Lúc Triệu Hương Phi rời đi đã nói với Ly Lăng Quân một câu,
- Mạng của ta chính là mạng của ngươi, nếu ta chết thì ngươi có thể sống thật tốt ở Đại Sở ư? Nếu mỗi khi ngươi gặp phải chuyện nghĩ mãi mà không rõ, ngươi cũng nên nghĩ thêm về điều ấy.
Ở một phía khác cách nhau ngàn núi vạn sông, trong doanh trướng gió lạnh tuyết trắng, Đinh Ninh chậm rãi buông tài liệu chất đống như núi trước người, khẽ lắc đầu.
Mân Sơn kiếm hội bắt đầu mới là lúc hắn và Trịnh Tụ thực sự đọ sức.
Nàng ở ngoài sáng, hắn ở trong bóng tối, cho nên hắn đã thắng mấy trận trong lúc vô hình trước đó.
Nhưng bất kể Trường Lăng xảy ra chuyện gì, bất kể bao nhiêu người bên cạnh nàng chết đi, mọi chuyện dường như đều tiến hành một cách có trật tự theo ý chí của nàng.
Không thể nghi ngờ, nàng hiện tại đã cường đại, cũng đáng sợ hơn rất nhiều so với lúc trước.
Nàng đang chơi một ván cờ.
Hắn cũng đang thiết lập một bàn cờ như vậy.
- Về sau thiên hạ này sẽ biến thành ván cờ cho ta và ngươi đánh?
Đinh Ninh nhìn tuyết bay ngoài trướng, nở nụ cười đắng chát.
Gió từ phương bắc thổi tới, xốc tuyết bay lả tả trong trời đất lên rồi cuốn về phương nam.
Có chút tuyết nặng sẽ trực tiếp rơi xuống hoang nguyên.
Có chút tuyết nhẹ lại mang theo ý lạnh bên trong đó, biến thành mây trôi lướt qua Âm Sơn.
Ngay lúc Đinh Ninh nở nụ cười đắng chát, có một đóa mây nhỏ chậm rãi bay qua ngàn vạn doanh trướng của Ô Thị, rơi xuống rất nhiều tuyết nặng, sau đó tiếp tục từ từ trôi về phía nam.
Thời gian dần dần trôi qua, khi đóa mây nhỏ này rời xa vùng hoang dã Ô Thị, bay đến phía sau Âm Sơn, lúc đó Trường Lăng đã tiễn năm cũ đón năm mới.
Trong một tòa viện lớn cực kỳ im lặng và lạnh lẽo.
Nghe tiếng nổ tung vang lên do đốt pháo ở trên đường phố xa gần trong Trường Lăng, Thân Huyền đặt một cái bánh hồng vào môi, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt.
Hồng đồng âm với "chuyện", hơn nữa hồng vốn có màu đỏ rực, đỏ lửa, ở Trường Lăng, bánh hồng năm mới không chỉ là món ngọt giải đắng khi uống trà, mà còn có ngụ ý mọi việc đều như ý.
Hồng hồng như ý, mọi chuyện như ý, thế nhưng trên đời này làm sao có thể mọi chuyện như ý?
......
Một ngọn núi nằm bên bờ con sông lớn.
Từ lưng chừng núi trở xuống đều là sương trắng, mà từ lưng chừng núi trở lên thì lại trong vắt, khiến cho ngọn núi này giống như trôi nổi trên mặt nước, bay bổng trên sương mù.
Ngọn núi này cách Trường Lăng không xa, thế nhưng ngoại trừ một số ít thiên tài tu hành được người trong sơn môn này cố ý lựa chọn ra, cả đời những người còn lại ở Trường Lăng đều không thể vào được cửa.
Ngọn núi này chính là chỗ Linh Hư Kiếm Môn chiếm giữ.
Thế gian đều biết Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là hai Tu hành địa mạnh nhất thiên hạ.
Nhưng so sánh với Mân Sơn Kiếm Tông, Linh Hư Kiếm Môn lại càng thần bí hơn.
Một gã nam tử cầm một túi bánh hồng trong tay, chậm rãi dọc theo con đường bằng đá lên núi.
Trong núi đẹp và tĩnh mịch, nhưng ngẫu nhiên sẽ bắt gặp vài tên đệ tử luyện kiếm ở bên cạnh khe núi, bọn họ đều hơi ngạc nhiên khi chợt nhìn thấy nam tử khí thái nhàn tĩnh giống như nam tử xõa tóc đi thăm bạn bè năm mới trong ngõ hẻm Trường Lăng. (nhàn nhã và yên tĩnh)
Bọn họ cũng chưa từng thấy người nam tử xõa tóc này.
