Trong ánh ban mai, Hư Linh sơn dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cái rét của mùa đông bên ngoài, thậm chí thỉnh thoảng còn vang lên tiếng côn trùng kêu.
Ngọn núi này cũng rất đặc biết, từ mấy triều đại trước, nó đã là một ngọn Ngọc sơn tạo ra ngọc.
Sau mấy đời chạm trỗ, ngọc thạch đã bị khai thác hết, vốn dĩ khắp nơi sẽ là những đường hầm hoang vu, cảnh vật hoang tàn như bao mỏ đá khác.
Vậy mà nhân duyên tế hội, sau đó ngọn núi hoang vu này lại trở thành sơn môn của Kiếm tông, có Tượng sư lợi dụng địa thế, bố trí tỉ mỉ, khiến ngọn núi này thay đổi, khúc kính thông u*, như một hoa viên tinh xảo của nhà đại môn phiệt phương nam. *Khúc kính thông u: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là con đường uốn lượn thông qua những nơi phong cảnh đẹp. mô tả phong cảnh thanh lịch và quyến rũ
An Bão Thạch đi qua một vách núi, trên gương mặt tràn đầy thần sắc hài lòng.
Phía dưới vách núi này là một rừng phong đỏ, trên vách núi phủ đầy những dây leo khô héo, giữa những khe hở của các dây leo, ta có thể thấy rõ đá núi màu xám trắng, lóe lên từng tầng ánh huỳnh quang như nước.
Trên vách núi vẫn còn nhiều cửa động do năm đó lấy quặng lưu lại. Nhiều năm trôi qua, trong động phủ đầy dây leo, tựa như đường ruột của một con quái vật khổng lồ.
Qua vách núi này là một sơn cốc tĩnh mịch.
Sinh trưởng trong sơn cốc là những cây thông xanh bình thường, nhưng lại khổng lồ đến mức mấy người mới ôm xuể. Ở chỗ thấp của sơn cốc có xây một tòa điện đá.
So với những cây thông xanh khổng lồ, tòa điện đá có vẻ nhỏ bé hơn nhiều, ngoài vẻ yên tĩnh thì trông cũng khá bình thường. Mặc dù đã tiến vào tòa điện đá này một lần, nhưng vừa nghĩ đến cách bố trí, sắp xếp giữa bên trong và bên ngoài điện đá hoàn toàn khác nhau, tim An Bão Thạch vẫn đập thình thịch như trước, không thể nào giữ được bình tĩnh.
Nhìn bề ngoài như một tòa điện đá bình thường, vậy mà bên trong lại có thế giới khác, trên mỗi vách tường đều được khảm vô số mỹ ngọc, trân bảo, sáng lấp lánh tự nhiên, vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của con người.
Ngay cả cầu thang và lối đi bộ, mỗi nơi đều được khảm đầy những kim loại, linh cốt, không sử dụng bất kì vật trang trí nào dư thừa cũng đã phức tạp và hoa lệ đến cực điểm.
Khi của cãi tích lũy đến một mức nhất định, tự nhiên sẽ có tầm mắt khác.
Ngay cả những thương nhân bỗng nhiên giàu có ở Quan Trung cũng tuyệt đối sẽ không thể nào xây bảo vật thành tường, thành đường đi, khảm vào mọi ngóc ngách.
Linh Hư Kiếm môn đương nhiên cũng không thể nào làm những việc tầm thường như vậy.
Đối với tông môn này mà nói, nơi này chỉ là một cái nhà kho.
Ngọc thạch, tinh kim có thể dùng để luyện chế vật hoặc kiếm khí bản mệnh; linh cốt và dược liệu quý có thể dùng để luyện chế đan dược,… Thế mà tất cả lại bị khảm mạn trên vách tường và trên lối đi, như vậy đã có thể thấy rõ sự tùy tính của Linh Hư Kiếm môn.
Chỗ duy nhất trong điện đá mà những đại nhân vật địa vị cao của Linh Hư Kiếm môn thật sự coi trọng là một phiến Hư Không cảnh.
Hư Không cảnh chẳng qua là một cái tên mơ hồ, hình dáng cụ thể là một tầng ánh sáng kỳ dị như một chiếc gương, nằm sâu trong điện đá.
Tầng ánh sáng này không phải do khúc xạ của bất kỳ nguồn sáng nào hình thành, mà là sự vặn vẹo của một thông đạo được tạo bởi rất nhiều thiên địa nguyên khí, vừa giống một vết nứt từ hư không, cũng như một cánh cửa lớn dẫn đến nơi nào đó không thể biết trước được.
