Đại Tần tổn thất thảm trọng vì cuộc chiến, thì chỉ cần đối thủ tiêu vong, ả vẫn có thể đạt được mục đích của mình.
Bà lão khẽ cười khổ, nói:
- Ngoại trừ điều Kim Qua quân trở về, còn có thể có biện pháp nào khác không?
Đinh Ninh lắc đầu,
- Chưa nghĩ tới.
- Vậy cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian."
Bà lão trầm ngâm nói:
- Muốn điều Kim Qua quân trở về chỉ sợ không khó, điều khó nhất là làm cách nào giảm chậm bước chân quân Tần.
- Ngày xưa vì quá nóng lòng đạt được thành quả cho nên phạm phải rất nhiều sai lầm, có chút trong đó là do hắn và Ba Sơn Kiếm Tràng tạo thành, nhưng có chút sai lầm lại được áp đặt lên đầu bọn họ.
Đinh Ninh nhìn bà lão, nói:
- Có một số việc năm đó còn chưa được lật ra.
Bà lão hơi ngẩn ra:
- Vậy phải lật những chuyện kia ra.
- Đây không phải là thứ ta lo lắng nhất.
Đinh Ninh nhìn gió tuyết bên ngoài doanh trướng, chậm rãi nói:
- Hiện tại biểu hiện của Trịnh Tụ hoàn toàn không giống với nàng trước kia, cho dù lúc trước dùng thủ đoạn mạnh mẽ bức Tu hành địa ở Trường Lăng nghe theo triều đình điều khiển, hay là dùng binh đối với Ô Thị sau đó, ở trong mắt đại đa số mọi người lúc ấy đều rất điên cuồng, thế nhưng hiện tại xem ra, mỗi một bước đều chỉ là dựa theo kế hoạch của nàng ta mà đi.
- Phản ứng của nàng ta quá bình tĩnh, đến nỗi hoàn toàn không giống nàng vậy.
- Thậm chí nàng ta còn chưa bắt đầu thực sự phản kích, chứng tỏ ả hoàn toàn không vội, cũng chúng tỏ ả còn ẩn giấu một chiêu hoặc đồ vật dưới đáy hòm làm cho bản thân an tâm.
Đinh Ninh trầm mặc lại.
Gió tuyết ngoài doanh trướng làm cho hắn nghĩ đến người nữ tử quận Giao Đông thực sự lãnh khốc này.
- Rốt cuộc ngươi còn có cái gì... Một thứ gì đó mà thậm chí ngay cả ta không biết?
Một giọng nói lạnh như băng chậm rãi quanh quẩn trong lòng hắn.
......
......
Lúc Đinh Ninh đang nhìn tuyết, trong Hoàng cung Đại Sở cũng có người đang nhìn lớp tuyết mỏng đọng trên mái hiên.
Kiến trúc trong đô thành của vương triều Đại Sở, nhất là Hoàng cung đều tinh mỹ tuyệt luân, được công nhận là đẹp nhất thiên hạ, hiện tại dưới tuyết mỏng điểm xuyết và vẻ đậm nhạt xen nhau khiến bất kỳ chỗ cảnh trí nào đều có thể họa thành tranh, thật sự đẹp đến cực điểm.
Thế nhưng khi so với mỹ nhân đang ngắm tuyết này, phần vẻ đẹp kia lại như không hề đủ.
Người đời đều biết, Triệu Hương Phi trong Hoàng cung Đại Sở mang vẻ đẹp nồng đậm, đánh vào tâm thần con người, khiến người ta say như điếu đổ, giống như đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời nở rộ.
Trên người nàng thoang thoảng hương thơm tự nhiên mê người, đồng thời còn mang đến ấm áp.
Trong chậu than đặt ở Ngự thư phòng này lại đốt than thú không bốc lên chút khói, nhưng lại đỏ đến chói mắt. (than hình con thú. cũng có nghĩa là than.)
Thế nhưng vẫn có ý lạnh phiêu đãng trong không khí.