Nhưng người này lại không hề có chút ngoài ý muốn nào, chỉ hơi gật đầu một cách cực kỳ có khí độ với bọn họ, sau đó tiếp tục đi lên trên.
Đối diện với một bên Vị Hà, có một khối nham thạch như Phật nằm tự nhiên.
Bên dưới có một gian nhà đá.
Các bức tường và mặt trần của nhà đá đều mọc lên rêu xanh rậm rạp, thậm chí một số mảng rêu còn mọc ra những bông hoa nhỏ màu vàng kỳ lạ.
Bên trong gian nhà đá này bày biện cực kỳ đơn giản, nhưng mà lại có một cái bàn trà tinh xảo, cũng có đầy đủ các loại đồ vật để uống trà.
Khi từ xa xa nghe được tiếng bước chân của nam tử này, một tên nam tử áo tím bên trong nhà đá đã bắt đầu pha trà.
Nam tử áo tím này có khuôn mặt tầm thường, dáng người cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng da thịt trên người lại lóe ra một vẻ sáng bóng trong suốt, dường như cả người đều sẽ theo hô hấp mà tiêu tan trong không khí.
- Sư huynh.
Nhìn nam tử xõa tóc đi vào, nam tử áo tím này gật đầu làm lễ trước tiên, kính cẩn xưng hô một tiếng "sư huynh", thế nhưng một tia mừng rỡ giữa hai hàng lông mày lại nhanh chóng hóa thành một chút ý lạnh, gã nhìn túi bánh hồng mà nam tử xõa tóc xách trong tay, nói:
- Sư huynh, huynh có ý gì vậy?
- Một năm mới gặp mặt một lần, đương nhiên là muốn chúc mừng.
Nam tử xõa tóc nhìn gã, nói.
Nam tử áo tím nhíu mày, nói:
- Nhưng chắc sư huynh cũng hiểu rõ, đệ không thích ăn mứt quả hồng, thậm chí còn không muốn nhìn thấy loại mứt này.
Tên nam tử xõa tóc đã ngồi xuống đối diện gã, nhẹ nhàng nói:
- Tại sao?
Sắc mặt nam tử áo tím lập tức có chút khó coi, nói:
- Sư huynh biết rõ lại còn cố hỏi.
- Đương nhiên là bởi vì Minh sư đệ.
Nam tử xõa tóc đổi khách làm chủ, bắt đầu pha trà, chậm rãi nói:
- Cuộc loạn lạc ở Trường Lăng ngày xưa kia, Vương Kinh Mộng giết vào nơi đó mà Minh sư đệ lại muốn đi trợ giúp hắn, thế nhưng ngươi lại không muốn gã đi.
Nam tử áo tím hít sâu một hơi, gã ngẩng đầu nhìn nam tử xõa tóc, lông mày nhíu chặt hơn một chút.
Nam tử xõa tóc không hề lảng tránh ánh mắt của gã, chỉ chậm rãi nói:
- Ngươi không muốn Minh sư đệ đi, một là bởi vì ngươi cho rằng Minh sư đệ đi trợ giúp hắn cũng chỉ là vô ích, gần như chắc chắn sẽ phải bỏ mạng ở nơi đó. Hai là bởi vì ngươi có cừu oán với Vương Kinh Mộng. Cho nên ngươi hạ độc Minh sư đệ... Ngươi hạ Phệ Tâm tán chỉ muốn làm cho Minh sư đệ không còn sức lực chiến đấu, từ bỏ chuyện tiến về trợ giúp, nhưng ngươi cũng không ngờ tới, gã biết rõ bản thân mình trúng độc, nhưng vẫn lựa chọn đi tới. Minh sư đệ thích ăn bánh hồng nhất, mà năm đó ngươi cũng lựa chọn loại bánh này để hạ độc. Ngươi muốn Minh sư đệ sống sót, nhưng lại để cho gã không chết vì đánh nhau mà chết vì độc. Vì vậy trong lòng ngươi luôn tồn tại áy náy, không thích ăn, cũng không muốn nhìn thấy bánh hồng.
- Không phải là không thích ăn, không muốn nhìn thấy, mà hoàn toàn không thể ăn, không thể nào thấy.
Nam tử áo tím khẽ cúi đầu, nói:
- Sư huynh nhân hậu, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn nhắc tới chuyện cũ năm đó, rốt cuộc là vì chuyện gì?
- Chuyện cũ năm đó, ngươi không cho Minh sư đệ đi cũng chỉ vì không muốn gã chịu chết, nhưng chúng ta dùng kiếm chỉ vì cầu khoái ý, sợ gì sống chết, bằng hữu gặp nạn lại không tới giúp là đại bất nghĩa. Nếu không phải ngươi có cừu oán với Vương Kinh Mộng, chắc chắn nếu Minh sư đệ muốn đi, ngươi tuyệt đối sẽ không dùng loại phương pháp này để ngăn cản.