Khi trước tầng ánh sáng này nhìn vào bên trong, ta có thể thấy một con sông dài màu đen.
Ngẫu nhiên sẽ có bọt nước từ chỗ kia tràn ra, tạo thành một cái ao bên dưới.
Nước trong ao cũng màu đen, có tác dụng tuyệt vời đối với việc bồi nguyên vật bản mệnh.
Cái ao này chính là Tẩy Kiếm trì của Linh Hư Kiếm môn.
Trong vô số năm qua, chỉ có tông chủ của tông môn này mới có tư cách tiến sâu vào bên trong điện đá, sử dụng lực lượng của Tẩy Kiếm trì.
Kinh quyết chủ yếu nhất của Linh Hư Kiếm Môn vốn dĩ là Hư Không pháp môn. Hư Không pháp môn không thể nào chạm tới, Tu Hành giả bình thường khó có thể tưởng tượng, nhưng đối với An Bảo Thạch mà nói, nguyên lý cơ bản lại cực kỳ đơn giản. Chẳng qua là cao nhân tiền bối của Hư Linh Kiếm môn dùng kiếm ý kinh người cưỡng ép mở ra một thông đạo dẫn đến một nơi nào đó, sau đó dùng trận pháp, dẫn thiên địa nguyên khí để duy trì.
Vì vậy, con sông đen kia thoạt nhìn dường như ở sau tầng ánh sáng đó, nhưng thực tế lại có thể ở rất rất xa, có thể nó ở trong tinh không yên tĩnh lạnh lẽo, hoặc cũng có thể ở sâu trong lòng đất mà thế nhân không thể nào chạm tới.
Thiên địa nguyên khí đều có thông đạo lưu thông, cao nhân tiền bối của Linh Hư Kiếm môn chỉ là cưỡng ép thay đổi và lập nên thông đạo lưu thông nguyên khí, để cho thiên địa nguyên khí trong không gian, nơi có con sông đen kia có thể chảy thẳng đến Tẩy Kiếm trì.
Nguyên lý cơ bản không khó lý giải, cái khó lý giải là thủ đoạn hình thành đạo kiếm ý ánh sáng và dẫn thiên địa nguyên khí đến duy trì cánh cửa Hư Không cảnh này.
Đối với An Bão Thạch mà nói thì đó vẫn còn quá xa vời.
Nếu có thể hiểu được sự huyền diệu này thì một kiếm có thể mang ra một tiểu thiên địa, thành tựu ít nhất là Bát Cảnh, hoặc đã tiếp cận Cửu Cảnh trong truyền thuyết.
Có thể sử dụng Tẩy Kiếm trì, y cũng đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Lúc trước, lần đầu tiến vào điện đá tích lũy đầy trân bảo này, bằng vào thiên phú vượt xa những tài tuấn khác ở Trường Lăng, y cũng đã chọn cho mình được một khối ngọc đẹp làm kiếm và đã luyện nó thành vật bản mệnh.
Khối ngọc này là sản vật của Linh Hư sơn ngày xưa, nó là thạch anh của trung tâm ngọn núi này.
Vật bản mệnh lợi hại nhất không phải chất liệu của nó kinh người thế nào mà là phù hợp nhất.
Tông môn của y ở đây, công pháp sở tu cũng đến từ đây, tất cả đều phù hợp với Nguyên khí của ngọc tủy này.
Chỉ sau một lần rèn luyện trong Tẩy Kiếm trì, thanh ngọc kiếm tản ra ánh sáng trắng nhạt đang yên lặng nằm yên trong khí hải của y hiện tại đã vượt qua vật bản mệnh của những Tu Hành giả bình thường trải qua mấy năm khổ tu.
Cố Hoài là sư tôn của y.
Y đã bộc lộ thiên phú tu hành kinh người, cùng với Tịnh Lưu Ly xưng là hai đại quái vật trong Tu Hành giả thế hệ này ở Trường Lăng, được Cố Hoài tự mình dạy bảo. Vì vậy, đương nhiên y cực kỳ tôn kính với gã.
Nhưng bây giờ Cố Hoài đã chết, y không nhịn được mà nghĩ rằng, có lẽ năm đó, Cố Hoài phản bội người kia để trở thành tông chủ Linh Hư Kiếm tông, nguyên nhân có liên quan đến Hư Không cảnh và Tẩy Kiếm trì này.
