Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 520 - Q6 - Chương 21: Tề Tông

Q6 - Chương 21: Tề Tông Q6 - Chương 21: Tề Tông

Cảm xúc đầu tiên của An Bão Thạch là mờ mịt.

Mặc dù hiện tại đã biết rõ thân phận của đối phương, biết hắn cường đại cỡ nào, giết chết mình chỉ là việc cực kỳ đơn giản, nhưng giờ phút này vẻ mờ mịt cực độ đã chiếm cứ tâm tình của y trước tiên.

Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung cảm xúc của y lúc này.

Ngày xưa Cố Hoài làm chủ Linh Hư Kiếm Môn, lấy thân phận Tu hành giả của Ba Sơn Kiếm Tràng trở thành tông chủ của tông môn này, tông môn này có sáu người bất kể luận tu vi hay là danh vọng thì đều có cơ hội trở thành tông chủ.

Ngoại trừ một người trong đó đi theo Vương Kinh Mộng chết trận ở Trường Lăng, năm người còn lại vẫn có địa vị vô thượng ở Linh Hư Kiếm môn sau khi Cố Hoài trở thành tông chủ, thậm chí tất cả đệ tử Linh Hư Kiếm Môn còn lại đều phải dùng chữ "Tông" để xưng hô.

Đây chính là Ngũ Tông(năm Tông) của Linh Hư Kiếm Môn.

So sánh với tông chủ thì chỉ là thiếu một chữ "chủ", ý trong đó chính là mặc dù không nắm giữ chức vụ cụ thể trong tông môn, nhưng lại có được địa vị vô hạn sáng ngang với tông chủ.

Ví dụ như Tề Kim Sơn này, đệ tử Linh Hư kiếm Môn còn lại thấy hắn sẽ phải xưng là Tề Tông.

An Bão Thạch chỉ vì có sư phụ là Cố Hoài cho nên thân phận đặc thù, lúc này mới dám gọi thẳng hắn là sư bá.

Thế nhưng các vị Ngũ Tông kia vốn phần lớn ẩn tu không ra, nhất là vị Tề Tông này, trước khi Trường Lăng xảy ra loạn đã tu hành ở hải ngoại, sau khi Cố Hoài trở thành tông chủ, mặc dù hắn trở về núi nhưng vẫn cứ bế quan không ra, đừng nói là hắn, cho dù là Tu hành giả đời trước tu hành hơn mười năm ở trong Linh Hư kiếm môn thì cũng chưa từng thấy vị "Tề Tông" này.

An Bão Thạch tự nhận bằng vào thiên phú của bản thân đã gần như sẽ trở thành tông chủ đời sau của Linh Hư Kiếm Môn, thậm chí tự nhận tương lai chắc chắn sẽ làm cho tông môn đi tới vị trí cao hơn trên thế gian, trong tiềm thức của y trước kia, chắc hẳn mình cũng là niềm tự hào của Ngũ Tông Linh Hư.

Trước đó mấy hơi thở, y còn hăng hái, trực giác bản thân đã đến cấp độ cao nhất, song hiện tại, vị Tề Tông chưa từng xuất thế này lại đến trước mặt y, lại còn nói muốn giết chết y.

Loại cực độ chênh lệch này mang đến kinh ngạc khó hiểu, khiến cho trong lòng y mờ mịt thậm chí sợ hãi cực độ.

- Tại sao?

Y nhìn vết thương chỗ tâm mạch và máu tươi còn chưa hoàn toàn khô trên vạt áo của vị Tề Tông này, bắt đầu hiểu được đối phương có thể đi tới nơi này, đã mang ý nghĩa chỉ sợ không ai có thể ngăn cản hắn đến giết mình, thế nhưng trong lòng y lại càng thêm mờ mịt,

- Sao có thể như vậy?

Y lại theo bản năng hỏi thêm một câu.

- Trong mười mấy năm qua, ngươi chưa bao giờ gặp được ta, nhưng ta lại nhìn thấy ngươi rất nhiều lần.

Tề Kim Sơn lẳng lặng nhìn y, nói:

- Ngươi quá thân thiết với nàng, cũng cực kỳ giống, cho nên ngươi không thể làm tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, song ta biết nàng sẽ không buông tha, mà ngươi tuyệt đối cũng sẽ không từ bỏ.

- Tại sao ta phải từ bỏ?"