Nam tử xõa tóc nghiêm túc nhìn gã, nói:
- Nhưng nếu mối thù giữa ngươi và Vương Kinh Mộng hoàn toàn không tồn tại, vậy thì như thế nào?
- Cái gì?
Nam tử áo tím chợt nghe ra ý trong lời nói của nam tử, gã chợt ngẩng đầu, khẽ hô thành tiếng.
- Ngươi vẫn cho rằng Vương Kinh Mộng là người giết thúc phụ của ngươi, nhưng nếu sự thực cũng không phải do hắn ra tay, mà do những người khác giết thì sao? (thúc phụ: chú ruột)
Nam tử xõa tóc nói.
Thân thể nam tử áo tím hơi cứng, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.
- Năm đó ta đã biết việc này, nhưng Trường Lăng lúc đó rối loạn, khi Minh sư đệ chết là lúc ta đang tu hành ở Đông Hải, lúc trở về nơi này thì Vương Kinh Mộng đã chết, Ba Sơn Kiếm Tràng cũng không còn tồn tại, việc này đã trở thành chuyện cũ, cho nên nhắc lại cũng vô dụng.
Nam tử xõa tóc sau khi dừng một chút lại nói tiếp:
- Huống chi chỉ dựa vào lời nói của ta thì ngươi cũng chưa chắc sẽ tin tưởng.
Thân thể nam tử áo tím không hiểu sao có chút rét run, gió thổi lay động hoa nhỏ màu vàng óng nở rộ trên rêu bên ngoài nhà đá, sau đó ngay cả ánh sáng bên ngoài chiếu rọi gian phòng này đều giống như bắt đầu lay động.
- Thúc phụ có ân dưỡng dục đối với ngươi, hơn nữa còn dạy ngươi tu hành, nhưng kẻ giết chết ngài ấy lại không phải là Vương Kinh Mộng, mà cũng không phải là ý của hắn. Kẻ giết chết ngài là Bạch Khải, cũng giống như việc Lý gia bị diệt năm đó, đây là ý của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, thế nhưng cuối cùng lại đổ chuyện này lên trên thân người kia.
Nam tử xõa tóc chỉ bình tĩnh nói tiếp.
Hô hấp của nam tử áo tím đều có chút gian nan, gã nhìn nam tử xõa tóc này, chậm rãi nói:
- Đệ thực sự không thể nào hoàn toàn tin tưởng sư huynh, bởi vì mặc dù đệ tin tưởng tính tình huynh, thế nhưng dù sao sư huynh năm đó cũng đi lại quá gần với chủ nhân Mạt Hoa kiếm. Người bên ngoài không biết nhưng đệ lại hiểu được, nếu năm đó sư huynh cũng ở trong sơn môn, vậy chắc chắn sẽ lên đường tới Trường Lăng giống như Minh sư đệ.
- Nếu chỉ một mình ta thì đương nhiên không cách nào thuyết phục ngươi. Nhưng không chỉ có một mình ta.
Nam tử xõa tóc nhìn hắn, nói:
- Kỷ Thanh Thanh hiện tại đang ở ngoài núi, nếu nàng cũng chính miệng nói với ngươi như thế, vậy ngươi nên làm như thế nào?
- Tiểu thư Kỷ Thanh Thanh nước Trần?
Nam tử áo tím cực kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, cười khổ.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, gã uống một ngụm trà rồi hỏi:
- Nếu thật sự là như thế ... Vậy hôm nay sư huynh trịnh trọng nhắc tới chuyện cũ là vì biến cố gì?
- Đây chỉ là thù riêng, chắc hẳn sư huynh sẽ không muốn để đệ tìm cách trở thành tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, mang tính mệnh của nhiều người trong tông môn này báo thù cho đệ.
Sau khi dừng một chút, gã nhìn nam tử xõa tóc rồi nói tiếp.
- Trịnh Tụ muốn An Bão Thạch làm tông chủ.
Nam tử xõa tóc nghiêm mặt nói:
- Bọn họ đã sắp đặt để hắn tiến vào Hư Kiếm cốc.
- Cho nên đây chính là ba chọi ba?
Nam tử áo tím nghĩ đến bọn họ mà nam tử xõa tóc nói tới, chính là ba người khác của Linh Hư Kiếm Môn, lại nghĩ đến nữ tử bị chém mặt hoa đang chờ ở sơn môn kia, gã khẽ thở dài một tiếng, đứng lên.