Ly Lăng Quân nhìn gương mặt xinh đẹp tới kinh người của nàng, không biết vì sao lại nhớ tới hoa mai vàng ngạo nghễ trên tuyết, môi gã lại mím chặt như sợi chỉ đỏ, hai nắm đấm trong tay áo không kìm được dần dần nắm chặt.
- Ngươi vừa thiết lập binh phù. (binh phù (phù tiết để điều binh khiển tướng xưa))
Khi móng tay gã dần dần cắm vào trong thịt, giọng nói của Triệu Hương Phi rốt cục cũng vang lên:
- Bây giờ ngay cả ta muốn điều động đại quân đều cần phải lĩnh binh phù trước.
Đôi môi mím chặt như đường chỉ đỏ của Ly Lăng Quân khẽ mở ra, thế nhưng gã còn chưa lên tiếng, Triệu Hương Phi đã cười cười, nói tiếp một câu,
- Giữa ta và ngươi thì không cần nói lời dối trá. Đừng nói binh phù vừa mới thiết lập chỉ vì không cho phép một số người mượn danh điều quân, phòng ngừa phản loạn.
- Như vậy ta chỉ có thể nói rõ.
Hô hấp của Ly Lăng Quân chợt trở nên nặng nề, gã nhìn thẳng Triệu Hương Phi, tiếng nói cũng không kìm được nặng thêm mấy phần:
- Cho dù thiết binh phù nhưng nếu ngươi muốn điều quân, đương nhiên cũng có thể lấy được vật này, ngươi đã muốn binh phù thì ai dám không cho. Nhưng ít nhất ta sẽ biết ngươi muốn làm gì đầu tiên.
Nghe được giọng nói ẩn chứa phẫn nộ của gã, Triệu Hương Phi cũng không hề quay đầu lại, chỉ chậm rãi nói:
- Thiên hạ đều biết Sở vương eo nhỏ đẹp, nhưng ngươi có biết vì sao Sở vương eo nhỏ đẹp không?
Ly Lăng Quân cười lạnh,
- Ta làm sao biết là niềm vui thích này hình thành từ khi nào.
- Đây cũng không phải là thích.
Triệu Hương Phi xoay người lại, đối mặt với gã, trên mặt lại bắt đầu lạnh lùng nghiêm nghị,
- Sở vương eo nhỏ đẹp, nữ nhân nước Sở thêm bệnh kén ăn, chuyện này bắt đầu từ lúc Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi. Vua đẹp eo nhỏ, bên dưới đều bắt chước theo đó, dần dà nữ tử ở Đại Sở đều lấy gầy, lấy eo nhỏ làm tiêu chuẩn cái đẹp. Nữ tử nước này đều ăn kiêng, thậm chí ngay cả nam tử văn nhân nhã sĩ cũng tuân theo thẩm mỹ lấy mảnh mai là đẹp như vậy, nhưng nước Sở tuyển quân sĩ lại đo đạc theo kích thước vòng eo và độ cao thân thể, lớn một tấc sẽ tăng thêm một phần bổng lộc. Đây chính là cắt toàn bộ khẩu phần lương thực toàn triều dùng để cường tráng quân nhân! (văn nhân nhã sĩ: người trí thức và nhân cách cao quý
- Sở vương eo nhỏ đẹp, ngay cả thợ thủ công cũng phục vụ đúng sở thích, chú trọng tinh tế tỉ mỉ, nhưng bất kể xây phòng tạo vật nếu càng kỹ càng thì càng có thể thúc đẩy kỹ nghệ của thợ thủ công thêm tinh xảo, vương triều Đại Sở ta đứng đầu thiên hạ về chế Khí, chính là số lượng thợ thủ công dân gian tầng tầng lớp lớp, hơn nữa còn theo đuổi tinh tế tỉ mỉ, vậy thì có thể tiết kiệm được bao nhiêu vật liệu?