Hư Không cảnh đại biểu cho thủ đoạn chí cao của Bát Cảnh, có thể cho Tu Hành giả như Cố Hoài cảm ngộ, đột phá cảnh giới, đạt đến Bát Cảnh.
Được nước Tẩy Kiếm trì rèn luyện một lần tương đương với mấy năm khổ tu, rèn luyện vật bản mệnh của những Tu Hành giả bình thường. Kiếm Sơn kiếm khổng lồ, chỉ sợ cũng phải mượn nhờ Tẩy Kiếm trì mới có được thành tựu kinh người như vậy.
Ngay cả một nhân vật như Cố Hoài, năm đó cũng đã phải trả giá rất nhiều mới có thể tiến nhập nơi này, sử dụng Tẩy Kiếm trì, mà bản thân y chỉ nhờ vào thiên phú đã có thể đi đến nơi đây.
An Bão Thạch nghĩ vậy.
Y rất trẻ tuổi.
Tuổi trẻ mà thiên phú cực cao, nhất là sau khi y đánh bại Tịnh Lưu Ly ở Trường Lăng, đồng thời tên Đinh Ninh để y mơ hồ cảm thấy nguy hiểm kia đã chết, vì vậy đương nhiên y cảm thấy kiêu ngạo và thỏa mãn.
Y xuyên qua rừng tùng, đến trước cửa điện đá.
Một gã đệ tử Hư Linh Kiếm môn trạc tuổi y đã chờ trước ở cửa.
Người này cũng là một gã thiếu niên, dáng người có hơi gầy yếu, nhìn An Bão Thạch đầy kính sợ.
Hai tay của gã cẩn thận từng li từng tí bưng một chén thuốc.
An Bảo Thạch không nói gì, nhận lấy chén thuốc từ trong tay gã, uống một hơi cạn sạch, nhưng lông mày hơi nhíu lại.
- Tằng sư đệ, loại nước thuốc này chỉ có thể phát huy dược lực lớn nhất khi còn nóng. Chuyện này yêu cầu ngươi phải khống chế, đưa đến trước mặt của ta trong vòng ba mươi bảy hơi thở. Thiên phú tu hành của bản thân ngươi đã rất kém cỏi, nếu một việc đơn giản như thế này cũng không làm được, sau này còn có thể đạt được thành tựu gì?
Y từ trên cao nhìn xuống người đệ tử Linh Hư Kiếm môn này, cười lạnh, nói không chút lưu tình.
Lúc y nhíu mày, hai tay người thiếu niên y gọi là sư đệ này đã hơi run rẩy, bây giờ nghe được lời khiển trách như vậy, máu trên mặt lập tức rút hết đi, sắc mặt trở nên trắng như tuyết.
An Bão Thạch không quan tâm đến cảm xúc của gã ta, lạnh lùng ném chén thuốc vào lại trong tay gã, chuẩn bị vào điện.
Nhưng cũng đúng lúc này, y ngửi được một mùi máu tanh thoang thoảng.
Y bỗng quay người, nhìn thấy một người nam tử trung niên xõa tóc lạ hoắc đi ra từ rừng tùng phía sau lưng.
Áo bào trước nguời nam tử xõa tóc này đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Ở chỗ ngực trái ngay gần trái tim có một vết thương kinh khủng bị xé rách do một đạo nguyên khí, nhưng vết thương này được nam tử kia dùng nguyên khí của bản thân trói buộc. Máu thịt chậm rãi co rút lại, thậm chí, máu tươi cũng không còn chảy ra nữa.
Thương thế khủng bố như vậy lại có thể dùng chân nguyên tự chữa lành, việc này đại biểu cho một loại cảnh giới đáng sợ cỡ nào.
An Bão Thạch ngây người, không khỏi thi lễ hỏi:
- Tiên sinh, ngài là?
Nam tử gật đầu đáp lễ, thản nhiên nói:
- Tề Kim Sơn.
Đây là một cái tên có vẻ rất phổ biến, rất tầm thường.
Nhưng rơi vào trong tai của An Bão Thạch và tên đệ tử Linh Hư Kiếm môn kia lại như có tiếng sấm vang vọng.
- Tề sư bá?
Giọng của An Bão Thạch mang theo vẻ không thể nào tin được.
Người nam tử khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, ta đến để giết ngươi.