An Bão Thạch đột nhiên có chút hiểu được, chợt phẫn nộ,

- Đây chỉ là tranh chấp giữa các ngươi và nàng, vì sao phải ép vào trên người ta? Hơn nữa chẳng lẽ lấy thiên phú của ta lại không xứng làm tông chủ Linh Hư Kiếm Môn sao?

Thực ra y còn chưa nói hết câu.

Câu nói tiếp theo của y chính là,

- Ngoại trừ ta ra, còn có ai tu hành tiến cảnh nhanh hơn, tu vi trong tương lai cao hơn so với ta, còn có ai xứng làm tông chủ Linh Hư Kiếm Môn to với ta?

- Có thể trở thành tông chủ hay không lại không liên quan đến tương lai, mà liên quan tới hiện tại.

Y sở dĩ còn chưa nói hết lời, nhưng bởi vì Tề Kim Sơn đã bình tĩnh nói một câu như vậy, giống như trực tiếp đoán trước được câu tiếp theo của y.

- Quá mức tự tin sẽ kiêu ngạo và cực kỳ cố chấp.

Tề Kim Sơn nhìn thoáng qua đệ tử Linh Hư Kiếm Môn run rẩy bất an đứng bên cạnh An Bão Thạch, nhẹ nhàng nói:

- Có thể trở thành tông chủ hay không lại liên quan đến đức hạnh, cũng liên quan đến nhân tính.

- Ngươi có tư cách gì phán đoán đức hạnh của ta?

Hai tay An Bão Thạch nắm chặt, y cảm thấy cực kỳ khuất nhục, muốn lớn tiếng kêu to, thế nhưng cơ thể y lại nhanh chóng lạnh như băng, bởi vì y chợt hiểu được đối phương thực sự có tư cách như vậy.

Đối phương vốn là Tề Tông, thân phận gần như sánh ngang với tông chủ, hiện tại Cố Hoài đã chết, mà y còn chưa thực sự lên ngôi, cho nên bản thân đối phương chính là một trong những người có thân phận cao nhất tông môn hiện tại.

Mấu chốt nhất chính là đối phương có thể đường đường chính chính xuất hiện ở chỗ này, bình tĩnh nói muốn giết hắn, điều này đã đại biểu ý chí của đối phương, đã đạt được thắng lợi khi chinh chiến với những người còn lại.

- Ta thật sự phải chết như vậy sao?

An Bão Thạch ngẩng đầu lên, có chút phẫn hộ nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tề Kim Sơn, ánh mắt y chợt trở nên cuồng nhiệt dị thường,

- Ta không cam lòng, thiếu niên quán rượu đoạt được vị trí đứng đầu Mân Sơn kiếm hội đã chết, Tịnh Lưu Ly cũng bị ta đánh bại, tương lai ta chính là người đứng đầu Trường Lăng, đứng đầu toàn bộ vương triều Đại Tần, ta sao có thể cam tâm cứ chết như vậy?

Tề Kim Sơn im lặng chờ y nói xong.

Khi An Bão Thạch nói ra một chữ cuối cùng, hắn chợt nghiêm túc nhìn y một cái.

Chỉ một cái liếc mắt nhìn lại, một đạo khí tức tinh thuần hùng vĩ đã dẫn dắt vô số thiên địa nguyên khí trong hư không, hóa thành một đạo kiếm ý đâm về phía ngực An Bão Thạch.

Nhân vật như hắn, chuyện làm ra vốn người thường đã không cách nào hiểu được, cũng hoàn toàn không cần giải thích các kiểu như người khác.

Tiến hành đối thoại như vậy với An Bão Thạch, thực ra chỉ muốn xác định cuối cùng, cùng với xem tâm ý của y có chuyển biến hay không.

Theo một loại ý nghĩa nào đó mà nói, đây là một cơ hội cuối cùng mà hắn cho y.

Nhất là ngay hiện tại, hắn cảm nhận được sát ý của An Bão Thạch nên không do dự nữa.

So với cảnh giới của An Bão Thạch mà nói, hắn tựa như Tiên Ma chân chính, thậm chí có thể dự đoán được việc y sẽ làm trong nháy mắt tiếp theo.

Sát ý của An Bão Thạch lại không hề rơi về phía hắn, trái lại đánh về phía tên đệ tử Linh Hư Kiếm Môn cầm chén thuốc không biết nên xử lý như thế nào bên cạnh y.