- Ngươi có từng nghĩ tới, năm đó Đại Tần biến pháp thành công, quốc lực cường thịnh, mà triều ta vừa vặn gặp lúc suy yếu lâu ngày, năm đó giao chiến với bọn họ, quân lương triều ta tuy không đủ nhưng cuối cùng lại giành phần thắng, còn chiếm được quân Dương Sơn, dù mỗi hộ được phân khẩu lương thực rất ít lại không có quá nhiều phụ nữ và trẻ em bị chết đói. Mà những vật liệu chế khí kia lại càng quý giá, chế tạo một kiện Phù Khí quân dụng càng thêm tinh xảo một chút, sẽ có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền tài?
- Nhất cử nhất động của vua đều có ý nghĩa.
Triệu Hương Phi nhìn Ly Lăng Quân, cười lạnh nói:
- Ngươi thiết lập binh phù, dẫn đến khi điều quân khẩn cấp phải cần thêm một cái thủ đoạn, vậy chuyện này có ý nghĩa gì?
Sắc mặt Ly Lăng Quân dần dần trắng bệch, gã lạnh lùng nói,
- Ngươi nói ta không thích hợp làm vua?
- Ngươi vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, vẫn luôn chưa thực sự ngồi ở vị trí vua.
Triệu Hương Phi thu liễm ý lạnh, lại dùng ánh mắt đồng cảm nhìn gã, ôn nhu nói:
- Ngươi đang lo lắng và sợ hãi điều gì? Đang lo lắng cho ta ư? Ngươi không hiểu mối quan hệ giữa hai chúng ta có ý nghĩa gì sao?
- Đó chính là phù bảo hộ của ngươi a.
Triệu Hương Phi lắc đầu, rồi nở nụ cười tự giễu,
- Ngươi vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó ta phế ngươi, song giữa hai chúng ta có một mối quan hệ như vậy, chỉ cần người trong thiên hạ biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta, vậy nếu ta có phế ngươi thì chẳng người nào có thể đồng ý yêu nữ như ta xưng đế?
- Hai chúng ta đã cùng vận mệnh, cho nên ngươi lo lắng ta chính là điều vô nghĩa.
Triệu Hương Phi nhìn Ly Lăng Quân dần dần cúi đầu xuống, chậm rãi nói tiếp:
- Từ khi ngươi đăng cơ ở Lộc Sơn, đã không dưới mười bảy lần nổ ra những cuộc phản loạn lớn nhỏ ở Đại Sở ta, có mười một lần trong đó chỉ bởi vì những người kia cảm thấy ngươi và ta không đủ toàn tâm toàn ý.
- Vốn có thể tránh được những cuộc phản loạn này, dù những người đó có dị tâm như thế nào thì cuối cũng vẫn là con dân của Đại Sở ta, mặc dù muốn chết thì cũng phải hi sinh trên chiến trường.
- Ta mặc kệ ngươi từng có ước định gì với Trịnh Tụ, nhưng nếu ngươi đã đến nơi này, đã trở thành tân đế của Đại Sở ta, vậy ngươi đã là vị vua chân chính của đất nước này. Đặt vào vị trí vua mà không làm, lại muốn trở thành một người hầu, đây là điều ta chưa bao giờ thấy trước đây.
Triệu Hương Phi nói xong câu này lại không hề lên tiếng nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn gã.
Thân thể Liêu Lăng Quân run rẩy kịch liệt, gã không nghĩ ra mình nên nói cái gì.
- Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cung đường mùa xuân sẽ thuận lợi cho vận chuyển lương thảo quân đội, lúc đó Tần sẽ tiến hành chinh phạt Sở.
Triệu Hương Phi nói.
- Cái gì?
Ly Lăng Quân phát ra một tiếng kinh hô, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn ngừng lại.
- Ngươi nên hiểu rằng, vì để cho ngươi biết được nên ta phải vội vàng điều Hướng Diễm trở về.
Triệu Hương Phi nhìn gã, chậm rãi nói:
- Việc ngươi cần làm là phải ngẫm lại thật kỹ, thân là vua, làm như thế nào mới có ý nghĩa.