Tay y rơi vào bên hông đệ tử Linh Hư Kiếm Môn kia.

Một đạo kiếm ý lập tức sinh ra.

Tên đệ tử Linh Hư Kiếm Môn kia còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy một cỗ chân nguyên cực kỳ bá đạo tràn vào thân thể, trong nháy mắt tiếp theo, gã chợt trở thành một thanh kiếm trong tay An Bão Thạch, "đâm" về phía Tề Kim Sơn.

Tề Kim Sơn nhìn đệ tử Linh Hư Kiếm Môn bay về phía mình, khuôn mặt hắn lại không có bất kỳ thay đổi nào.

Hắn biết An Bão Thạch hiển nhiên cũng không dám kỳ vọng một kiếm này sẽ tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với mình, chỉ là muốn dùng tính mệnh của đệ tử này để kéo dài một chút thời gian.

Song nếu hắn đã sớm có dự liệu, thì hiển nhiên sẽ không thể để y thực hiện được.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, dựng thẳng lòng bàn tay đặt ở trước người.

Đỉnh đầu tên đệ tử Linh Hư Kiếm Môn thân thể tràn ngập chân nguyên cuồng bạo kia đụng vào trong lòng bàn tay hắn, thế nhưng lại không hề chịu bất cứ lực lượng trùng kích nào, giống như rơi vào một mảnh hư không mềm mại như bông.

Trong nháy mắt sau đó, gã phát giác ra bản thân lại nguyên vẹn đứng trước người Tề Kim Sơn, chân nguyên cuồng bạo trong cơ thể biến mất vô tung, mà Tề Kim Sơn còn chưa thu hồi bàn tay, lại như Tiên nhân vuốt ve đỉnh đầu gã.

Cỗ kiếm ý đột nhiên sinh ra kia đâm về phía ngực An BãoThạch, cũng không có bất kỳ trì hoãn nào, cắm sâu vào ngực y.

An Ôm Thạch điên cuồng cấp tốc lướt người ra phía sau.

Cơ thể y đã phá vỡ cửa điện khép hờ, bay vào trong thông đạo lộng lẫy đến cực điểm phía sau, khi cảm nhận được cỗ kiếm ý tràn trề không gì có thể đỡ nổi này ép sát người, trong mắt y lộ ra vẻ hoảng sợ, sắc mặt đã trắng bạch đến cực hạn.

Trong nháy mắt cỗ kiếm ý đâm vào thân thể, khí hải trong cơ thể y như nổ tung, dùng tốc độ mà ngày thường y tuyệt đối không có khả năng đạt tới, bức một thanh kiếm bản mệnh kia ra.

Một thanh tiểu kiếm mỹ ngọc màu trắng nhạt xuất hiện trước ngực y.

Một tiếng "bộp" nứt ra.

Thanh tiểu kiếm mỹ ngọc này bị trực tiếp đánh nát.

An Bão Thạch cảm thấy ngực mình như bị vô số hòn đá to đánh trúng, y phun ra một ngụm máu lớn, trong con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi cực độ, toàn bộ thân thể như viên đạn chợt gia tốc, bắn vào sâu trong điện đá phía sau.

Cho dù là Tu hành giả có thiên phú cao nhất ở Trường Lăng, cảnh giới giữa y và Tề Tông còn kém khoảng cách khó có thể tưởng tượng được.

Chỉ cần một kích tùy ý của đối phương đã hủy diệt triệt để kiếm bản mệnh vừa rồi, cũng phá hủy hơn phân nửa sức sống trong cơ thể y, tạo thành trọng thương khó có thể tưởng tượng.

Mặc dù đối phương không ra tay nữa, nhưng nếu thương thế như vậy không được cứu trị, chỉ sợ y cũng không thể sống nổi.

Thế nhưng y vẫn cảm thấy không cam lòng như trước.

Trong lúc bay ngược về phía sau, y vẫn ngoan cường mà gần như thô bạo đưa tay, hai lần nắm lấy hai khối Linh dược có dược tính cực kỳ mãnh liệt ở trên mặt đất cứng rắn, sau đó đập tới trong miệng, giống như cứng rắn nhét hai khối Linh dược này vào trong bụng, tiếp theo kèm với một tiếng thống khổ như dã thú gào thét, y mạnh mẽ xoay người, xông về phía Tẩy Kiếm trì ở bên trong.

Bình Luận (0)
Comment